Vội vàng vận khởi thanh tâm bí quyết khống chế cổ độc, Kỳ Minh Nguyệt hướng hắn lộ ra một tia cười khổ, thanh âm suy yếu mang theo tràn ngập bất đắc dĩ, − " Phụ hoàng, lời nói của Đàm Vô đã ứng nghiệm rồi... Minh nguyệt mặc dù không định giết nàng, nhưng vẫn là giết nàng..." – Trong ngực đau nhức kịch liệt vẫn chưa giảm bớt, y miễn cưỡng vận khởi thanh tâm bí quyết, chỉ có thể xác định cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Kỳ Hủ Thiên đem y ôm vào lòng, vẻ mặt lo lắng hướng Lưu Dịch phân phó một câu, − " Giải quyết Hàn Tử Kỳ, Minh Nhi sắp không kiên trì được nữa, trẫm về trước. "
Nghe thấy lời nói của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt kéo lấy vạt áo của hắn, − " Phụ hoàng... chờ một chút. "
Thấy y thống khổ như vậy mà vẫn có chuyện muốn nói, Kỳ Hủ Thiên đành phải dừng lại, − " Minh Nhi nếu có chuyện gì, chi bằng trở về rồi hãy nói, ngươi cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi. "
Kỳ Minh Nguyệt lại khẽ lắc đầu, − " Một mạng đổi một mạng, mẫu phi đã chết, buông tha Hàn Tử Kỳ. " − Nếu nàng đã chấp nhận đánh đổi tất cả cũng muốn bảo toàn tính mạng của Hàn Tử Kỳ, chi bằng thành toàn, cũng xem như là trả lại ơn sinh thành cho nàng.
Kỳ Hủ Thiên bởi vì lời nói của Kỳ Minh Nguyệt mà do dự, thấy dáng điệu của Hàn Tử Kỳ lúc này, chắc hẳn không thể gây nên sóng gió gì, liền đối với Lưu Dịch nói: − " Lát nữa mang hắn ra ngoài, để cho hắn đi. "
Xoay người, nhìn thấy các đại thần vẫn đang kinh sợ ngốc lăng đứng trước cửa, hơi nheo mày, lộ ra mấy phần tiếu ý, − " Các khanh tới, cũng nhìn thấy? "
Mấy vị đại thần sững sờ nhìn chăm chú vào bệ hạ, bị độ cong tàn nhẫn nơi khóe miệng hắn dọa kinh nhiếp, giật mình tại chỗ, không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể nhìn hắn dần dần đến gần, mạt độ cong kia càng thêm rõ ràng, cho đến thành khi trở thành nụ cười khẽ đặc biệt nhu hòa.
Tiếu ý cùng tiếc nuối trong mắt bệ hạ làm cho bọn họ không giải thích được, phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên phát hiện mình đã lơ lửng trên cao, thân ảnh bệ hạ lại ở phía dưới, theo tầm mắt nhìn xuống, khắc ở đáy mắt lại là thân thể của chính mình, vẫn thẳng tắp đứng ở chỗ cũ...
Một khối thi thể không đầu ngã xuống, thành hình ảnh cuối cùng trong mắt bọn họ.
" Đáng tiếc, mấy vị ái khanh vội vã khoe công như vậy, thấy cảnh không nên thấy, liền chỉ có như vậy, nhưng các ngươi tới hộ giá đúng lúc, trẫm cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, chắc chắn hạ chỉ cho các ngươi thăng quan tiến chức, như vậy, cũng nên cảm thấy vừa lòng thôi. " − Kỳ Hủ Thiên nhìn đầu người nằm đầy đất, thần tình lạnh nhạt, cầm Nỉ Hồ trong tay giao cho Lưu Dịch.
