Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 78: Đanh đá



Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiêu thị quả nhiên phái người mang Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi trở về. Nghe nói khi người được phái đi chạy tới Tôn gia, hai vị tiểu thư này đang phát sinh tranh chấp với Tôn tiểu thư, nguyên nhân cũng chính vì hai tỷ muội "trêu hoa ghẹo nguyệt" khắp nơi, ngay cả ca ca mới vừa thành thân của Tôn tiểu thư cũng không buông tha, vì hai tỷ muội này mà đánh tân tẩu tử của Tôn tiểu thư một cái tát trước mặt mọi người; Tôn tiểu thư là người hiểu lý lẽ, lập tức liền không muốn cùng hai tỷ muội kết giao, đang định đuổi các nàng ra cửa.

Quản gia đưa đến lễ vật Tiêu thị an bài, sau đó liền mang theo hai cô nương kia trở về. Hai tỷ muội bị đưa về phủ lại còn không phục, một hai nói Tôn tiểu thư khi dễ Tiết gia, kêu Tiêu thị đứng ra bênh vực các nàng. Tiêu thị làm sao có thể tin được các nàng, bắt các nàng về Hải đường uyển cảnh tỉnh, ở trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn -- cũng may là mình nghe lời khuyên của Đại tiểu thư phái người đi tới đem các nàng trở về, bằng không chuyện hôm nay nháo lên thì khỏi cần phải nói, Tôn gia nhất định lại tới cửa tìm mình phiền toái.

*Đăng tại Wattpad*

Tất cả thủ tục mua bán Cảnh Thái trà lâu Diêu Đại đều giải quyết xong, trà lâu không cần sửa sang lại, chỉ quét tước sắp xếp lại một chút là có thể mở cửa hàng đón khách. Trước khi khai trương, Diêu đại còn mời Tiết Thần đi đến kiểm tra một phen, Tiết Thần cũng cảm thấy không có vấn đề gì, không đợi Diêu Đại mở miệng liền chủ động giao miếng đất phía sau trà lâu cho Diêu Đại với hình thức cho thuê, mỗi năm tiền thuê tám mươi lượng, tất cả đều do trà lâu tự ứng ra. Diêu Đại cảm thấy tiền thuê bỏ ra thật sự rất đáng giá, trong lòng cảm kích Tiết Thần đề bạt. Diêu Đại liền lập tức tập trung nhân lực liên hệ với toàn bộ khách quen của Xuân Nhiên trà lâu lúc trước, có những vị đã quen biết Diêu Đại mười mấy năm, đã sớm nhận định trà lâu của ông. Huống chi Diêu Đại lại là người biết cách kinh doanh, trà lâu còn chưa khai trương liền tặng trà bánh cho rất nhiều khách cũ rồi nói cho bọn họ trà lâu khi nào khai trương; tên của trà lâu vẫn lấy lại tên lúc trước, gọi là Xuân Nhiên trà lâu. Phải nhắc lại lúc xưa khi Cảnh Thái trà lâu mở ra là bắt chước y đúc kiểu làm ăn của Xuân Nhiên trà lâu, lúc ấy Diêu Đại còn oán trách chưởng quầy của trà lâu này không biết đạo nghĩa, có tâm khiến khách hàng bị lẫn lộn; hiện giờ cửa hàng này lại lọt vào trong tay Diêu Đại, quả thật không thể không cảm thán đúng là "Phong thuỷ thay phiên luân chuyển".

Trà lâu khai trương Tiết Thần cũng đi góp vui, mang theo Khâm Phượng và Chẩm Uyên ra ngoài, mua cho bọn họ vài bộ xiêm y và trang sức mới khiến hai nha đầu mừng rỡ như điên, sau đó dẫn bọn họ đến trà lâu uống trà.

