Tạm nghỉ một chốc, nhưng không khí trong phòng cũng không nguội bớt, nhiệt độ vẫn cứ nóng hầm hập, chuyện đã đồng ý thì nhất định phải làm.
"Phụ hoàng... Còn chưa đủ sao... Ngươi muốn nhìn đến lúc nào..." Hiếm khi nói lời oán giận, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu thở dốc, tuy rằng không ngờ phụ hoàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng dù sao y cũng đã đồng ý rồi, chỉ là không nghĩ tới, lúc thực hiện lại có chút mất tự nhiên.
Kì Hủ Thiên ở bên cạnh đem hai chân y tách ra, nhìn cảnh trước mắt, ý cười tà trong mắt càng thêm dạt dào "Minh Nhi đã đồng ý với phụ hoàng rồi, sao có thể đổi ý"
"Khi nào thì nói đổi ý" Kì Minh Nguyệt tiếp tục động tác trong tay, y đã đồng ý, đồng ý ngay trước mặt phụ hoàng, dùng chính ngón tay mình...
"A..." Thở dốc một hơi, y có thể cảm giác được chất lỏng sền sệt còn sót lại trong cơ thể đã trở thành chất bôi trơn tốt để y xâm nhập, cũng khiến y lần thứ hai không thể tự khống chế bản thân mà đắm chìm trong tình dục.
Vẻ mị hoặc mê người theo từng động tác của người trên giường mà tăng dần lên, Kì Hủ Thiên đối với hấp dẫn thế này căn bản là không có sức chống cự, vốn là còn muốn xem thêm lát nữa, lúc này lại cảm thấy khó nhịn được lửa tình đã bốc lên.
"Minh Nhi là cố ý làm vậy, không muốn để phụ hoàng nhìn thêm một lát" Cúi đầu oán giận, hắn kề sát người qua, nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ khe hở giữa ngón tay Kì Minh Nguyệt, từ nơi ẩm ướt vang lên một âm thanh thật nhỏ, cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ, quả thực đã khiến hắn trầm mê đến mức sắp phát điên.
"Là cố ý thì đã sao, phụ hoàng có thể nhịn được không?" Động tác của Kì Minh Nguyệt nhanh hơn, lại đột ngột rút ngón tay ra, giữa hai đầu ngón tay tách ra có thể nhìn thấy một sợi trắng mỏng manh mơ hồ, xoa xoa thứ gì đó trên đầu ngón tay, y nhìn vào đôi mắt hẹp dài đang ngập tràn tình dục kia, lần thứ hai đưa ngón tay dính dấp đi vào cơ thể.
Đã có người muốn nhìn, y cũng muốn làm, y sao có thể để phụ hoàng thất vọng? Nhướn mày cười cười, Kì Minh Nguyệt khẽ hỏi "Còn muốn xem nữa không, phụ hoàng?"
Không ngoài dự đoán của y, tới lúc này, Kì Hủ Thiên đã không thể nhẫn nại thêm nữa, bất chợt hôn lên môi y, chặn lại lời nói khiêu khích của y, Kì Hủ Thiên rút tay y ra, thay thế vào đó bằng một vật khác.
"Minh Nhi càng ngày càng xấu, dám khiêu khích ta, xem ta phạt ngươi thế nào"
"Đây chẳng phải là... Yêu cầu... Của phụ hoàng... Ưm..." Kêu lên một tiếng đau đớn, Kì Minh Nguyệt không thể nói tiếp được nữa, trong phòng chỉ còn vang vọng âm thanh của tình dục ân ái quanh quẩn.
Từng tiếng thở dốc cùng với từng lời yêu xen lẫn ý cười, trong căn phòng tối mịt chỉ có ánh trăng soi rọi, hội hoa đăng ở góc đường xa xa vẫn còn nhộn nhịp, trong sân lại yên tĩnh không một tiếng động.
Trong căn phòng kiều diễm chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, từng chùm sáng ánh lên bóng ngườ triền miền sau bức màn che.
Đợi sang ngày thứ hai, lúc Kì Minh Nguyệt và Kì Hủ Thiên thức dậy đã muộn bữa sáng, Oánh Nhiên và Hồng Tụ bưng cháo đã được chuẩn bị sẵn dọn lên bàn, không dám ngó nghiêng, từ sắc mặt của Thiên đế bệ hạ, nàng có thể đoán được hôm nay tâm tình bệ hạ rất tốt, mà Nguyệt hoàng bệ hạ, chủ tử của các nàng, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra vui hay không vui.