Việc thí mẫu, không thể để lan truyền trong triều, nếu không Minh Nhi ắt gặp chỉ trích, mặc dù hắn có thể bảo vệ được Minh Nhi, cũng vô pháp ngăn cản con mắt của người đời, vô pháp ngăn chặn miệng của bọn họ, chẳng thà đầu xuôi đuôi lọt, mặc dù mất mấy vị đại thần, nhưng trên đời không thiếu người có tài, Thương Hách một ngày không có bọn họ, cũng không có bất luận tổn thất gì.
Nhưng Minh nhi, chính là không thể có nửa điểm sơ xuất.
Cúi đầu, nhìn y nằm trong ngực mình đã chìm vào giấc ngủ say yên ổn, cũng không có gì khác thường, tựa hồ đã vô sự, Kỳ Hủ Thiên mới yên lòng.
" Sai người thu dọn nơi này một chút. " − Liếc mắt Hàn Tử Kỳ, nói xong câu đó, ôm Kỳ Minh Nguyệt không chút do dự ly khai.
Hàn Tử Kỳ lúc này vẫn ôm thi thể An Nhược Lam, thần sắc suy sụp không biết là bi hay là thống, là hối hay là oán, quên hết thảy cung điện lộng lẫy phồn hoa, An Nhược Lam vẫn như trước là tiểu cô nương của Tử Kỳ ca ca, mà hắn...
Đầu tiên là tự xin vào cung, nhịn khuất nhục hầu hạ dưới thân Kỳ Hủ Thiên, đối với An Nhược Lam tham mộ vinh hoa, hắn sinh ra cảm giác khinh thường, mỗi ngày ở trong cung nhìn hậu cung tranh thủ tình cảm, miệt thị tất cả, không cam lòng, lại từ từ quen với cái ôm của Kỳ Hủ Thiên, quen nhìn thần tình ngạo mạn khinh thường tất cả trên triều đường của hắn, nhưng hắn là Hàn Tử Kỳ, không phải nam sủng thấp hèn, hắn xưa nay thích sạch, lại mặc cho bản thân rơi vào hoàn cảnh dơ bẩn như vậy, cho nên hắn hận, hận Hàn Ký, hận Kỳ Hủ Thiên, nếu không có bọn họ, hắn sao phải sa vào tình cảnh này?
Thủy chung không quản thứ tình cảm dị dạng kia vì sao mà đến, thậm chí không để cho bản thân suy nghĩ đến vướng bận sinh ra trong lòng này có thể là vì Kỳ Hủ Thiên, tự nói với mình, đây không phải là vướng bận, không phải tình niệm...
Hắn yêu người kia? Không, đó là hận!
Đặt tình cảm sai người, không thể ái, liền chỉ có hận, nếu ngay cả hận đều không thể làm được, không thể xóa đi sự tồn tại của người kia, coi như tất cả chưa từng phát sinh, như vậy, còn không bằng chết đi.
Hôm nay, có thể yên ổn mà quên đi tất cả bụi bặm trần thế, hắn có thể chết, An Nhược Lam vì sao muốn lấy tính mạng che chở hắn? Thực sự là... Không đáng.
Xoa nhẹ mái tóc dính tiên huyết ẩm ướt, Hàn Tử Kỳ trong mắt một mảnh trống rỗng.
Nhìn mảng lớn huyết dơ bẩn cùng những người trên mặt đất, còn có Hàn Tử Kỳ giống như người mất hồn, Lưu Dịch tự nhiên minh bạch ý tứ của bệ hạ.
Đi đến phía trước Hàn Tử Kỳ phong bế kinh mạch để ngăn máu chảy, mới sai người đưa hắn đến chỗ hẻo lánh bên ngoài hành cung vứt bỏ, lưu lại thuốc trị thương cùng thức ăn, thấy hắn vẫn ngồi ngẩn ngơ, không khỏi ném lại một câu nói, − " Nhị điện hạ nói ngươi tính kiêu ngạo, ta thấy không phải vậy, người lấy cái chết để trốn tránh, có thể nào gọi là ngạo. "
Hàn Tử Kỳ nhãn thần hơi động, Lưu Dịch lại giống như không hề phát hiện, nói xong, cũng không nhìn lại hắn, bỏ đi.