Uống trà ăn điểm tâm xong, hai nha đầu xách theo bao lớn bao nhỏ vui mừng trở về phủ. Xe ngựa vừa dừng trước cổng thì người gác cổng vội sai hai tiểu sai vặt xuống dẫn ngựa. Khâm Phượng và Chẩm Uyên vừa xuống xe liền cho hai tiểu sai vặt hai bao mứt quả nói: “Cầm đi, tiểu thư thưởng.”

Hai tiểu sai vặt được quà còn chưa ăn mà đã vô cùng mừng rỡ, trong miệng lời cảm tạ cứ tuôn ra như bánh xe quay không ngừng khiến Tiết Thần cũng phải phì cười. Khâm Phượng vừa cười vừa đẩy bọn họ: “Được được, các ngươi đúng là liến thoắng dễ thương cứ như hai con khỉ nhãi ranh. Tiểu thư mua quà cho tất cả mọi người trong phủ, để ở trên xe đấy, quay vào kêu vài người ra khuân vào.”

Hai tiểu gã sai vặt vừa nghe toàn phủ đều có quà liền cao hứng quá độ chạy nhanh như chớp vào phủ kêu người.

Tiết Thần không có tinh lực bồi bọn họ ở chỗ này dọn đồ bèn đi lên bậc thang. Ai ngờ mới vừa lên tới nơi liền thấy hai hộ vệ gác cổng đang bị hai phụ nhân quấy rầy. Tiết Thần nhìn kỹ lại, hóa ra là Vương thẩm của Ngụy gia và bà tử hầu hạ lần trước.

Vương thẩm chống nạnh, xỉa vào hai hộ vệ mắng:

“Đúng là đồ chó không có mắt, không nhìn ra lão nương là ai à? Đi kêu phu nhân các ngươi lại đây, ta không tin nàng ngay cả ta cũng không gặp!”

Hộ vệ bên trái "thiết diện vô tư" mặt vô biểu tình, trả lời một cách máy móc: “Phu nhân không có ở nhà, không gặp người được.”

Vương thẩm rít lên: “Không có ở nhà? Ngươi lừa quỷ à? Ta thấy cỗ kiệu của nàng vào phủ mới lại đây tìm nàng. Sao nào, hôm kia nói không ở nhà, hôm nay cũng nói như vậy, có ý gì đây? Đúng là không muốn tiếp xúc với thân thích nữa chứ gì? Nàng ta là cái thá gì chứ? Lúc trước khi gả vào Ngụy gia bị "người ngại cẩu chê", nếu không phải lão nương tiếp tế thì nàng ta đã sớm chết đói! Hiện tại muốn lên mặt làm bộ làm tịch với ta à? Ta nhổ vào!”

Hai hộ vệ không muốn cùng người đàn bà đanh đá này tranh cãi, chỉ ngăn ở cửa không cho bọn họ đi vào. Phía sau hộ vệ gác cổng vây quanh một đống người làm trong phủ, hơn nữa lại có thêm người làm ra đem đồ trên xe vào, tổng cộng khoảng chừng hai mươi người tập trung ở cổng. Vương thị thấy nhiều người như vậy cũng không dám xông vào, quay đầu nhìn lại liền thấy Tiết Thần từ bậc thang đá đi lên. Các hộ vệ và người làm đều đồng loạt hành lễ với Tiết Thần. Tiết Thần vẫy vẫy tay, mắt nhìn thẳng muốn vào cửa, lại bị Vương thị mắt sáng ngời kêu lại. Hộ vệ sợ bà nương này làm tiểu thư bị thương, vội vàng che ở trước người Tiết Thần, dùng tay ngăn chặn Vương thị đổ nhào vào người Tiết Thần.

“Ai da, đây không phải thân chất nữ của ta sao? Mau mau mau, tránh ra hết coi! Đây là chất nữ của ta, Tiết Đại tiểu thư! Đám bỉ ổi coi thường người khác kia hãy mở mắt chó mà coi cho kỹ, còn dám không cho ta đi vào? Đại chất nữ, đi, thẩm nương có chuyện nói với con, chúng ta đi vào nói chuyện.”