Bình thường mà nói, nếu một ngày nào đó Thiên đế bệ hạ có vẻ vui thích hơn nữa, chủ tử của các nàng sẽ không lộ vẻ buồn bực mà lộ ra nét cười như không cười, ánh mắt nhìn Thiên đế bệ hạ đều khiến các nàng đỏ mặt tía tai.
Đương nhiên cũng có lúc ngược lại, lúc đó, Nguyệt hoàng bệ hạ đặc biệt vui vẻ.
"Đều nhìn ta làm gì?" Kì Minh Nguyệt dùng bữa sáng, khẽ cười đặt đũa trong tay xuống, liếc nhìn Hồng Tụ và Oánh Nhiên nét mặt đăm chiêu, liền đoán ra trong các nàng đang suy nghĩ chuyện gì, nếu không phải quá biết các nàng, chắc chắn sẽ cho rằng hai người đang nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó.
Hai người lúc này mới giật mình, cuống quýt cúi đầu xuống, lại không giấu được ý cười nơi khóe môi, Kì Hủ Thiên lắc đầu đưa cho Kì Minh Nguyệt một chiếc khăn lụa "Các nàng sau khi đi theo Minh Nhi lại càng không biết cấp bậc lễ nghĩa, đều là do Minh Nhi dung túng"
Tuy nói như vậy nhưng trong câu nói của hắn vẫn không có chút không vui nào, mấy chữ không biết cấp bậc lễ nghĩa kia cũng mang theo ý cười, Hồng Tụ và Oánh Nhiên cũng không hoảng sợ, chỉ là gục đầu xuống, mím môi nhịn cười, thu lại biểu cảm hơn một chút.
Các nàng tất nhiên biết nếu Thiên đế bệ hạ đã nói thì các nàng phải chú ý, hai vị bệ hạ khoan dung với các nàng, lời nói và việc làm của hai người cũng cần đúng mực mới phải, nhất là không thể ngơ ngẩn ngắm nhìn Minh Nguyệt bệ hạ quá lâu, so với nói sai, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.
Một bên thu dọn chén đĩa trên bàn, hai người không dám tùy ý nhìn loạn nữa, đúng lúc này, tiếng của Lưu tổng quản từ ngoài cửa truyền vào.
"Bệ hạ, ngũ hoàng tử cầu kiến" Lưu Dịch từ ngoài viện đi vào, tới cạnh cửa, khom người nói tiếp "Chuyện bệ hạ phân phó cũng đã làm ổn thỏa"
Kì Minh Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhướn mi nhìn qua, phụ hoàng phân phó chuyện gì? Ngoài việc muốn đến thăm Kì Chung Ly, chẳng lẽ là có tính toán khác...
Kì Chung Ly không sai thuộc hạ mà lại tự mình đến, có thể thấy được đây không phải là chuyện nhỏ.
Chỉ vừa định đứng lên nhìn, y bỗng nhiên dừng lại, hôm qua quá mức phóng túng, kết quả là chỉ mới đi lại vài bước, cảm giác khác thường từ phía sau dâng lên đã khiến y không nhịn được phải dừng bước.
Cũng bởi vì câu nói kia của y, đem chính mình dâng tặng, mới khiến cho phụ hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, kết quả sau câu nói của y là một cơn tình sự dâm mỹ lần thứ hai tuôn trào.
"Minh Nhi ngồi đi, để cho Tiểu Ngũ vào đây là được, hắn phụng lệnh đem theo lễ vật cho ngươi xem, hôm qua là lễ vật ngươi cho ta, hôm nay đến lượt phụ hoàng" Kì Hủ Thiên ngồi trên ghế, đem Kì Minh Nguyệt kéo qua bên cạnh, ôm hông y, ngẩng đầu đang định nói với Lưu Dịch, Lưu tổng quản trước cửa không biết từ nơi nào lấy đến một tấm đệm mềm đưa qua.
