Thông qua hành lang gấp khúc thông đến tiền thính, liền có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người đang đứng đối diện nhau, đứng thẳng bất động, cái bóng của hai người họa thành một vệt dài trên mặt đất. Đối diện hồi lâu, một người trong số đó mới mở miệng, lời nói lại mang theo ý uy hiếp: “Lan công tử cũng đừng quên đã đáp ứng ta chuyện gì, chốc nữa nhớ đừng nói không giữ lời đấy.”
Lan Cẩn hì hì cười, khoát tay áo, “Thiếu Các Chủ lo lắng quá nhiều rồi, Lan Cẩn chỉ là kẻ nhát gan sợ chết, ngươi nắm được người có thể giải cổ độc ở trong tay, ta sao lại dám mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm bị cổ độc phát tác mà hủy đi hứa hẹn lúc trước chứ. Lại càng không nói tới, yêu cầu của Thiếu các chủ cũng không có gì quá phận, chẳng qua là muốn Lan Cẩn xem xét lại việc phụng chủ mà thôi, cũng không lấy việc đó mà áp chế Lan Cẩn phải tức khắc tuyên bố đổi chủ, Lan Cẩn quả thật đã cảm tạ vạn phần, dù sao người thân ở trong giang hồ, chữ tín cần phải được coi trọng hàng đầu, nếu Lan Cẩn nói không giữ lời, còn nói gì đến chuyện tương trợ người cướp lấy thiên hạ.” Nói tới đây, hắn cười đến nheo lại ánh mắt, vừa đánh giá Duẫn Thiên Dật vừa nói: “Chỉ là Lan Cẩn không ngờ tới, Thiếu Các Chủ cũng là người có ý chí lớn a, lại có tâm muốn cướp lấy thiên hạ?”
Duẫn Thiên Dật hừ lạnh một tiếng, “Chuyện đó cùng ngươi vô can, đến lúc đó ngươi chỉ cần để ý ra để mục khảo cứu là được, ta cùng với Trình Tử Nghiêu đến tột cùng là người nào thích hợp hơn, cầm kỳ thi họa, võ học binh pháp, cơ quan trận đồ, đều có thể tùy ý, Thiên Dật mặc dù không dám nói mọi thứ tinh thông, nhưng nếu muốn đem tài so sánh cùng kẻ khác, nói vậy cũng đã là dư dả.” Những năm gần đây, bởi vì võ công bị phế, hắn liền đem thời gian dùng vào việc nghiên cứu đủ thứ trên, mặc dù vũ kỹ (võ học)không đủ để tự bảo vệ mình, những sở học khác của hắn cũng có thể khiến cho hắn có thể đứng vững trong chốn giang hồ. Trình Tử Nghiêu kia chẳng qua chỉ là am hiểu Thiên Âm mà thôi, trừ bỏ âm luật thì còn có cái gì mà dựa vào chứ? Vì muốn làm cho Lan Cẩn cam tâm tình nguyện chọn hắn để phụng chủ, hắn tất nhiên phải xuất ra thực học, trong lòng hắn cảm thấy Lan Cẩn có tài mà chẳng có trí khiến hắn xem nhẹ, sau này lúc cần dùng y, tài bảo của y có thể đắc lực là được rồi.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho hắn cũng chưa thực sự hạ cổ trên người Lan Cẩn, người áo xám kia tuy rằng cho hắn không ít cổ vật kịch độc, nhưng nếu tự tiện đem dùng, đến lúc bị phát hiện, lấy thân phận của hắn, chắc chắn sẽ có người đoán ra hắn cùng với mật sử của An Dương có liên hệ. Đợi đến lúc hắn có được Lan Cẩn, có thể dựa vào tài bảo của hắn, người An Dương đã hứa tương trợ hắn đoạt vị trí minh chủ, rồi sau đó, hắn liền nắm trong tay cả giang hồ, đến lúc đó, “người nọ” nhất định sẽ đến tìm hắn…… Tôn chủ của hắn a, tới lúc đó, sẽ đối với hắn như thế nào a, là sẽ hối hận vì ngày đó đã nổi giận với hắn? Hay vẫn sẽ nổi giận một phen, uy hiếp hắn phải tương trợ y cướp lấy thiên hạ?