Vương thị muốn đẩy hộ vệ sang một bên. Hộ vệ tận trung cương vị công tác, vững như hai ngọn núi chắn trước mặt Tiết Thần. Vương thị không cách nào đẩy bọn họ được, lại thấy Tiết Thần mặt vô biểu tình nhìn mình, cho rằng nàng không nhận ra mình, đem mặt kề sát gần Tiết Thần kêu: “Đại chất nữ, sao lại thất thần thế? Ta là thẩm nương của Ngụy gia nè, trước đó không lâu chúng ta mới gặp mặt đó.”

Tiết Thần thật là chưa thấy qua loại người nào như vậy, cảm thấy buồn cười, khóe môi khẽ nhúc nhích: “À, là ngươi à. Ngươi là thẩm nương của Tĩnh tỷ nhi, đâu phải của ta, trách không được ta không nhận ra ngươi.”

Vương thị thấy nàng không cho mình một chút mặt mũi nào, biểu tình trên mặt cứng đờ, bất quá nghĩ mình có việc cầu người, bèn mặt dày cười giả lả: “Đúng đúng đúng, ta chính là thẩm nương của Tĩnh tỷ nhi, bất quá, hiện giờ không phải cũng coi như là thẩm nương của con luôn sao?"

Tiết Thần không tỏ ý kiến, lui ra phía sau một bước, đôi tay hợp lại cho vào trong tay áo, "vân đạm phong khinh" hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Vương thị thấy Tiết Thần rốt cuộc chịu nói chuyện với mình, lập tức cười vui vẻ xổ ra một tràng: “À chuyện cũng không có gì, chỉ là muốn đến tìm mẫu thân của con nói chuyện. Vậy mà mấy tên chó má này lại nói mẫu thân con không ở trong phủ, nhưng ta "thiên chân vạn xác" nhìn thấy cỗ kiệu của nàng vào cửa, cái đám chó má này không phải đang trợn mắt nói dối hay sao? Vào phủ con hãy trừng trị bọn chó má này thật nghiêm khắc. Ngăn đón thân thích tới cửa như vậy, nếu làm chậm trễ chuyện quan trọng của chủ nhân, vậy thì mấy tên chó má này có mấy cái mệnh cũng không đủ bồi thường.”

Tiết Thần nghe ả ta nói một tràng dài vẫn chưa nói vào trọng điểm, vì thế lại hỏi một câu: “Ngươi rốt cuộc đến đây có chuyện gì?”

Thấy Vương thị muốn mở miệng, trực giác cho Tiết Thần biết chắc lại phải nghe một tràng "chó má" bèn dứt khoát không nghe nữa, quay đầu hỏi hộ vệ bên cạnh: “Thái thái dặn thế nào?”

Hộ vệ cũng ngay thẳng thật thà trả lời: “Thái thái dặn bà không ở nhà, không cho bọn họ tiến vào.”

“...” Tiết Thần nhìn hộ vệ có tiền đồ này, gật gật đầu, sau đó "vân đạm phong khinh" nói với Vương thị: “Ngươi cũng nghe được rồi, Thái thái không ở nhà, trong nhà cũng không có trưởng bối nào khác, xin lỗi không thể chiêu đãi. Nhân lúc còn sớm ngươi trở về đi.”

Nói xong Tiết Thần liền nhấc chân bước qua ngạch cửa. Vương thị kia đâu thể nào chịu bị mất mặt như vậy, hơn nữa đối phương muốn cho ả ta ăn mệt cũng quá nông cạn, còn nói rõ không gặp ả ta?! Còn Tiết Thần cô nương này thái độ cũng thật sự đáng giận, nghĩ hiện tại nếu không chèn ép nàng ta một chút, sau này nếu cưới vào cửa, bà bà như mình làm sao lập được quy củ?

