“Ngọc bội biến mất?”
Trong Huyễn Thiên điện, Kỳ Hủ Thiên nghe Kỳ Minh Nguyệt thuật lại sự tình, nghe nói ngọc bội thái tử vốn chôn dưới tàng cây lại không cánh mà bay, đôi mắt như chim ưng đột nhiên nheo lại, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc và khá nhiều thần sắc nghiền ngẫm một cách hứng thú.
“Lấy cắp ngọc bội thái tử chính là trọng tội, Minh nhi nói xem, nên đưa hắn vào địa cung hay là trục xuất hoàng cung, phế truất chức vị hoàng tử đây?” Mang theo một chút ý cười, Kỳ Hủ Thiên hỏi Kỳ Minh Nguyệt.
“Hắn chỉ là một tiểu hài tử, phụ hoàng cần gì phải tính toán chi li như thế, hắn là hoàng tử của ngươi.” Biết được hắn ám chỉ ai, Kỳ Minh Nguyệt lắc đầu, “Cũng không phải lỗi nặng, lại là vật mà phụ hoàng vốn chướng mắt, lúc này hắn đã lo lắng không biết phải làm thế nào cho phải, tha cho hắn đi, ta tin tưởng phụ hoàng càng muốn xác nhận là kẻ nào đã âm thầm lấy miếng ngọc bội kia hơn là bận tâm đến tiểu thất.”
Nhìn thần sắc của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười khẽ liếc mắt một cái, trong mắt của phụ hoàng là sự chờ mong và hứng thú mà hắn rất xác định.
“Vẫn là Minh nhi hiểu ta, hôm nay trong cung nhất định sẽ rất náo nhiệt, chẳng lẽ Minh nhi không thấy thú vị hay sao?” Đem Kỳ Minh Nguyệt đứng trước người kéo đến bên cạnh, Kỳ Hủ Thiên vừa nói vừa kề sát vào.
Tân đế An Dương đến Thương Hách, sứ thần Liên Đồng ở trong cung, ngọc bội thái tử lại không biết tung tích, việc này cùng nhau xảy ra, thật sự hai chữ thú vị cũng không đủ để hình dung, Kỳ Minh Nguyệt cũng dựa vào người của Kỳ Hủ Thiên, nhìn chăm chú đối phương, hơi hơi lắc đầu, “Phụ hoàng sai rồi, đâu chỉ có thú vị, quả thật là cực kỳ thú vị, cũng không biết khách đến từ An Dương sẽ mất bao lâu để đến Diệp Diệu thành, hôm nay lâm triều phụ hoàng nói về chuyện của An Dương thì các đại thần đã phản ứng như thế nào?” Tân đế An Dương đến đây, đó là lúc trò hay sẽ bắt đầu.
“Còn có thể như thế nào nữa.” Nhớ đến đến phản ứng của các đại thần khi nghe nói tung tích của tân đế An Dương, Kỳ Hủ Thiên cất lên một tiếng cười lạnh trào phúng, “Vẻ mặt của bọn họ rất kích động, đáng tiếc là Minh nhi không nhìn thấy.” Khẽ hôn một cái lên môi của Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Hủ Thiên nói rất thoải mái tùy ý, Kỳ Minh Nguyệt lại biết quan hệ trong mấy năm gần đây của Thương Hách và An Dương cũng không hòa hợp, cũng chỉ là mặt ngoài bình thản nhưng đến khi cục diện bế tắc lại là lúc tân đế An Dươngđích thân đến Thương Hách, nhất định là có không ít lão đại thần muốn tiên phát chế nhân, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. (tiên phát chế nhân = ra tay trước để kiềm chế đối phương)
Chỉ tiếc rất nhiều chuyện không đơn giản như mặt ngoài….Nghĩ đến tân đế An Dương sắp đến, tân đế vừa mới đăng cơ hai năm, Kỳ Minh Nguyệt dựa vào đầu vai của Kỳ Hủ Thiên mà thuận miệng hỏi, “Ta nhớ hoàng thất An Dương họ Liên, không biết tân đế bằng tuổi của ta tên là gì?”