Kết quả như thế nào, sẽ biết rất nhanh thôi, chỉ cần có được Lan Cẩn...... Che dấu sự chờ mong hưng phấn ở đáy lòng, hắn đón nhận cặp mắt luôn hàm chứa ý cười kia, đối với Lan Cẩn người này, lại tăng thêm vài phần cảm giác khó hiểu. Trên thực tế, hắn vốn tưởng rằng phải tốn một phen võ mồm mới có thể khiến cho y đồng ý ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện tái chọn lại chủ, nhưng bây giờ xem ra, Lan Cẩn thật đúng là kẻ thức thời. Hôm nay nếu thành công, hắn liền muốn cho người trong giang hồ cùng chứng kiến, Thủy Nguyệt công tử Trình Tử Nghiêu bại dưới tay Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật hắn, khiến cho tất cả mọi người biết được Duẫn Thiên Dật hắn đã không còn là kẻ năm đó bị phế đi võ công chật vật quay về Lăng Hi Các!
Lan Cẩn đứng ở trước mặt hắn, hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn như cũ mang theo vẻ vui cười, trên mặt cũng không có một chút biểu hiện sợ hãi lo lắng do bị uy hiếp nào, cũng không hề có nửa điểm vẻ khó xử, bên trong ánh mắt tươi cười giảo hoạt như hồ ly kia hiện lên một đạo tia sáng kỳ dị, nhìn Duẫn Thiên Dật ở trước mặt đang khó nén nổi oán giận, ánh mắt chớp động tinh quang, lộ ra sắc mặt vui mừng khó có thể phát hiện.
Sự xuất hiện của Duẫn Thiên Dật là ngoài dự kiến của hắn, nhưng lại vừa khớp hợp với ý hắn muốn, nếu vị Điện Hạ kia không muốn hắn tùy thị bên người, hắn sẽ lợi dụng kẻ này để dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt, theo đúng tính cách của vị Điện Hạ kia, chắc chắn là không muốn thua ở trong tay kẻ khác. Đến lúc đó hai người bọn họ tranh chấp, kết quả cuối cùng sẽ lại như hắn muốn, vị Điện Hạ kia rốt cuộc không thể từ chối, cái gọi là “hoài bích có tội” (có tài hay bảo vật sẽ dễ dẫn đến rắc rối phiền phức). Mặc dù y vô tình với chuyện thiên hạ, nhưng tới lúc đó mọi chuyện không phải tùy thuộc vào ý hắn muốn là được. Chỉ cần chính mình công khai thân phận hoàng tử Thương Hách của y, lúc đó tự sẽ có người nhảy ra tìm y gây phiền toái, rồi sau đó tiếp tục phát triển đi lên, đại loạn cùng nhau, vị Điện Hạ kia liền chỉ có thể hiển lộ khả năng của bản thân, dưới sự tương trợ của hắn cướp lấy thiên hạ.
Càng nghĩ càng thấy như ý, Lan Cẩn vừa lòng nhìn người ở trước mắt, trong mắt ý cười càng sâu, ở sau khi Duẫn Thiên Dật tự tin nói những lời kia liền cười nói: “Quả thật như thế a, nếu Thiếu Các Chủ quả thật có thể so với chủ của ta còn cao tay hơn, Lan Cẩn sẽ thập phần vinh hạnh phụng ngươi làm chủ a.”