Hồng Tụ và Oánh Nhiên ở một bên nhịn không nổi nữa, thu dọn mấy thứ trên bàn, vội vàng hành lễ lui ra, trong chớp mắt các nàng xoay người, ý cười hiện rõ trên môi, rõ ràng đến mức bị Kì Minh Nguyệt nhìn thấy rành rành.
Bất đắc dĩ liếc Lưu tổng quản một cái, y không muốn tính toán so đo với vị tổng quản trong ngoài bất nhất này nữa.
Dáng vẻ Kì Hủ Thiên dường như không có chuyện gì, nhẹ nhàng lót dưới người Kì Minh Nguyệt, y tựa vào nam nhân bên cạnh, nghiêng đầu, cũng không thấy chút buồn bực nào, biểu cảm lại có chút mong chờ "Lần sau, đến lượt phụ hoàng"
"Phụ hoàng tặng lễ vật cho ngươi, khác với những thứ bình thường, không cần đợi lần sau, lần này liền xem đi" Nhìn Kì Chung Ly đang bước vào, Kì Hủ Thiên nở một nụ cười thần bí.
Kì Chung Ly đi vào, trên gương mặt trẻ tuổi tăng thêm trầm ổn nhưng đường nét vẫn không có nhiều thay đổi, chỉ có thêm một phần cương nghị, cả người mặc y phục màu xanh nhạt, cách ăn mặc không gây chú ý dường như không muốn người khác biết, còn mang theo một thị tòng, bên cạnh là một nữ tử đi cùng, trong tay nàng ôm theo một vật, bước đi chậm rãi khoan thai.
Kêu thị tòng đứng chờ ngoài cửa, hai người theo lễ nghi trong cung hành lễ, trong lúc Kì Chung Ly chào hỏi, Kì Minh Nguyệt lúc này mới nhìn rõ, vật đang được ôm trong ngực nàng ấy là một đứa trẻ sơ sinh.
Nhá» tá»i lá»i nói của Kì Hủ Thiên, y kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, Äó hẳn là ấu tá» mà Kì Chung Ly có Äược cách Äây không lâu, lá»
váºt trong câu nói của phụ hoà ng, chẳng lẽ chÃnh là Äứa bé nà y? Má»t Äứa trẻ chá» vừa má»i sinh Äược mấy tháng?
Nữ tá» Äứng bên cạnh Kì Chung Ly nét mặt dá»u dà ng, cúi Äầu bÆ°á»c Äến, chá» nhìn xuá»ng chân, sau khi hà nh lá»
Äứng á» Äó, chá» nhìn chÄm chú và o Äứa bé trong ngá»±c.
GÆ°Æ¡ng mặt bá» che che khuất chá» có thá» nhìn thấy má»t Äôi mà y liá»
u, búi tóc ÄÆ¡n giản nhẹ nhà ng lay Äá»ng theo nhá»p chân, bà n tay trắng nõn nhá» nhắn Äang vá» vá» Äứa bé sÆ¡ sinh, tay áo rá»ng rãi tản ra hÆ°Æ¡ng vá» son phấn thản nhiên nhÆ°ng không há» ná»ng nặc mà là ấm áp nhu tình.
Ngay cả khi chÆ°a nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt của nà ng nhÆ°ng chá» cần liếc nhìn sÆ¡ qua má»t lượt Äã là m ngÆ°á»i ta cảm thấy an lòng, cảm giác bình yên Äiá»m tÄ©nh nà y có thá» khiến lòng ngÆ°á»i Äang dao Äá»ng trá» nên an tÄ©nh, hÆ¡i thá» ÄÆ¡n thuần sạch sẽ. lẳng lặng Äứng Äó, tá»±a nhÆ° má»t Äóa cúc vÆ°Æ¡n mình dÆ°á»i ánh mặt trá»i, cao ngất mà thẳng tắp, dá»u dà ng hÆ¡n ngÆ°á»i.
"Nà ng tên Nhã Du" Thấy Kì Minh Nguyá»t Äang quan sát nà ng, ánh mắt của Kì Chung Ly cÅ©ng Äặt lên ngÆ°á»i nữ tá» bên cạnh, trên gÆ°Æ¡ng mặt thà nh thục lá» ra ý cÆ°á»i ôn nhu, lúc nà y Kì Chung Ly má»i nhá» ra nhá» hoà ng huynh và phụ hoà ng vẫn chÆ°a từng gặp mặt Nhã Du.