“Liên Mộ Hi, hắn đứng hàng thứ chín trong đám hoàng tử.”
Liên Mộ Hi….không biết tại sao khi Kỳ Minh Nguyệt nghe xong cái tên này thì lại cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại nhớ không nổi loại cảm giác này đến từ đâu.
Đang suy tư thì ngoài cửa có vài tiếng gõ nhẹ, giọng nói của Lưu Dịch truyền vào, “Bệ hạ, thái tử điện hạ, địa cung bị người xâm nhập.” Vẫn là giọng nói không hề phập phồng nhưng đã lộ ra sự thận trọng rất rõ ràng, Kỳ Minh Nguyệt và Kỳ Hủ Thiên liếc mắt nhìn nhau, địa cung chân chính ở dưới lòng đất cũng là nơi mà ảnh vệ phân bổ, tuyệt đối không thể dễ dàng để người ta xâm nhập, lời nói của Lưu Dịch chỉ có thể là một chỗ ở trong cung mà tất cả mọi người đều biết.
Nơi đó giam giữ những kẻ phạm tội, có người xâm nhập không biết để làm gì, lệnh Lưu Dịch tiến vào hỏi chuyện, hai người ngồi dậy rồi dựa vào nhau, cũng không hề động đậy, Lưu Dịch vào cửa, thấy hai người đang dựa vào nhau thì thần sắc lại trở nên nhẹ nhõm một chút, “May mà bệ hạ và điện hạ không bị kinh động.”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Kỳ Minh Nguyệt có một chút tò mò khi nhìn thấy thần sắc thận trọng hiếm có của Lưu Dịch.
“Địa cung bị người xâm nhập, nhìn như cố ý gây loạn, thả ra không ít người bị giam giữ bên trong, cũng có nhiều người tử nạn.”
“Chết kẻ nào?” Thần sắc của Kỳ Hủ Thiên cũng không biến đổi, hỏi Lưu Dịch.
“Bẩm bệ hạ, nam nữ đều có, Phùng Thu Dong trước đó bị trượng hình chưa chết là nạn nhân đầu tiên, còn có mấy người khác nữa.” Lưu Dịch lần lượt liệt kê, Kỳ Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe xong, phát hiện đều là đám quan viên đã từng làm phụ hoàng tức giận, lại làm việc xấu mới nhận lấy tai họa, số ít còn lại đều là nữ nhân ở trong hậu cung, còn có Phùng Thu Dong, thoát được một nạn kiếp nhưng không ngờ lại chết dưới địa cung.
“Còn ai được thả ra?”
Chờ Lưu Dịch lấy ra trang giấy tràn ngập tên tuổi của đám người thoát khỏi địa cung thì Kỳ Hủ Thiên liền cất lên vài tiếng cười khẽ, “Nếu nhớ không lầm thì đây đều là đám người có oán hận chất chứa với triều đình đã lâu, có vài kẻ đã vào địa cung từ khi trẫm mới đăng cơ, đều là những kẻ hơi phiền toái.”
“Quả thật là như thế, bệ hạ.” Lưu Dịch cẩn thận suy nghĩ, những người này không thiếu những kẻ là lão thần của tiên hoàng, bất mãn với bệ hạ, sau khi đắc tội phải dựa vào đám đại thần cầu tình thì mới có thể sống sót, không bị tru sát, chỉ bị đày xuống địa cung, mà nay thoát ra ngoài thì e rằng sẽ gây nên một hồi phong ba bão tố.
“Đã ra ngoài rồi à? Còn có ai chưa ra?” Kỳ Hủ Thiên vẫn là bộ dáng nhàn nhã, nghe xong Lưu Dịch liệt kê danh sách, dường như cũng không phải toàn bộ địa cung.
“Kẻ đột nhập bị ảnh vệ phát hiện, không kịp ở lâu, còn có không ít người đã bị nghiêm ngặt trông coi.”