Vương thị bèn lập tức la lớn: “Như thế nào, quy củ trong phủ này chính là giữ như vậy hay sao? Thái thái của các ngươi là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, lúc trước nàng ta cái gì cũng không có phải nhờ ta giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn, hiện giờ ngay cả ân nhân cứu mạng cũng không gặp, làm bộ làm tịch với ta à? Còn thêm Tiết gia các ngươi nữa, một đám đều không có mắt hay sao? Nhìn không ra ta là ai hả? Tiết Thần ngươi đứng lại cho ta! Hôm nay ta sẽ không đi đâu hết! Ngươi là cái đồ không lớn không nhỏ, vênh mặt cho ai xem đây?”

Tiết Thần dừng bước chân. Tiểu sai vặt bên cạnh hận không thể xông lên tát nữ nhân kia vài cái, nhưng ngại có Tiết Thần ở đây nên bọn họ không dám động, thấy sắc mặt Tiết Thần không tốt, cho rằng tiểu thư tức giận bèn khuyên:“Tiểu thư, ngài đừng chấp nhặt với loại người đàn bà đanh đá này."

Tiết Thần quay đầu lại, Khâm Phượng và Chẩm Uyên cũng nghe phía trên có động tĩnh lớn bèn vội bước lên bậc thang, vừa lúc nghe được lời nói của Vương thị liền nhìn thoáng qua Tiết Thần. Khâm Phượng minh bạch ngay, tiến lên phía trước, nắm lấy vạt áo Vương thị xoay người ả ta lại ném ả ta xuống đất, sau đó không nói hai lời liền cho ả ta một cái tát, lạnh giọng mắng: “Kẻ từ nơi nào tới đây không có mắt, ngươi cho rằng đây là chỗ nào? Là chỗ cho phụ nhân đanh đá như ngươi đến đây diễu võ giương oai hay sao? Dám nói bậy về Thái thái của chúng ta, thật cho rằng Tiết gia chúng ta chết hết rồi sao?”

Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều có võ nên sức lực rất mạnh, Vương thị là cái đồ yếu ớt bạc nhược hẹp hòi vô cùng, làm sao chịu nổi Khâm Phượng ra tay. Khâm Phượng nói xong thì đến phiên Chẩm Uyên lên tới lại cho ả ta thêm một cái tát mắng tiếp: “Tên húy của Đại tiểu thư nhà chúng ta ngươi cũng có thể kêu sao? Đúng là cái đồ dân phụ ở nông thôn không biết cái gì! Mở mắt chó của ngươi nhìn cho thật kỹ đây là chỗ nào? Bộ tưởng rằng chỗ này là ổ gà lồng sắt giống ở nông thôn của ngươi hả? Tưởng rằng ngươi có thể tha hồ lăn lộn ở đây cũng không có vương pháp quản ngươi hay sao?”

Khâm Phượng và Chẩm Uyên ngày thường đều đi theo phía sau Tiết Thần, cho nên đa số người trong phủ cũng không biết sức chiến đấu của hai nha đầu này. Hiện giờ bọn họ xem như được mở rộng tầm mắt, vội vàng nhìn về phía Tiết Thần. Thấy nàng không hề có ý ngăn cản thậm chí trong mắt còn mang theo một chút khen ngợi, mọi người liền biết trong trận đấu tranh giành tình cảm của tiểu thư bọn họ đã hoàn toàn bị bại bởi hai nha đầu Khâm Phượng và Chẩm Uyên, không duyên cớ mất đi một cơ hội lập công trước mặt tiểu thư, một đám không khỏi hối hận xanh ruột.

Nếu sớm biết tiểu thư là dạng dùng thủ đoạn như vậy xử sự, bọn họ còn chờ gì nữa chứ? Phải sớm xông ra cho phụ nhân đanh đá kia vài cái tát tai, còn phải chờ đến Khâm Phượng và Chẩm Uyên hai nha hoàn thiếp thân tới động thủ sao?