Người này trong lòng nhớ mãi không quên vị Ám Hoàng kia, vô luận là yêu hay là hận, đều đã làm cho hắn không thể ngồi yên nhìn Thủy Nguyệt cùng Ám Hoàng ở cùng nhau, lần này mình đúng là vận số thật tốt, đã có người như thế xuất hiện, mọi việc của hắn há có thể không như ý, phải hoàn toàn triệt để lợi dụng y mới được. Hơi hơi che miệng ngáp một cái, liễm hạ một tia dị sắc trong ánh mắt, hắn cườu ha ha, hướng Duẫn Thiên Dật cười nói: “Ở ngoài trang đang rất náo nhiệt, trong phòng này cũng có không ít đại hiệp tụ tập, đều là để bảo vệ an nguy của Lan Cẩn, lấy thân trí hiểm (tự đặt mình ở nơi nguy hiểm để bảo vệ ai đó), Lan Cẩn tất nhiên cũng không thể ngồi xem, không bằng chúng ta cùng đi ra ngoài đó đi.”
Dứt lời, hắn lắc lắc tay áo, quay đầu hướng về phía tiền thính cất bước. Nhìn bộ dáng vô cùng thoải mái kia của hắn, thật sự không thấy được vẻ lo lắng vì người khác của hắn như lời hắn nói, Duẫn Thiên Dật ở phía sau lưng hắn nhíu nhíu mày, cũng theo hắn đi ra ngoài.
Trong tiền thính, vì ở ngoài trang có người áo xám tập kích, đã có không ít người ra ngoài trang ngoại để nghênh chiến, biết được những người áo xám này là vì Lan Cẩn mà đến, trong phòng vẫn còn có không ít người lưu lại, một là vì che chở an nguy ở bên trong trang, hai là vì nghe nói chuyện Lan Cẩn sắp đổi chủ.
Trước đó đã nhận được tin tức, nói là Thiếu Các Chủ của Lăng Hi Các cũng muốn tranh đoạt Lan Cẩn kia, nhưng lại đến chậm, chưa có cơ hội, mà nay trong lòng không phục, muốn cùng Thủy Nguyệt công tử tranh đoạt. Tin tức này vừa truyền ra, liền khiến mọi người ồ lên xôn xao. Thiếu Các Chủ Lăng Hi Các là ai? Chẳng phải chính là người trước đây từng được Ám Hoàng sủng ái, sau đó vì làm cho Ám Hoàng tức giận mà thân bại danh liệt sao? Lăng Hi Các nén giận nhiều năm qua, chưa từng có lúc nào đường hoàng ngẩng đầu lên được, đều là vì Thiếu Các Chủ của bọn họ. Võ công của Duẫn Thiên Dật đã bị phế, có thể thấy là không thể kế thừa Lăng Hi Các. Nếu không có người nối nghiệp, Lão Các Chủ của Lăng Hi Các làm sao dám tiếp tục dựa vào oai của Ám Hoàng như trước, để giữ an toàn cho bản thân Lăng Hi Các, tránh hậu quả sau này, tất nhiên phải hạ thấp mình làm việc.
Mà nay Duẫn Thiên Dật thế nhưng lại dám khiêu chiến ở trước mặt mọi người, muốn tranh đoạt cùng Thủy Nguyệt Công tử. Này là muốn tranh đoạt cái gì? Là vì tình? Hay vì cừu hận? Hay vẫn là vì Lăng Hi Các? Nguyên nhân trong đó thật khiến cho người ta tò mò. Còn Ám Hoàng nữa, mắt thấy kẻ trước đây khiến mình nổi giận nay lại tìm tới cửa, trêu chọc Thủy Nguyệt Công tử hiện đang tùy tại bên người mình, không biết sẽ phản ứng như thế nào? Ngẫm đi nghĩ lại, càng khiến cho mọi người vì một màn trò hay sắp sửa trình diễn kia mà không ngừng chờ mong.
“Ai nha, không ngờ lại có nhiều giang hồ hào kiệt vì an nguy của Lan Cẩn mà lo lắng như vậy, Lan Cẩn thật sự là đảm đương không nổi a.”