“Có thể lẻn vào địa cung thì chứng tỏ công phu cũng không kém, rất lợi hại.” Kỳ Minh Nguyệt ngồi dậy, khen vài câu, tựa hồ quả thật bội phục kẻ không biết lai lịch kia, bên môi lộ ra vài phần ý cười, nhìn về phía Kỳ Hủ Thiên, “Nếu phụ hoàng nói đây là phiền toái, lại không dễ xử lý, lúc này kẻ lẻn vào địa cung lợi hại như thế, nếu có thể để cho người này giúp đỡ giải quyết vấn đề thì sẽ là tốt nhất.”
Đáy mắt hàm chứa thâm ý đang sáng lên, Kỳ Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt của Kỳ Hủ Thiên, trong đôi mắt chim ưng dài mảnh cũng lóe sáng sự xảo quyệt giống như hắn.
“Minh nhi quả nhiên là tâm ý tương thông với phụ hoàng.” Kỳ Hủ Thiên khẽ hôn một chút bên đôi môi đang mỉm cười kia, sau đó cười một cách thâm trầm rồi nói với Lưu Dịch, “Báo cho mọi người trong cung biết địa cung bị xâm nhập, nhiều kẻ bị giam giữ đều bị ám sát, còn có không ít đã thoát ra, bảo bọn họ tự bảo trọng đi.”
Nghe hai người nói chuyện, Lưu Dịch tùy tùng vị quân vương này cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên lập tức nghe ra ý tứ của Kỳ Hủ Thiên, hiển nhiên là muốn dựa vào danh mục này mà giải quyết đám người chưa chết kia. Bệ hạ xưa nay sẽ không lãng phí bất kỳ cơ hội nào, Lưu Dịch không khỏi cảm thán, không biết kẻ xâm nhập địa cung là ai, mặc dù xảy ra chuyện nhưng cũng giúp bệ hạ giải quyết một mớ phiền toái đã gác lại từ lâu này, có lẽ mục đích của người nọ là muốn gây loạn hoàng cung, nhưng lại không biết Thương Hách đế sẽ không bao giờ đặt an nguy của người ngoài ở trong lòng.
Lưu Dịch lĩnh mệnh rời đi, Kỳ Hủ Thiên gọi Ảnh Nhất ra, đồng thời lệnh cho hắn gọi đám ảnh vệ canh giữ dưới địa cung đến đây.
“Có nhìn thấy bộ dáng của kẻ lẻn vào hay không?”
“Hôi y bịt mặt, công phu không tệ, xuất thủ nhanh chóng, không có đặc điểm nào khác.”
Hôi y bịt mặt, hiển nhiên là người của An Dương, mà nay An Dương đế sắp đến, trước khi hắn đến lại phái người xâm nhập hoàng cung Thương Hách, chẳng lẽ muốn gây đại loạn hay sao? Cho dù không có chứng cớ, chẳng lẽ hắn lợi dụng việc Thương Hách hoàn toàn không biết chuyện gì mà lặng lẽ tiến đến, thân là tân đế An Dương mà lại đến địa phận của Thương Hách, làm việc bất cẩn thì đã đành, lại còn phái người làm ra chuyện này, xem ra tân đế An Dương thật sự là lớn mật.
Kỳ Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, hỏi tên ảnh vệ kia, “Chỉ có một người hay là có bao nhiêu người xâm nhập?”
“Một người.”
Có thể xâm nhập vào hoàng cung Thương Hách thì nhất định không phải là hôi y nhân tầm thường, e rằng là giống Dạ Sử trước kia, công phu tuyệt cao thì mới có khả năng, Kỳ Minh Nguyệt nhớ đến cái gì đó, bèn hỏi lại, “Người nọ có nhân khí hay không, hay là giống như linh hồn?”
“Cũng không có cảm giác như vậy.”
“Chẳng lẽ không phải là người An Dương?” Kỳ Minh Nguyệt nghe như vậy thì liền cảm thấy hơi bất ngờ, trang phục và hành vi như thế, vốn tưởng rằng nhất định sẽ giống Dạ Sử, cũng nhất định là bộ dáng không có nhân khí, thế nhưng hiện tại lại không phải….
Kỳ Hủ Thiên để cho ảnh vệ lui ra, phân phó thị vệ lùng bắt những kẻ thoát khỏi địa cung, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt trầm tư của Kỳ Minh Nguyệt, đến gần bên cạnh đối phương, “Minh nhi còn đang suy nghĩ về kẻ đã xâm nhập hoàng cung à?”
“Phụ hoàng không cảm thấy người này đến đây rất đột ngột hay sao?” Không sớm không muộn, trước khi An Dương đế đến Diệp Diệu thành, hôi y nhân bịt mặt, lại không giống hôi y nhân trước kia, nếu bảo là không quan hệ đến An Dương thì dường như không có khả năng.
“Đã ở trong cung thì luôn luôn sẽ có lúc hiện thân, các cổng ra khỏi cung đều bị ảnh vệ âm thầm trông coi, để xem hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa.”
+++++++++++++++++
“Quả nhiên không uổng công chờ đợi.” Y bào rộng mở trên người của Kỳ Minh Nguyệt, đứng trước cửa sổ mà nhìn ra lầu các ở xa xa, nói nhỏ một câu.
Chá» thấy trong Äêm tá»i, giữa không trung có ánh lá»a Äang cắn nuá»t bóng Äêm, tá»a ra má»t mà n mà u Äá» diá»
m lá», nhÆ° Äóa hoa Äang ná» rá», nhan sắc lá»a Äá» dần dần bao trùm tòa lầu các kia, mùi củi Äá»t bay theo gió mà Äến, nhiá»u tia lá»a bắn ra xung quanh, từ xa nhìn lại, ngá»n lá»a diá»
m lá» kia giá»ng nhÆ° bầu trá»i Äầy sao nhÆ°ng lại Äẹp Äến mức là m cho ngÆ°á»i ta muá»n lóa mắt.
Bình tÄ©nh nhìn tòa lầu các bá» thiêu Äá»t, phÃa sau ká» sát má»t cảm giác ấm áp, bá» hÆ¡i thá» quen thuá»c vây quanh, Kỳ Minh Nguyá»t hÆ¡i ngoảnh Äầu lại, âNÆ¡i Äó là háºu cung của phụ hoà ng, cÅ©ng không biết là vá» phi nà o á» Äấy, hiá»n tại có bá» gì hay không.â
âÄã có ngÆ°á»i Äi cứu há»a, gặp chuyá»n không may thì cÅ©ng sẽ có ngÆ°á»i bẩm báo, cần gì phải lo lắng.â Ãm Kỳ Minh Nguyá»t, Kỳ Hủ Thiên thản nhiên Äáp lá»i, Äá»i vá»i hắn mà nói, Minh nhi bình an là Äược, Äám phi tần chá» là trang hoà ng, sá»ng hay chết cÅ©ng không Äặt trong lòng hắn, nếu có ngÆ°á»i muá»n gây Äại loạn, á» trong cung bà y trò giết Äại thần phi tần thì tháºt ra hắn cÅ©ng không e ngại.
Xem ra lúc nà y ngÆ°á»i ná» là m viá»c rất hợp ý phụ hoà ng, âPhụ hoà ng cháºm chạp không ÄỠảnh vá» lùng bắt ngÆ°á»i ná» á» trong cung, Äừng bảo là vì muá»n Äá» cho hắn là m ra những chuyá»n nhÆ° váºy?â Kỳ Minh Nguyá»t nhìn chÄm chú và o biá»n lá»a vẫn Äang rá»±c sáng, nhá» Äến Phùng Thu Dong và và i ngÆ°á»i bá» giết trong Äá»a cung, nếu không phải hắn biết phụ hoà ng sẽ không lén lút gạt hắn Äi giải quyết thì hắn tháºt sá»± nghÄ© rằng chuyá»n nà y nhất Äá»nh là do phụ hoà ng bà y trò.
âTrò hay má»i Äược bà y ra, là m sao mà lại dáºp tắt hứng thú của ngÆ°á»i ta nhanh nhÆ° váºy cÆ¡ chứ.â Cúi Äầu ká» sát bên tai của Kỳ Minh Nguyá»t, Kỳ Hủ Thiên cùng hắn nhìn ra ngoà i cá»a sá», nhìn ánh lá»a báºp bùng kia, thá»nh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét báo Äá»ng cùa thá» vá» Äang ra sức cứu há»a.
âPhụ hoà ng tháºt sá»± là vô tình, háºu cung xảy ra chuyá»n lá»n nhÆ° váºy mà phụ hoà ng lại chẳng há» quan tâm.â Giá»ng nhÆ° thÆ°á»ng thức cảnh Äẹp, Kỳ Minh Nguyá»t nhìn ngá»n lá»a bá»c lên từ xa xa, má»m cÆ°á»i nhÆ°ng giá»ng Äiá»u không há» có ý chá» trÃch, Kỳ Hủ Thiên ká» sát và o bên mặt của Kỳ Minh Nguyá»t, hôn lên khóe môi Äang cÆ°á»i khẽ kia, âPhụ hoà ng chá» cần hữu tình vá»i Minh nhi là Äủ, ngÆ°á»i khác có liên quan gì Äến ta Äâu.â
âHay là Minh nhi cảm thấy phụ hoà ng Äá»i Äãi vá»i ngÆ°Æ¡i vẫn không tá»t? Cần phải tá»t hÆ¡n má»t chút nữa?â Nhìn bên dÆ°á»i vạt y bà o rá»ng má» của Kỳ Minh Nguyá»t, bá» dáng sau khi là m xong tình sá»± mang theo má»t chút lÆ°á»i biếng vô cùng mê ngÆ°á»i, Kỳ Hủ Thiên nhếch môi, lấy tay má» ra vạt y bà o của Kỳ Minh Nguyá»t, Äầu ngón tay vừa chạm và o hai Äiá»m ná»i lên trÆ°á»c ngá»±c thì liá»n bá» Kỳ Minh Nguyá»t ngÄn cản Äá»ng tác, âVừa rá»i phụ hoà ng là m vẫn chÆ°a Äủ hay sao, nếu cứ tiếp tục thì ta cÅ©ng không dám cam Äoan rằng ngà y mai ngÆ°Æ¡i có thá» lâm triá»u Äược hay không.â
âXem ra Minh nhi vẫn rất có tinh thần, nếu ngÆ°Æ¡i muá»n thì phụ hoà ng không cần lâm triá»u cÅ©ng không sao.â Vừa rá»i má»i muá»n Minh Nhi má»t tráºn, nếu hôm nay Minh nhi cÅ©ng muá»n hắn thì hắn sẽ không cá»± tuyá»t, tuy là lần Äầu tiên á» bên dÆ°á»i nhÆ°ng nếu là Minh nhi thì cÅ©ng không sao.