Vương thị bị Khâm Phượng Chẩm Uyên liên thủ đánh gục. Bà tử kia thấy hai nha đầu hung hãn cũng không dám tiến lên cứu giúp, rúc ở một bên run bần bật. Vương thị bụm mặt, tức giận đến quả thực phổi sắp nổ tung.

Mặc kệ nói như thế nào thì ả ta cũng xuất thân là tiểu thư nhà quan, gả cho người thì có mẫu gia chống lưng, bà mẫu công công và tướng công cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với ả ta, ngay cả tẩu tử là Huyện chủ lúc trước gả vào cửa cũng phải nhìn sắc mặt ả ta để sống. Vì thế Vương thị đã sớm dưỡng thành tính tình điêu ngoa, đâu bao giờ nghĩ tới có một ngày ả ta ở trong kinh thành sẽ bị hai nha đầu tát tai ngay trước mặt mọi người?

Khâm Phượng và Chẩm Uyên đánh xong mới buông lỏng vạt áo Vương thị đi đến bên người Tiết Thần. Tiết Thần lạnh mặt liếc nhìn Vương thị, loại khí thế cao cao tại thượng này cơ hồ muốn áp Vương thị dính xuống nền đất, làm ả ta không có chỗ dung thân.

Bị một trận thê thảm như vậy, Vương thị cũng không dám ngồi dậy tiến đến dây dưa, liền nhìn Tiết Thần được các nô tài vây quanh bước vào cổng đi về hướng nội viện.

Ngó trái ngó phải, chung quanh đều là hộ vệ vững như núi, Vương thị nghĩ ngay cả hai nha hoàn ả ta cũng đối phó không được huống chi những nam nhân kia.

Nghĩ vậy nên mặt mày xám xịt bò dậy, bà tử kia lúc này mới dám tiến lên phủi phủi bụi đất trên người Vương thị. Vương thị nắm tay thành quyền thật chặt, móng tay véo cả vào thịt, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bên trong cánh cửa, âm thầm nghĩ: Không cho bà mặt mũi thì bà cũng sẽ khiến tụi mày mất mặt! Nha đầu Tiết Thần kia tuổi còn nhỏ mà đã hung hãn như vậy, tương lai chỉ cần nàng ta vào cửa, xem bà lập quy củ cho ngươi thế nào, xem bà làm sao thu thập ngươi!

Bà tử đỡ Vương thị khập khiễng rời khỏi cổng lớn của Tiết thị, thấy các nô tài Tiết gia đang dọn đồ trên xe ngựa, tất cả đều đang khen Đại tiểu thư ra tay hào phóng, ra cửa dạo phố mà mua đồ về cho mọi người trong phủ, vân vân...

Vương thị vừa nghe tức khắc tâm nhãn lại nổi lên -- Tiết tiểu thư ra tay rộng rãi như vậy xem ra của hồi môn chắc chắn không phải ít, đến lúc đó nhất định phải hung hăng moi của nàng ta một phen.

Chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của mình, Vương thị đột nhiên hì hì hì nở nụ cười. Bà tử đang đỡ một bên cho rằng chủ nhân bị đánh choáng váng đầu óc, cũng không dám nói gì vội đỡ chủ nhân lên kiệu.

Chúng hộ vệ gác cổng lúc này mới trao đổi ánh mắt, trong lòng tất cả đều sáng tỏ -- tương lai bà nương này nếu dám lại đến nháo thì bọn họ cũng không thể để hai nha đầu Khâm Phượng và Chẩm Uyên đoạt hết nổi bật, nhất định phải giáo huấn kỹ càng phụ nhân đanh đá kia. Sau đó bọn họ lại cảm thấy một trận phiền muộn, ôi chao, lúc trước cũng không có ai nói cho bọn họ, hóa ra tiểu thư lại thích loại phong cách này, bọn họ ngày thường đều quá văn nhã, thời điểm mấu chốt còn không hung hãn bằng hai nha hoàn!

Thật phải kiểm điểm lại một chút!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv