Edited by Bà Còm in Wattpad
Bão tuyết càng rơi càng lớn, rốt cuộc Tiết Thần cảm nhận được Lý chưởng quầy nói "Đại tuyết phong sơn" là có ý gì. Tuyết lớn như vậy, đừng nói đời này, cho dù đời trước Tiết Thần sống hơn ba mươi tuổi cũng chưa từng gặp qua ở kinh thành. Bất quá, cũng may khi tuyết còn đang rơi thì trời lại không lạnh lắm, nhưng nếu chờ đến khi tuyết ngừng, lúc mặt trời bắt đầu làm tuyết tan chảy thì trời sẽ rất giá rét.
Trải qua hai ngày dưỡng thương, tình trạng Lâu Khánh Vân đã hơi tốt hơn một chút, chỉ là bị mất quá nhiều sức lực nên căn bản không thể hồi phục trong một sớm một chiều. Những dược liệu Tiết Thần mang theo cũng sắp dùng hết rồi, mà nàng hiện tại đã dần dần mất sức, chung quy là vì thể chất không thể chịu khổ quá mức. Tuy rằng có nước tuyết nhưng củi sắp đốt hết rồi, lương khô cũng đã không còn, bên ngoài tuyết phủ màn trời chiếu đất, không hề thấy một bóng chim bay. Những ngày kế tiếp nếu không có người tới cứu bọn họ, chỉ sợ là hai người thật sự phải bỏ mạng dưới đáy vực này.
Trong lúc hai người vừa lạnh vừa đói, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn có thể át tiếng gió tuyết vọng vào trong hang: “Tiểu thư. Đại tiểu thư.”
Tiết Thần đang ngã vào lồng ngực Lâu Khánh Vân, đôi mắt mơ màng sắp ngủ đột nhiên mở bừng ra. Lâu Khánh Vân cũng nghe được tiếng vọng, khó có thể tin nhìn về phía Tiết Thần. Tiết Thần phấn chấn tinh thần, từ trong lồng ngực Lâu Khánh Vân giãy giụa đứng lên, đi đến cửa hang lớn tiếng hô đáp trả: “Ta ở chỗ này! Ta ở chỗ này!”
Kêu to hai tiếng xong, Tiết Thần đứng yên tại chỗ trông chừng một lát, sau đó thấy được một vài bóng người đi xuyên qua màn tuyết trắng. Nghiêm Lạc Đông đi tuốt đàng trước, phía sau đi theo không ít người, còn có hai người sau lưng cõng ghế trúc. Nghiêm Lạc Đông thấy Tiết Thần cũng lộ ra vẻ vui mừng, thân hình mang đấu lạp của ông càng thêm uy vũ cao lớn.
Lâu Khánh Vân nhìn đám người đến cứu hộ, lại nhìn về phía Tiết Thần một lần nữa, cảm giác khó có thể tin được thổi quét toàn thân khiến hắn không khỏi tự véo mình một cái, tại sao có thể nghĩ cái gì thì tới cái nấy thế? Cô nương này rốt cuộc có bao nhiêu tâm tư? Hắn thật sự quá ngạc nhiên.
Nghiêm Lạc Đông mang theo một đội hộ vệ tinh anh nhất đi tới, bọn hộ vệ thấy Tiết Thần cũng vô cùng vui mừng, nhao nhao khen ngợi Tiết Thần phúc lớn mạng lớn. Nghiêm Lạc Đông thấy Lâu Khánh Vân bị thương nghiêm trọng, liền chủ động cõng một ghế trúc trên lưng, kêu Lâu Khánh Vân ngồi lên, dùng dây thừng cột chặt hai người với nhau. Lâu Khánh Vân cười nói với Nghiêm Lạc Đông: “Nghiêm đại nhân và ta duyên phận thật chưa cạn, làm phiền rồi!”
Nghiêm Lạc Đông là người có võ nghệ cao cường nhất trong đám hộ vệ này, chỉ Nghiêm Lạc Đông mới có thể cõng Lâu Khánh Vân với một trọng lượng như vậy dùng tay không leo lên vách núi. Thể trọng Tiết Thần nhẹ hơn nên giao cho Cố Siêu.