Theo sau một câu nói hàm chứa ý cười, mọi người chỉ thấy bóng dáng Lan Cẩn chậm rãi bước từ trong hành lang ra, nhìn trên mặt hắn vẫn là một bộ cười vui vẻ, không hề có nửa điểm “không dám đảm đương” như lời hắn vừa nói, dưới đáy lòng mọi người không khỏi thở dài, tính tình bất cần đời của Lan Cẩn ngay từ lúc hắn hiện thân mọi người đã biết, chỉ là không nghĩ đến, hắn làm việc hoang đường như vậy, có thể ở ngay sau khi miệng nói phụng chủ, rồi lại vẫn chấp nhận lời yêu cầu của Duẫn Thiên Dật để cho hắn có cơ hội cạnh tranh cùng Thủy Nguyệt Công tử. Nếu Lan Cẩn không phải là người đơn giản như vẻ mặt ngoài mà hắn thể hiện thì nhất định là hắn còn có ý đồ khác, không biết đến tột cùng là có ý gì?!
Lan Cẩn tựa hồ không nhìn thấy thần sắc khác nhau trên mặt mọi người, sau khi quay qua chào hỏi Vân Cảnh Hạo liền ngồi xuống ghế. Hắn mới ngồi xuống không lâu, mọi người liền nhìn thấy người nghe đồn đã lâu Duẫn Thiên Dật cũng từ trong hành lang đi ra. Hai người đúng là một trước một sau, giống như là đã hẹn trước với nhau vậy. Đến lúc này, mọi người lại càng không dám đoán chắc, liệu có phải hai người kia đã có ước định trước hay không. Nếu quả thực tính toán muốn đổi chủ, Ám Hoàng thì thế nào? Duẫn Thiên Dật đoạt được Lan Cẩn, không biết Ám Hoàng sẽ lại đối xử với y như thế nào. Mang theo một vài phần tâm tư xem kịch vui, mọi người trong phòng đều trầm mặc không lên tiếng, chờ đợi Ám Hoàng cùng vị Thủy Nguyệt Công tử kia hiện thân.
Vân Cảnh Hạo thấy hai người lần lượt đến, liền đứng dậy nói với mọi người: “Hôm nay, trang ngoại bị những kẻ không biết rõ thân phận tập kích, nhận dược sự trợ giúp của giang hồ đồng đạo, mặc dù chưa đem được toàn bộ bọn đạo chích ở ngoài trang tranh trừ hết, nhưng bên trong trang đã bình an vô sự. Chư vị lưu lại lúc này, có tâm che chở cho Vân Hạo Sơn Trang, Vân mỗ xin được tạ ơn. Ngoài chuyện đó ra, còn có một chuyện khác muốn các vị đang ngồi ở đây chứng kiến.”
Vân Cảnh Hạo nói đến đây, ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn nhìn Lan Cẩn cùng Duẫn Thiên Dật đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, quyết tâm gạt bỏ do dự trong lòng, tiếp tục nói: “Lăng Hi Các Thiếu Các Chủ Duẫn Thiên Dật, Duẫn thiếu hiệp, tìm tới lão phu, nói rõ Lan công tử nguyện ý chọn lại chủ nhân, sau khi Vẫn mỗ chứng thực, Lan công tử quả thật đã đồng ý việc này, hôm nay lúc này, liền mời Lan công tử tái nghị luận lại việc này.”