Ở ngoài hành cung, lều lớn đã bị đốt đến vô cùng thê thảm, người đến người đi, đều đang thu thập tàn cục, thấy bệ hạ ôm Nhị hoàng tử xuất hiện, vội vã quỳ xuống khóc lóc kể lể.
Kỳ Minh Nguyệt ở trong lòng phụ hoàng, bên tai nghe được có tiếng ầm ĩ, mơ hồ, hình như nói cái gì có người đã chết, nhưng liên tâm cổ đã tiêu hao toàn bộ tâm lực của y, dựa vào thiên âm lực miễn cưỡng áp chế, cũng hoàn toàn không có sức lực quan tâm việc bên ngoài.
Vừa miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt quan tâm lo lắng của phụ hoàng, chỉ có thể mấp máy môi, hai chữ phụ hoàng còn chưa ra khỏi miệng, lại tiếp tục chìm vào hôn mê.
Kỳ Hủ Thiên thấy y lần thứ hai ngất đi, không quan tâm một đống lộn xộn bên cạnh mình, chỉ phân phó Lưu Dịch theo sau, xử lý tất cả sự vụ, liền ôm y trở về hành cung.
Chờ Kỳ Minh Nguyệt tỉnh lại, bỗng nhiên cảm giác khung cảnh quanh mình thập phần quen thuộc, nhưng không phải phòng ngủ ở hành cung, tỉ mỉ quan sát, rõ ràng là tẩm cung ở Huyễn thiên điện.
" Minh Nhi cuối cùng tỉnh. " − Bên cạnh thanh âm quen thuộc có chút khàn khàn, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt phụ hoàng hơi có vẻ tiều tụy.
" Phụ hoàng..." − Mới mở miệng, bỗng nhiên cảm giác thanh âm lúc này hết sức yếu ớt, mềm mại như mèo con, ngay cả nói đều cảm thấy khó khăn.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Thấy ánh mắt nghi hoặc của y, Kỳ Hủ Thiên lắc đầu, − " Minh Nhi không biết bản thân ngủ bao lâu, phụ hoàng lại mỗi ngày lo lắng, chỉ sợ ngươi có chuyện gì, bảy ngày này ngươi toàn bộ dựa vào thuốc thang để kéo dài tính mệnh, phụ hoàng thật lo sợ ngươi từ nay về sau ngủ say không tỉnh. "
Thân thá» bá» phụ hoà ng ôm chặt lấy, tuy rằng không nhìn thấy tình cảm trong mắt hắn, nhÆ°ng theo nhÆ° lá»i nói của phụ hoà ng, Äã có thá» nháºn thấy hắn rất khẩn trÆ°Æ¡ng, không nghÄ© tá»i bản thân lại mê man bảy ngà y, liên tâm cá» quả nhiên phi thÆ°á»ng lợi hại, chá» sợ trÆ°á»c mắt cÅ©ng chá» là tạm thá»i áp chế mà thôi, muá»n trừ táºn gá»c, e rằng phải nghÄ© biá»n pháp khác má»i Äược.
Kỳ Hủ Thiên cÅ©ng lo lắng giá»ng y, nhÆ°ng lúc nà y hai ngÆ°á»i chÆ°a từng nhắc lại chuyá»n nà y, Äỡ y ngá»i dáºy, Kỳ Hủ Thiên thấy khuôn mặt nhá» nhắn của y lại gầy thêm má»t chút, không khá»i nhÃu mà y Äau lòng, ôm lấy y, vì y mặc quần áo, phân phó Äá» Än, chá» Oánh Nhiên bÆ°ng tá»i dược thiá»n, tá»± mình tiếp nháºn, má»t ngụm má»t ngụm, Äem cháo dược Äút và o trong miá»ng Kỳ Minh Nguyá»t.