Nữ tá» ngẩng Äầu lên, ánh mắt nhà n nhạt nhÆ° nÆ°á»c, giá»ng nói ôn nhu không bá»i vì thân pháºn của hai ngÆ°á»i Äang ngá»i mà có chút bất an nà o "Tham kiếm Thiên Äế bá» hạ, Nguyá»t hoà ng bá» hạ"
"Gá»i phụ hoà ng, hoà ng huynh là Äược, không cần giữ lá»
nghi, nÆ¡i nà y không phải hoà ng cung" Kì Minh Nguyá»t vÆ°Æ¡n tay bảo nà ng Äứng dáºy, nhìn cho rõ dáng vẻ của nà ng.
Má»t gÆ°Æ¡ng mặt thanh tú hiá»n ra, không quá kiêu sa cÅ©ng không phải diá»
m lá», trên gÆ°Æ¡ng mặt trang Äiá»m nhẹ nhà ng, má»t Äôi mắt sáng ngá»i, là n môi nhạt mà u, thuần khiết tá»±a nhÆ° má»t gá»c cúc nhá», tuá»i tác tÆ°Æ¡ng ÄÆ°Æ¡ng vá»i Kì Chung Ly, nhìn không quá trÆ°á»ng thà nh, nhÆ°ng có lẽ vì váºy mà nét dá»u dà ng trầm tÄ©nh kia lại cà ng chiếm Äược cảm tình của ngÆ°á»i khác.
Không cần nét Äẹp kiêu sa, không cần nhiá»u lá»i, chá» lẳng lặng Äứng Äó cÅ©ng Äã Äủ khiến ngÆ°á»i ta Äá»ng tâm.
Nhã Du Äứng lên, y phục và ng nhạt khẽ lay Äá»ng, giá»ng nói má»m mại dÆ°á»ng nhÆ° tan và o không khà "Äa tạ hoà ng huynh"
Kì Minh Nguyá»t nhìn nà ng, khẽ gáºt Äầu.
Kì Chung Ly tuá»i tác không lá»n, nếu là nhà bình thÆ°á»ng hẳn là Äã Äến lúc phải có nha Äầu thông phòng, hoặc là có thêm và i thá» thiếp, chá» có sá» Ãt thà nh thê láºp thất.
Sinh ra trong Äế vÆ°Æ¡ng gia, vá»n nên theo thứ tá»± lá»n nhá», Äá»u là hoà ng tá», trÆ°á»c khi y tá» chức Äại hôn, Kì Chung Ly không thá» thà nh hôn trÆ°á»c, nhÆ°ng giữa y và phụ hoà ng Äã Äến ngà y hôm nay, tuyá»t Äá»i không có khả nÄng cÆ°á»i má»t nữ tá» nà o khác, cho nên hạ chiếu chá» ban hôn sá»± nà y cho Kì Chung Ly, thân pháºn gì Äó lại cà ng không ÄỠý Äến.
Nhìn Nhã Du Äứng bên cạnh Kì Chung Ly, y cÅ©ng hiá»u Äược vì sao Kì Chung Ly lại xiêu lòng vá»i nà ng, trÆ°á»c Äây Kì Liên Sóc bắt nà ng uy hiếp là m cho Kì Chung Ly trá» tay không ká»p, hôm nay nhìn thấy, nà ng quả tháºt Äáng giá.
"Äến, ôm ThÆ°Æ¡ng Dá»ch Äến cho trẫm nhìn xem" Kì Hủ Thiên vẫn nhìn chÄm chÄm và o Äứa trẻ sÆ¡ sinh trong lòng nà ng, Äây là lá»
váºt hắn dà nh tặng cho Minh Nhi, cÅ©ng là Äiá»u mà hắn Äã quyết Äá»nh từ lâu.
"Äa tạ phụ hoà ng ban tên" Kì Chung Ly không ngá», trong thÆ° phụ hoà ng chÆ°a từng Äá» cáºp qua, lúc nà y nhắc Äến, có thá» Äược phụ hoà ng ban tên chá» có hoà ng tá» bá»n há», từ Äiá»u nà y, phụ hoà ng chắc chắn Äã có quyết Äá»nh chuyá»n kia rá»i.