Vân Cảnh Hạo vừa nói, trong lòng lại vừa nghi hoặc không thôi. Hắn đã từ Diễm Thanh và Viêm Thiến biết được thân phận của Thủy Nguyệt công tử bất phàm, tựa hồ là có liên quan đến hoàng tộc của Thương Hách. Mặc dù cũng không nghĩ muốn liên quan đến triều đình, nhưng hắn vốn là thập phần thưởng thức vị công tử trẻ tuổi ấy, nếu y có việc gì muốn dùng đến Vân Hạo Sơn Trang, hắn cũng không nguyện từ chối, chỉ cần không công khai ra ngoài, cho dù là có quan hệ với triều đình, hắn cũng sẽ không nhiều lời, chỉ cần không gây hại gì cho Thương Hách, cũng không gây tổn hại gì cho Sơn Trang, hắn tuyệt đối sẽ duy trì y.
Nếu Lan Cẩn là do Thương Hách hoàng tộc đoạt được, trong giang hồ tất nhiên sẽ ít đi một ít sóng gió, nói vậy cũng sẽ có thể an ổn hơn một chút, hắn mới có thể thoáng yên tâm, nhưng không ngờ Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật lại dấy lên việc này. Trình Tử Nghiêu vốn có quan hệ với hoàng tộc của Thương Hách, như thế nào lại cùng Ám Hoàng đến đây, đã là chuyện khiến cho hắn đau đầu, lại thêm việc của Duẫn Thiên Dật càng làm cho hắn thêm vài phần lo lắng cùng suy đoán. Hắn đã sai người đi báo cho Thủy Nguyệt công tử, nhưng lại không nghĩ đến trong sân viện không hề thấy bóng dáng người nào. Việc xẩy ra hôm nay, vừa nhiều lại loạn, đã làm cho hắn có chút sứt đầu mẻ trán, không khỏi bắt đầu cân nhắc, có nên làm cho Viêm Thiến tiếp nhận sơn trang không, hắn cũng có thể được thanh tịnh chút ít.
Vì bị chuyện bên trong trang sở nhiễu, Vân Cảnh Hạo nói xong những lời đó liền bước sang một bên ngồi xuống, sau khi ra hiệu ý bảo Lan Cẩn cùng Duẫn Thiên Dật, trong lòng thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.
Duẫn Thiên Dật nhìn quanh trái phải, cũng không thấy một người nào giống như trong lời đồn đãi kia, phong tư phi phàm như hoa trong gương, như trăng trong nước, Trình Tử Nghiêu, mà người hắn để ở trong lòng bị nhiều năm dầy vò kia cũng không thấy bóng dáng. Lúc này trong phòng, chỉ có mười mấy tên nhân vật giang hồ, mặc dù đều là nhân vật trọng yếu trong các danh môn, nhưng lại không có ai là người mà hắn coi trọng. Liếc liếc mắt nhìn Âu Dương Thác đang đứng ở cách đó không xa, hắn khẽ gật đầu ra hiệu, rồi chậm rãi đứng dậy.
“Tại hạ Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật, được sự chấp thuận của Lan công tử, dám đứng ra cạnh tranh cùng Thủy Nguyệt công tử, không biết vị nào là Thủy Nguyệt công tử?” Biết được người hắn muốn tìm không có ở đây, hắn một phen nói đầy hàm ý, khép lại chiếc quạt ở trên tay, hắn nhìn lướt qua thần sắc của mọi người xung quanh, thở dài một tiếng: “Hay là Thủy Nguyệt công tử không có ở đây? Hoặc là khinh thường Thiên Dật, không muốn cùng ta tranh chấp, hay là cũng không để ý việc Lan công tử đổi chủ?” Miệng nói như vậy, hắn nhìn xung quanh, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu là như vậy, Thiên Dật thật sự là chiếm tiện nghi rồi.”
Trong lời nói của hắn, cho dù trên miệng nói đến đều gọi “Thủy Nguyệt công tử”, nhưng mọi người ở đây tất cả đều nghe ra ý khinh miệt, cũng đều hiểu được, địch ý của hắn có như thế là vì ai, cho nên cũng không có ai trả lời, chỉ chờ hai người quan trọng nhất kia xuất hiện.