Má»t bên uá»ng dược cháo, vừa nhá» lại chuyá»n phát sinh trÆ°á»c khi ngất, nghÄ© Äến An Nhược Lam cuá»i cùng chết á» trong tay mình, Kỳ Minh Nguyá»t không khá»i thần sắc buá»n bã, tuy rằng y không phải là ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiá»n gì, nhÆ°ng không phải ngÆ°á»i lãnh huyết vô tình, dù sao An Nhược Lam cÅ©ng là mẫu thân kiếp nà y của y, nếu nhÆ° có thá», y cÅ©ng không muá»n giết nà ng.
Lúc cầm Ná» Há», cái loại cảm giác lưỡi dao sắc bén xuyên thấu cÆ¡ thá», lúc nà y y vẫn chÆ°a quên, vẫn nhÆ° cÅ© nhá» rõ rà ng, nà ng nhÆ° thế nà o xông Äến trÆ°á»c mÅ©i kiếm.
Tá»± tay giết ngÆ°á»i có quan há» huyết thá»ng vá»i mình, trong lòng Äến tá»t cùng là gì cảm giác, y không thá» nói rõ, chá» là nhá» lại phụ hoà ng cÅ©ng từng nhÆ° váºy, ThÆ°Æ¡ng Hách Äế Äá»i trÆ°á»c cùng huynh Äá» ruá»t thá»t, Äá»u là chết á» trong tay của hắn, nhÆ° váºy khi ấy trong lòng phụ hoà ng là cảm giác gì? NgÆ°á»i khác Äá»u kÃnh hắn, sợ hắn, xem hắn là ngạo thá» thiên hạ Äế vÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng có thá» có ngÆ°á»i nà o hiá»u cảm giác của hắn? Nếu không vì không còn cách nà o khác, có ai lại muá»n giết ngÆ°á»i thân của mình?
Thấy trên khuôn mặt nhá» nhắn của y nhÆ° chìm và o trong suy nghÄ© u ám, Kỳ Hủ Thiên biết y Äang suy nghÄ© viá»c An NhÆ°Æ¡c Lam, bất Äắc dÄ© thá» dà i, â " Minh Nhi Äã hết sức bảo toà n tÃnh mạng của nà ng, nà ng muá»n thay Hà n Tá» Kỳ chết, ai cÅ©ng không ngá» tá»i, Minh Nhi không cần tá»± trách. Nà ng có hôm nay, tất cả Äá»u là do bản thân tá»± tìm, chẳng thá» nà o trách ngÆ°á»i khác. "
Phụ hoà ng khi Äó có phải cÅ©ng an ủi mình nhÆ° váºy hay không? Suy bụng ta ra bụng ngÆ°á»i, lúc nà y y rất rõ rà ng cảm giác nÄm Äó trong lòng phụ hoà ng, cÆ°á»ng giả cÅ©ng không phải là vô tình, chá» là ngÆ°á»i khác là m cho hắn phải bạc tình, muá»n tá»± bảo vá» mình, nhất Äá»nh phải trá» nên mạnh mẽ, muá»n giữ mạng sá»ng, liá»n phải trừ bá» uy hiếp. Giết, hoặc là bá» giết. Viá»c chá» ÄÆ¡n giản nhÆ° váºy.