Độ ấm dưới đáy vực thật sự quá thấp, sau khi hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người cũng không dám trì hoãn, ngay lập tức xuất phát đi về hướng vách đá của thành vực. Tiết Thần nhận ra bọn họ đi tới dưới tàng cây ngày ấy hai người bị ngã xuống, chỉ thấy cây cổ thụ kia bất quá trong vài ngày ngắn ngủn mà lá cây đã bị tàn phá một mảnh cũng chẳng còn, chạc cây trụi lủi tràn đầy tuyết đọng. Nghiêm Lạc Đông dẫn theo tổng cộng tám người xuống dưới, mang theo dây thừng và móc sắt để phòng ngừa vạn nhất, từ vách đá phía trên rũ xuống tám sợi thang trời. Đầu Tiết Thần và Lâu Khánh Vân bọc trong mũ da, khăn vải quấn quanh mặt. Trên tay các hộ vệ đều mang bao tay bằng da chống trơn trợt do Nghiêm Lạc Đông sai người làm gấp trong mấy ngày qua, kiểu dáng giống như bao tay bám sơn của Cẩm Y Vệ, các hộ vệ thẳng tới lúc này mới có nhận thức hoàn toàn mới về kiến thức của vị đội trưởng nhà mình, càng thêm tâm phục khẩu phục.
Nghe hiệu lệnh của Nghiêm Lạc Đông, một người rút từ bên hông ra một cây pháo hoa làm tín hiệu, bật lửa đốt rồi ném lên không trung. Pháo hoa bay lên trên, ở giữa không trung nổ ra, tiếp theo từ phía trên phát ra một vài tiếng nổ kinh thiên động địa. Đây chứng tỏ người trên đỉnh núi đã biết bọn họ bắt đầu leo lên, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.
Toàn bộ hành trình Tiết Thần đều không dám mở to mắt, cũng xác thật không thể mở mắt nổi. Cố Siêu cõng nàng sợ nàng cứ thế mà thiếp đi, không ngừng nói chuyện với nàng. Tiết Thần chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng xa, ngẫu nhiên mới có thể đáp lại một câu. Càng lên cao, gió tuyết càng táp mạnh, mọi người đành phải buông vành nón da trên đầu xuống mới có thể miễn cưỡng che được một ít gió tuyết.
Mấy người liều mạng nỗ lực leo lên không ngừng, rốt cuộc nửa canh giờ sau đã bò lên tới đỉnh núi.
Ý thức cuối cùng của Tiết Thần là thấy được mỏm đá chỗ Lâu Khánh Vân nhảy xuống, sau đó thật sự chịu không nổi liền lâm vào hôn mê.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần cảm giác mình trải qua một cơn mộng rất dài rất dài, trong mộng nàng thực vất vả nhưng cũng thực thỏa mãn, không hề tiếc nuối gì. Ở trong ổ chăn ấm áp, Tiết Thần duỗi lưng một cái thật thoải mái rồi mới chậm rãi mở mắt.
Khâm Phượng và Chẩm Uyên lập tức nhào đến, cười toét miệng la lên kinh hỉ: “Tiểu thư, ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá! Hù chết chúng nô tỳ"
Tiết Thần cười cười với các nàng, khàn khàn hỏi: “Lâu công tử đâu?”
Khâm Phượng và Chẩm Uyên chứng kiến Tiết Thần và Lâu Khánh Vân được các hộ vệ cứu về, cho nên bọn họ đương nhiên biết ‘Lâu công tử’ kia là ai. Nhắc tới Lâu Khánh Vân, hai người tựa hồ đều thực hưng phấn, Khâm Phượng bẩm báo một tràng: “Lâu công tử được Vệ Quốc Công và Thái Tử mang về kinh thành. Tiểu thư biết không, nhờ phúc của ngài mà chúng nô tỳ lúc sinh thời được diện kiến Thái Tử điện hạ. Ngài biết Thái Tử điện hạ uy phong bao nhiêu không? Cưỡi con tuấn mã to cao như vậy, màu lông thật đẹp, yên ngựa còn khảm rất nhiều châu báu đủ mọi màu sắc; y phục trên người thì càng khỏi nói, áo choàng lông chồn, hoa quan mỹ phục, nhìn vô cùng uy nghiêm. Thái Tử dẫn theo quan viên của Trác châu phủ tới, ở Nhạn Minh sơn tìm kiếm vài vòng mới tìm được trang viên của chúng ta. Thái Tử điện hạ không hề làm giá một chút nào, còn hạ thân mình tôn quý hỏi nô tỳ vài vấn đề nữa đấy.”