Vá»n chá» là nói Äùa nhÆ°ng lại Äược trả lá»i nhÆ° thế, Kỳ Minh Nguyá»t vừa cÆ°á»i vừa nhÆ°á»ng mà y, âHiá»n tại Äang há»n loạn, cho dù Minh Nguyá»t có muá»n phụ hoà ng thì cÅ©ng sẽ không nóng lòng nhất thá»i, tân Äế Liên Má» Hi của An DÆ°Æ¡ng Äang trên ÄÆ°á»ng Äến Diá»p Diá»u thà nh, chẳng mấy chá»c là sẽ Äến, còn ngÆ°á»i trong cung thì chÆ°a rõ lai lá»ch, phụ hoà ng còn phải ứng phó vá»i Äám Äại thần, ta là m sao nỡ lòng nà o Äá» cho phụ hoà ng má»t nhá»c cho Äược.â
Vì lá»i nói của Kỳ Minh Nguyá»t mà trong mắt của Kỳ Hủ Thiên Äá»u trà n ngáºp ý cÆ°á»i, lại không ngừng lÆ°u lại vô sá» dấu vết của hắn lên cá» của Kỳ Minh Nguyá»t, ánh lá»a xa xa phản chiếu lên ngÆ°á»i của Minh nhi, là n da trắng ngần lá» ra má»t chút nhợt nhạt á»ng há»ng trong mà n Äêm thâm trầm, khi Minh nhi dá»±a và o ngÆ°á»i hắn mà rên rá» sẽ khiến hắn nhá»n không Äược mà dao Äá»ng bên dÆ°á»i vạt y bà o, Kỳ Hủ Thiên Äang bắt tay và o xoa nắn sá»± má»m dẻo thì lại nghe thấy Kỳ Minh Nguyá»t nói, âNgÆ°á»i lẻn và o cung xem ra có háºn ý rất lá»n Äá»i vá»i ThÆ°Æ¡ng Hách, có lẽ là cá» nhân.â
Há»i tÆ°á»ng lại những viá»c xảy ra gần Äây, Kỳ Minh Nguyá»t nghiêng ngÆ°á»i ôm lấy Kỳ Hủ Thiên, cÅ©ng chạm và o lá»ng ngá»±c xÃch lá»a của Äá»i phÆ°Æ¡ng, âPhụ hoà ng có nhá» rõ còn ngÆ°á»i nà o có liên quan Äến An DÆ°Æ¡ng mà oán háºn ThÆ°Æ¡ng Hách hay không?â
Kỳ Hủ Thiên cất lên má»t tiếng cÆ°á»i khẽ, âHóa ra Minh nhi cÅ©ng Äã nghÄ© Äến, phụ hoà ng Äá»nh qua má»t thá»i gian nữa má»i nói vá»i ngÆ°Æ¡i, Diá»u Dạ truyá»n tin, hắn tháºt sá»± Äến ThÆ°Æ¡ng Hách trÆ°á»c cả Liên Má» Hi, Äã sá»m và o Diá»p Diá»u thà nh.â
âLần nà y hắn trá» vá» e rằng không chá» là vì giết ngÆ°á»i phóng há»a á» trong cung.â
âMinh nhi không cần Äặt hắn và o lòng, lúc nà y chá» nên nghÄ© Äến phụ hoà ng là Äược.â Äẩy vạt y bà o rá»i rạc ra, Kỳ Hủ Thiên nhìn Kỳ Minh Nguyá»t á» trÆ°á»c cá»a sá», ánh trÄng và ánh lá»a hòa lẫn và o nhau, Minh nhi rõ rà ng là chá» má»m cÆ°á»i nhà n nhạt nhÆ°ng lại má» hoặc nhÆ° thế, giá»ng nhÆ° khoác lên ngÆ°á»i má»t lá»p ánh sáng mỠảo, thân mình mang theo dấu vết tình dục, còn có y phục rá»i rạc nhÆ° ẩn nhÆ° hiá»n trên ngÆ°á»i, tháºt sá»± là mê ngÆ°á»i Äến cá»±c Äiá»m.
Không Äợi Kỳ Hủ Thiên áp sát thì Kỳ Minh Nguyá»t Äã ôm lấy ná»a thân trần của hắn, âTạm thá»i buông tha cho phụ hoà ng, nhÆ°ng nợ nần thì vẫn phải tÃnh sá», phụ hoà ng Äừng nhúc nhÃch.â
Buá»c chặt hai tay, thâm nháºp và o Äôi môi má»ng Äang hé má», cÆ°á»p lấy Äầu lưỡi của Äá»i phÆ°Æ¡ng, dÆ°á»i ánh trÄng, hai ngÆ°á»i ôm chặt lấy nhau, không há» ÄỠý Äến những tiếng á»n à o nhÆ° có nhÆ° không từ xa xa truyá»n Äến, biá»n lá»a vẫn chÆ°a tắt, có lẽ có ngÆ°á»i chôn thây nÆ¡i Äó, nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng chẳng liên quan Äến bá»n há», Äá»i vá»i bá»n há» mà nói thì trò chÆ¡i chá» vừa má»i bắt Äầu mà thôi.
âââââââââââââââââââââââ