ÄÆ°a tay xoa nhẹ khuôn mặt của phụ hoà ng, trong mắt Kỳ Minh Nguyá»t hiá»n lên má»t tia thÆ°Æ¡ng tiêÌc, thế nhÆ°ng cÅ©ng không má» miá»ng, y biết, phụ hoà ng nhÆ° váºy, là tuyá»t không cần ngÆ°á»i khác an ủi, nhÆ°ng theo thần sắc trong mắt y, Kỳ Hủ Thiên Äã minh bạch tâm tÆ° của y, vá» nhẹ khuôn mặt nhá» nhắn của y Äá» trấn an, thản nhiên nói má»t câu: â " Cháo sắp nguá»i. "
Kỳ Minh Nguyá»t Äem cháo Än, nghe lá»i nói của phụ hoà ng cÅ©ng không pháºp phá»ng, ngẩng Äầu nhìn lại, vẫn là thần sắc trầm tÄ©nh, nhÆ°ng tình cảm ấm áp trong mắt hắn cÅ©ng không má»t ai từng nhìn thấy qua.
Nà y Äó, tất cả Äá»u là vì y mà tá»n tại, toà n bá» sÄn sóc cùng nhu tình, chá» Äá»i vá»i má»t mình y, phụ hoà ng nhÆ° váºy, y liá»n cảm giác Äược không thá» tá»n hại tÃnh mạng của mình, mặc dù mẫu phi vì y mà chết, y cÅ©ng muá»n Äá» qua sau Äầu, chá» vì phụ hoà ng vá»i y mà nói, cà ng quan trá»ng hÆ¡n.
Y vá»n là Ãch ká»· ngÆ°á»i, liá»n cứ tiếp tục Ãch ká»· thì lại nhÆ° thế nà o?
Än cháo, trong mắt của y, tâm tình Äã bình tÄ©nh trá» lại.
Kỳ Hủ Thiên thấy tâm trạng y Äã há»i phục, liá»n yên tâm tiếp tục Äút cho y Än.
Ngá»i á» trong lòng phụ hoà ng, hÆ°á»ng thụ sá»± sÄn sóc cùng quan tâm của hắn, nghÄ© Äến má»i vừa rá»i ÄÄm chiêu, Kỳ Minh Nguyá»t ngẩng Äầu nhìn ánh mắt phụ hoà ng chất Äầy ôn nhu sủng ná»ch, lại má»t tráºn tim Äáºp, phụ hoà ng, nam nhân nhÆ° váºy lại vì y lá» ra thần tình nhÆ° thế, bảo y có thá» nà o không thÃch?
" Nhìn phụ hoà ng là m chi? Còn không mau Än. " â Kỳ Hủ Thiên thấy y lại ngừng Än, chá» si ngá»c nhìn mình, không khá»i buá»n cÆ°á»i trách má»t câu, khó có Äược hà i tá» nà y lá» ra thần tình nhÆ° váºy, thá»±c sá»± là m ngÆ°á»i rất muá»n cắn má»t cái, Äáng tiếc lúc nà y cÅ©ng không thÃch hợp, có chút tiếc nuá»i nhẹ chá»c khuôn mặt nhá» nhắn của y, Kỳ Hủ Thiên lại múc má»t muá»ng dược cháo Äến bên miá»ng y, â " Những thứ nà y là Äá» bá» thân, nhẹ nhà ng ngon miá»ng, lại dá»
tiêu hóa, Minh Nhi nhiá»u ngà y chÆ°a Än cÆ¡m, chá» có thá» Än thứ nà y trÆ°á»c. "
" Phụ hoà ng Äã dùng bữa chÆ°a? " â Ngẩng Äầu nhìn sắc trá»i, Äã không còn sá»m, Kỳ Minh Nguyá»t há miá»ng ngáºm và o muá»ng dược cháo kia, chá» dung môi, Äem phân ná»a cháo trong miá»ng truyá»n sang miá»ng Kỳ Hủ Thiên, má»i chá»u thá»i lui, lại bá» cánh tay phÃa sau ngÄn chặn thân thá», vì váºy liá»n dứt khoát vòng lấy cá» phụ hoà ng, má»t tráºn hôn ná»ng nhiá»t, cho Äến khi cảm thấy má»m nhÅ©n cả ngÆ°á»i, hai Äôi môi của cả hai má»i tách ra.