Chẩm Uyên đứng nghe không khỏi bật cười, nối tiếp thuật lại cho Tiết Thần: “Tiểu thư đừng nghe nàng ta, Thái Tử điện hạ bất quá chỉ là hỏi Thế tử ở nơi nào, căn bản không hỏi quá nhiều vấn đề. Nàng còn nói Thái Tử trông thật uy nghiêm, thật ra nàng căn bản không dám nhìn diện mạo của Thái Tử. Bất quá, phong thái của Thái Tử xác thật vô cùng khí phái. Thái Tử tới đây phong trần mệt mỏi, là Nghiêm hộ vệ tiếp đãi Điện hạ. Tiểu thư biết không, Nghiêm hộ vệ hóa ra cũng không phải phàm nhân, lúc trước thế nhưng là Bách Hộ của Bắc Trấn Phủ Tư, một Bách Hộ đại nhân mà lại ở trong phủ chúng ta làm hộ vệ một thời gian dài như vậy, ngay cả Thái Tử thấy đại nhân cũng phải giữ lễ vài phần đấy. Khi Thái Tử đưa Lâu Thế tử đi, còn cố ý chắp tay thi lễ với Nghiêm hộ vệ nói lời cảm tạ. Đây là phúc phận bao lớn kia chứ.”
Tiết Thần nghe xong hai tiểu nha đầu ríu rít nói nửa ngày, cũng chưa nói điểm quan trọng nhất mà nàng muốn biết -- Lâu Khánh Vân hiện giờ thế nào? Bất quá, tin tức về Nghiêm Lạc Đông là Bách Hộ của Bắc Trấn Phủ Tư thật ra cũng làm nàng ngẩn người, tuy rằng nàng đã sớm đoán được thân phận của Nghiêm Lạc Đông không đơn giản -- bản lĩnh điều tra tin tức của ông ta thật cao minh -- nhưng nàng dù thế nào cũng không ngờ được, lúc trước hóa ra Nghiêm Lạc Đông là một Bách Hộ. Nhớ tới bộ dáng ông bị quan binh khinh nhục trên đường ngày ấy, thật sự cảm thấy thế sự khó lường.
Bất quá, hiện tại nàng quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của Lâu Khánh Vân. Tuy nàng biết Lâu Khánh Vân được Vệ Quốc Công và Thái Tử mang đi thì khẳng định là không có chuyện gì nhưng vẫn không yên tâm, vì thế lại hỏi: “Vậy lúc Lâu Thế tử được Thái Tử tiếp đi, tinh thần ra sao? Vết thương trên người tốt hơn chút nào không?”
Khâm Phượng nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Nhìn tựa hồ rất tốt, đi theo Thái Tử điện hạ còn có mười mấy Thái y, một đoàn thoạt nhìn thật là...” Nói một tràng mới nhớ trở về chính đề: “Thái y nói vết thương trên người Thế tử quá nhiều, mất máu cũng quá nhiều, nếu không nhờ cấp cứu kịp thời thì cho dù cứu lên, phỏng chừng thần tiên cũng khó chữa, bất quá hiện tại thật ra không có vấn đề gì lớn.”
Nghe đến đây Tiết Thần mới yên tâm được, cả người thả lỏng. Lâu Khánh Vân được mang đi như vậy cũng tốt, đỡ phải bị Vệ Quốc Công và Thái Tử hỏi về quan hệ với nàng, cứ để cho Thái Tử và Vệ Quốc Công hiểu lầm nàng là ngẫu nhiên cứu giúp cũng không tệ. Một khi tinh thần thả lỏng liền cảm thấy bụng thật đói, sau đó mới nhớ phân phó cho hai nha đầu: “Ta đói bụng, đi tìm chút gì cho ta ăn đã."