Trong phòng không có ai lên tiếng, Duẫn Thiên Dật thấy người hắn muốn gặp không đến, trong lòng cũng là một trần phiền táo. Hắn gây nên tất cả những chuyện này là vì cái gì? Nếu như dễ dàng như vậy liền có thể khiến cho Lan Cẩn phụng hắn làm chủ, chưa chân chính làm cho Trình Tử Nghiêu kia bại dưới tay mình, chưa làm cho người nọ nhìn thấy hắn đoạt được Lan Cẩn danh truyền giang hồ, hết thảy tất cả lúc này còn có ý nghĩa gì?! (Đây mới là mục đích của ẻm nè, cuối cùng cũng chỉ là vì muốn lấy oai trước mặt anh mà thôi, ai`…)
Nắm chặt chiếc quạt trong tay, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía Lan Cẩn: “Nguyên chủ của Lan công tử thật là cao giá a, hay là Lan công tử vẫn chưa được người ta coi trọng. chuyện đại sự như thế vẫn không hề thấy bóng dang, xem ra vị Thủy Nguyệt công tử kia cũng không giống như lời đồn đại …”
“Giống như lời đồn đại làm sao? Không biết Tử Nghiêu ở trong lời đồn có bộ dáng như thế nào? Có thể có ai đó nguyện ý nói cho biết, Tử Nghiêu đối với những lời này quả thực là rất tò mò.”
Theo một câu ngữ thanh nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, cắt ngang lời nói của Duẫn Thiên Dật, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói đó từ trong hành lang truyền đến, ngữ thanh không nhanh không chậm kia, có một chút chế nhạo, giống như đối với những lời đồn đại kia không cho là đúng, nghe vào trong tai mọi người, chỉ thấy âm thanh thản nhiên kia dần dần đến gần, mặc dù đã sớm gặp qua Thủy Nguyệt công tử, mọi người vẫn là tự chủ không được đưa mắt về hướng phát ra tiếng nói kia nhìn lại. Chỉ thấy một người một thân áo trắng khẽ đưa oánh oanh như tuyết, bị một mái tóc dài đen như mặc bám vào, một đôi mắt đen giống như màn đêm đẫm sương khẽ lay chuyển như ánh trăng, nhìn có vẻ ôn nhuận như nước, lại mang theo một chút trong trẻo lạnh lùng, hòa cùng với một tướng mạo vốn đã tuấn mỹ bất phàm, lại thêm loại cảm giác mâu thuẫn vô hình, tựa hồ trầm tĩnh bình thản, dẫn nhân thân cận, rồi lại mang theo chút sắc bén lạnh lùng, khiến người không dám đụng vào. Lúc này thân ảnh thong dong kia chậm rãi bước ra, trên môi mang theo nụ cười nhẹ, chỉ là phảng phất chút thản nhiên tùy ý nhưng trong cử chỉ lại đã nói không hết sự tao nhã phong lưu.
Nhìn hắn từ xa đến gần, ánh mắt của Duẫn Thiên Dật không hề dời đi một khắc. Kẻ đó chính là Trình Tử Nghiêu, như gương hoa thủy nguyệt, có dẫn nhân chi tư, rồi lại khiến người ta khát vọng mà không thể đạt được, Thủy Nguyệt công tử.
Chiết phiến trong tay dần dần bị nắm chặt, cho đến khi khảm nhập vào trong da thịt, hắn cũng không hề cảm thấy được một chút đau đớn. Lúc này ở trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy cặp môi hơi dương lên kia, cùng với người nọ sao mà tương tự, đồng dạng lộ ra vẻ đùa cợt như có như không, giống như bị độ cung hàm chứa đùa cợt kia làm cho đau đớn, hắn cắn chặt răng, thùy hạ ánh mắt, thần sắc vẫn là bình tình, nhưng trong bàn tay khẽ run rẩy, cũng đã có huyết châu chảy xuống.
______________ Hết chính văn chương thứ 107________________