Khâm Phượng và Chẩm Uyên liên tục gật đầu, thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt, đặt ở hộp ấm giữ nóng, chỉ chờ Tiết Thần tỉnh lại là dọn cho nàng ăn. Tiết Thần tâm tình không tồi, lập tức ăn hai cái bánh bao thịt lừa thật to, uống thêm một chén cháo mặn, lại ăn hai bánh bò trắng to mới hài lòng buông đũa, lần đầu tiên cảm giác được đồ ăn sao lại ngon đến thế.
*Đăng tại Wattpad*
Mục đích Tiết Thần tới Trác châu chính là vì ngăn cản tử kiếp của Lâu Khánh Vân, mà thực hiển nhiên nàng đã làm được. Đời trước, nghênh đón di thể của Lâu Khánh Vân trở lại kinh thành chính là Thái Tử, có thể thấy được giữa hai người họ có tình nghĩa huynh đệ rất thâm hậu. Thái Tử biết được Lâu Khánh Vân gặp nạn liền cuống quít từ kinh thành cùng Vệ Quốc Công chạy đến nghĩ cách cứu viện.
Nếu sự tình đã giải quyết xong, vậy Tiết Thần cũng không còn lý do gì tiếp tục lưu lại ở chỗ này. Sau khi tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ đến lúc bão tuyết hoàn toàn ngừng lại mới bắt đầu chuẩn bị hồi kinh.
Khi một đường từ kinh thành đến Trác châu, tâm tình của nàng vô cùng bất an, dọc đường chỉ lo lắng về sinh tử của Lâu Khánh Vân nên cắm đầu cắm cổ lên đường, ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng bây giờ nàng từ Trác châu trở lại kinh thành, nói thế nào cũng phải để bản thân được thư thái ở trên đường mới được. Tiết Thần mua rất nhiều bánh bao thịt lừa đặc sản của Trác châu, chuẩn bị mang về kinh thành làm quà. Đây chính là món nổi tiếng nhất ở Trác châu, ăn vào không hề có một chút vị tanh của thịt lừa, béo mà không ngán, mùi vị khác hẳn với bánh bao thịt ở kinh thành. Bởi vì thời tiết rét lạnh, mà càng về gần kinh thành thì thời tiết càng bước vào tháng giá lạnh hơn, cho nên Tiết Thần không sợ đường xá xa xôi mà bánh bao bị hư. Sau đó sai người tân trang lại xe ngựa một phen, đệm phải êm hơn chút, tiện nghi trong xe phải đầy đủ một chút, thậm chí còn vui vẻ thiết kế kiểu dáng và màu sắc của nhuyễn tháp. Vụ này làm cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên thực sự kinh ngạc một phen.
Không vì cái gì khác, chỉ vì thái độ lúc đến và lúc rời đi của tiểu thư thật sự là khác biệt quá lớn. Trên đường từ kinh thành tới Trác châu, trời oi bức như vậy mà tiểu thư có thể không hề buông một câu oán hận ngồi lì trong xe, không than mệt một chút nào, chỉ nói muốn mau chóng đến Trác châu; nhưng hiện tại, tiểu thư lại phân phó không cần đi quá nhanh, có đi về chậm một chút cũng không thành vấn đề.
Lúc này Tiết Thần cũng quyết định mang Diêu Đại cùng tất cả đám người Cố Siêu về lại kinh thành, Ngoại trừ các hộ vệ tới đây từ kinh thành, những người chiêu mộ ở Trác châu đều được năm lượng bạc phí an gia rồi giải tán.
Lúc Tiết Thần tới đây mang theo bốn chiếc xe ngựa và ba mươi hộ vệ danh tiếng, hơn nữa trước đó còn thêm bốn chiếc xe ngựa của Diêu Đại và hai mươi hộ vệ, một đoàn ngựa xe siêu cấp cường đại cứ thế mà ồ ạt ra khỏi phủ Trác châu, tiến lên quan đạo, một đường cứ vừa đi vừa dừng. Tâm tình Tiết Thần thoải mái, gặp địa phương nào thú vị đều phải nghỉ chân một chút để dạo chơi, bởi vì nàng biết đây có lẽ chính là lần duy nhất ở đời này nàng có thể lấy hết can đảm có cơ hội ra khỏi kinh thành du ngoạn, cho nên chơi đùa cũng tương đối ra sức.
Một đường đi đi dừng dừng trong suốt hai tháng, rốt cuộc đến cuối tháng chạp mới về tới kinh thành.