Edited by Bà Còm
“Bậy bạ!” Tiết Vân Đào nghe nói, nhịn không được đứng dậy bảo Tiết Thần: “Được rồi, chuyện này để cha xử trí, đánh một trận rồi đưa quan phủ xử theo pháp luật với tội danh làm thổ phỉ, vậy được rồi chứ?”
“Không được!” Tiết Thần phủ định hoàn toàn, chỉ vào Từ Thiên Kiêu và Từ Tố Nga đang quỳ dưới đất nói: “Cha, cho dù ngài muốn sủng di nương này cũng nên phân rõ sự tình nặng nhẹ. Di nương này đã sai sử ca ca ruột bắt cóc nữ nhi của ngài. Con là đích trưởng nữ của ngài, là Đích trưởng tôn nữ của Tiết gia, nếu danh tiết bị hao tổn hoặc chết đi, ngài cảm thấy trong nhà này ai được lợi lớn nhất? Có phải là nữ nhi Tiết Uyển của ả ta hay không? Hôm qua con mới cố ý nói cho ngài biết hôm nay con muốn tới chùa Bạch Mã, nếu không có người mật báo thì chẳng lẽ Từ Thiên Kiêu có bản lĩnh cao tới tận trời có thể đoán được dự tính trong đầu của con hay sao? Lại nói một điểm khác, vốn dĩ con muốn kêu thứ đệ và thứ muội hôm nay cùng tới chùa Bạch Mã, nghĩ rằng bọn họ chưa gặp qua Thái thái nhưng dù gì cũng xưng Thái thái là mẫu thân, vậy cũng nên "Vì mẫu tẫn hiếu". Con có ý tốt nhưng không ngờ hai hài tử của ả ta, một đứa đúng vào sáng nay bị cảm nhiễm phong hàn, một đứa được tiên sinh lưu lại Đông phủ, nếu không phải chủ trương của di nương thì thiên hạ làm sao có chuyện trùng hợp khéo léo như vậy? Con vừa mới xảy chuyện liền có người chạy vào nha sở tìm ngài lại trang viên này thay con chủ trì công đạo, chỉ là Từ di nương là một di nương ở trong thâm trạch, nếu không phải sớm phái người theo dõi chằm chằm thì làm sao biết đường đi, dựa vào gì mà có thể đưa ngài tới đây kịp thời như vậy? Di nương vào phủ đã một thời gian, chưa bao giờ không xin phép mà tự mình ra cửa, vì sao cố tình đúng vào hôm nay liền tự mình trở về đưa thuốc cho Từ mẫu, còn vừa vặn khiến Từ mẫu nói ra kế hoạch của Từ Thiên Kiêu, ngài cảm thấy Từ mẫu thân là loại người nào? Bộ không biết nhi tử làm chuyện này nếu có người biết thì chính là chịu chết sao? Từ mẫu nói cho di nương chuyện này chính là muốn nhi tử chết, ngài ngẫm lại có khả năng sao?”
Từ Tố Nga lập tức bò đến trước mặt Tiết Vân Đào ủy khuất kêu oan: “Lão gia, chuyện này là tỳ thiếp sai, tỳ thiếp không nên dung túng huynh trưởng làm ra chuyện thương thiên hại lí đến bực này. Mẫu thân của tỳ thiếp sức khỏe không tốt thì ngài cũng đã biết, trước đó vài ngày tỳ thiếp cũng thường xuyên đưa thuốc đến cho bà, cứ cách năm ngày một lần. Hôm nay vừa đúng hạn năm ngày, Đại tiểu thư lại không ở trong phủ nên tỳ thiếp bèn tự mình làm chủ ra cửa đưa thuốc cho mẫu thân. Mẫu thân của tỳ thiếp tất nhiên là người ngay thẳng nên báo với tỳ thiếp chuyện này. Chúng ta đều là người có lương tri, đâu thể biết ca ca làm ra chuyện khốn kiếp như vậy lại ngoảnh mặt thờ ơ? Tỳ thiếp đương nhiên muốn đi tìm lão gia, ở trên đường chưa từng trì hoãn một chút nào, suýt chút nữa còn đụng phải một chiếc xe ngựa, cánh tay của tỳ thiếp còn bị va chạm đến mức bong da. Tỳ thiếp nói đến chuyện này cũng không phải muốn lão gia đồng tình, chỉ là mong lão gia biết tỳ thiếp đối với Đại tiểu thư tôn kính yêu quý không thua hài nhi của chính mình. Tỳ thiếp cũng là mẫu thân, "suy bụng ta ra bụng người", làm sao có thể hạ độc thủ với một hài tử chứ? Còn chuyện Đại tiểu thư nói Uyển tỷ nhi cùng Lôi ca nhi hôm nay không tiện, cũng xác thật là trùng hợp, tỳ thiếp không ở chung với bọn họ, đâu thể biết Uyển tỷ nhi làm sao bị phong hàn, Lôi ca nhi ngày hôm qua đã không hồi phủ, càng chứng tỏ không có thông đồng với tỳ thiếp. Cầu xin lão gia minh giám, cầu xin đại tiểu thư minh giám!”
Tiết Vân Đào cúi đầu nhìn Từ Tố Nga vén tay áo lên khuỷu tay, xác thật có mấy lộ ra vết máu đã kết vảy, trong lòng bàn tay cũng bị trầy trụa, chứng tỏ là đi quá gấp nên té ngã.
“Cha, chuyện này nếu ngài thiên vị Từ di nương, con cũng liền bất chấp thể diện, dứt khoát đem Từ Thiên Kiêu về Đông phủ, giao cho Lão phu nhân điều tra xử trí.”
Tiết Thần nói như vậy khiến sắc mặt Từ di nương đại biến, bật thốt hô lên: “Không thể!” Thanh âm có chút lớn làm Tiết Vân Đào kinh ngạc nhìn nhìn ả ta. Từ di nương cuống quít cúi đầu, lúc này mới khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Chuyện này dù sao cũng là việc xấu trong nhà, Từ Thiên Kiêu là ca ca của tỳ thiếp, điểm này vô luận thế nào tỳ thiếp cũng không thể phủ nhận. Lão phu nhân tuổi tác đã cao, chúng ta sao lại đem chuyện như vậy đến quấy rầy?”
Tiết Thần cười lạnh một tiếng, quanh thân tản ra khí chất tuyệt không thỏa hiệp, trầm giọng nói: “Không muốn đưa đến trước mặt Lão phu nhân, vậy di nương cũng nên giao ra phương pháp xử lý. Hiện tại là ca ca của ngươi cấu kết thổ phỉ có ý đồ bắt cóc làm tiền Đích trưởng nữ của Tiết gia. Nếu hắn dám làm thì phải gánh vác phần hậu quả này! Di nương châm chước đưa ra cách xử trí đi, nếu là nhẹ hoặc là bao che, vậy chúng ta phải đi đến gặp Lão phu nhân, xin Lão phu nhân đem tiền căn hậu quả điều tra ra manh mối rõ ràng mới được.”
Tiết Vân Đào cảm thấy Tiết Thần nói hơn nặng, hơn nữa ông cũng không muốn chuyện trong nhà náo loạn đến Đông phủ, đang muốn lại giải quyết cho êm đẹp thì thấy Tiết Thần đột nhiên quay đầu lại trừng mắt liếc ông một cái, ánh mắt sát phạt quyết đoán làm Tiết Vân Đào căng thẳng trong lòng, lời đã đưa đến miệng phải vội vàng nuốt xuống cổ họng.
Tiết Vân Đào thầm nghĩ không biết từ khi nào mà nữ nhi trở nên lợi hại như vậy! Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng ông cũng minh bạch thật sự không nên ra mặt giải quyết vụ này. Kẻ phạm tội chính là ca ca của ái thiếp, hơn nữa đạo lý rõ ràng nghiêng về phía nữ nhi. Nếu nữ nhi chủ động nói ra không truy cứu thì còn dễ thuyết phục, ông cứ tùy tiện xử trí một phen cũng đủ rồi. Nhưng hôm nay, nữ nhi rõ ràng không nghĩ "Một sự nhịn chín sự lành" chỉ muốn nghiêm trị, nếu ông thiên vị quá lợi hại thì truyền ra thật không dễ nghe, dứt khoát buông tay để nữ nhi tự mình xử trí thì tốt hơn.
Từ Tố Nga thấy Tiết Vân Đào thỏa hiệp với Tiết Thần chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí. Khi nhìn về phía Tiết Thần thì ánh mắt tựa hồ như lưỡi đao, Từ Tố Nga hận không thể đem cô nương trước mắt chém thành hai nửa, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay. Tiết Thần đi đến trước mặt Từ Tố Nga, trên cao nhìn xuống ả ta đang quỳ trên đất không dậy nổi, mặt vô biểu tình nói một câu: “Di nương nghĩ kỹ rồi sao? Nếu di nương không xử trí, vậy chúng ta cứ đến trước mặt Lão phu nhân thỉnh bà làm chủ đi. Nhìn xem cuối cùng Lão phu nhân có thể điều tra ra tiền căn hậu quả gì.”
Từ Tố Nga ngửa đầu nhìn Tiết Thần, ả ta đùa bỡn tâm kế nửa đời người nhưng trước nay lại không thể ngờ được, có một ngày sẽ bị khí thế của một tiểu cô nương bức cho nói không ra lời.
Chiêu này của Tiết Thần thật sự quá độc. Từ Tố Nga biết rõ mình không dám đi đến trước mặt Lão phu nhân nói lý, rốt cuộc ả làm ra chuyện gì cũng chỉ có mình ả biết rõ. Nếu thật ở chỗ của Lão phu nhân bị vạch trần, vậy thì những nỗ lực của ả ta trong bao nhiêu năm qua đều bị uổng phí, còn có khả năng sẽ bị lộ ra nguyên hình.
Quay đầu nhìn lại ca ca đang bị trói gô bịt mắt lấp kín miệng, an tĩnh quỳ gối nơi đó chờ ả cứu giúp, Từ Tố Nga thầm làm một quyết định, từ trên mặt đất đứng lên, đối mặt với Tiết Thần, bị ánh mắt lạnh băng của Tiết Thần như dao cắt qua mặt.
Xoay người sang chỗ khác, Từ Tố Nga đi tới trước mặt Từ Thiên Kiêu, dùng thanh âm cho tất cả mọi người đều nghe được, cao giọng nói: “Từ Thiên Kiêu tự làm bậy, mạo phạm Đại tiểu thư, là hắn đáng chết. Hắn tuy là huynh trưởng của ta cũng không thể xá tội này! Đánh cho ta -- -- đánh chết mới thôi!”
Tiết Vân Đào cũng dẫn theo một ít người tới, nghe Từ di nương phân phó, ngẫm nghĩ lại lời đối thoại của các chủ tử ai cũng đều sáng tỏ trong lòng, đây là Đại tiểu thư buộc di nương tự tay xử trí huynh đệ; mà di nương này cũng là người tàn nhẫn, huynh đệ ruột thịt vẫn có thể xuống tay đánh chết, thấy vậy không ai đứng ra ngăn cản, cũng không dám trì hoãn. Bốn người cầm bốn cây gậy đi đến hai bên sườn của Từ Thiên Kiêu đang bị trói gô không giãy giụa được, Nghiêm Lạc Đông ra lệnh một tiếng, gậy gộc bổ xuống người Từ Thiên Kiêu như mưa, mỗi một côn đều đập đến da long thịt tróc kèm theo tiếng tru lên từ yết hầu của Từ Thiên Kiêu.
Cảnh tượng máu thịt nhầy nhụa thảm không nỡ nhìn, ngay cả Tiết Vân Đào cũng không dám nhìn thẳng, nhưng trái lại Tiết Thần và Từ Tố Nga thế nhưng lại đứng ở bậc tam cấp, lạnh lùng nhìn Từ Thiên Kiêu gào thét càng ngày càng thảm thiết.
Sau một hồi kêu như giết heo, mảnh vải bịt miệng Từ Thiên Kiêu bị rớt xuống cằm, chỉ thấy miệng hắn đầy máu thều thào nói: “Từ Tố Nga... ngươi thật tàn nhẫn! Ta là ca ca của ngươi, ta đã cứu ngươi...”
Không đợi Từ Thiên Kiêu nói xong một câu, Từ Tố Nga liền lạnh giọng hô: “Bịt kín miệng hắn lại! Chớ để tiểu thư và lão gia nghe được những lời ô uế! Mạnh mẽ -- -- đánh chết!”
Từ Tố Nga ra lệnh xong thì miệng Từ Thiên Kiêu lại bị chặn lại, loạn côn lại liên tiếp bổ xuống người hắn.
Tiết Thần đứng trên bậc tam cấp lạnh lùng nhìn hết thảy diễn tiến. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Từ Tố Nga đang đứng bên cạnh, thấy đôi môi ả ta mím chặt, đôi tay siết lại thành nắm đấm để xuôi bên người, móng tay coi bộ đã đâm vào thịt trong lòng bàn tay, biểu tình hung ác nói không nên lời, tựa hồ kẻ đang bị đánh kia không phải là ca ca ruột thịt mà chỉ là một người qua đường không có bất luận quan hệ gì. Ả ta phản ứng như vậy thật sự làm cho Tiết Thần vô cùng tò mò, Từ Thiên Kiêu phải nắm giữ bí mật gì đó mà ả ta tình nguyện thà gánh cái danh giết huynh chứ không dám đưa đến hắn đến Đông phủ.
“Từ di nương thật là nữ trung hào kiệt, sẵn sàng vì đại nghĩa diệt thân.” Tiết Thần nhìn thẳng vào Từ Thiên Kiêu coi bộ đã không còn nhúc nhích, cười lạnh nói.
Rốt cuộc trên mặt Từ Tố Nga không giữ nổi nụ cười giả dối, ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Kiêu nằm trong vũng máu, toàn bộ thân mình run rẩy tựa hồ như đã dùng hết sức lực để nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi trả lời Tiết Thần: “Vậy bây giờ Đại tiểu thư chắc đã vừa lòng.”
Tiết Thần cong môi cười lạnh, nàng như một đóa mạn đà la đỏ rực màu máu nở rộ ven bờ Vong Xuyên, mỹ lệ kinh người nhưng lại lộ ra nét yêu dã. Thử hỏi có một tiểu cô nương mười hai tuổi nào mà sau khi thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy vẫn có thể bình thản ung dung cứ như đang ra ngoài dạo chơi ngoại thành?
Chỉ xét đến một điểm này thôi đã khiến cho Từ Tố Nga cảm thấy cả người rét run, da đầu tê dại.
Nô tài dụng hình dừng động tác, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Từ Thiên Kiêu, sau đó đi đến bẩm báo với Tiết Thần: “Đại tiểu thư, người đã chết. Có cần đi thông cáo quan phủ một tiếng hay không?”
Tiết Thần quay đầu, nhìn chằm chằm Từ Tố Nga không chớp mắt nói: “Đương nhiên là cần! Phải trình bày rõ ràng cho quan phủ biết, người chết chính là ca ca của di nương trong phủ, làm phó quản sự ở cửa hàng đồ khô gần hẻm Tứ hỉ, nổi lên tâm tư xấu xa muốn bắt cóc chủ nhân để làm tiền, bị chủ gia phát hiện. Di nương trong phủ đại nghĩa diệt thân tự mình hạ lệnh đánh chết. Nói ta muốn thỉnh quan phủ ban công văn xuống, ta muốn xin cho di nương tấm bia Liệt nữ.”
Hạ nhân nghe lệnh có chút bối rối, nói thẳng: “Tiểu thư, bia Liệt nữ là do hương thân của quê nhà làm tặng, phủ nha không làm cái này.”
Từ Tố Nga sắc mặt xanh mét, Tiết Thần lại mang vẻ tươi cười nói: “Phải không? Đó là ta nhớ lầm, vậy thì vụ đó không cần phải nói. Ngươi đến quan phủ báo án liền trở về ngay. Phần thưởng cho di nương đương nhiên vẫn chờ lão gia tự mình ban phát thôi.”
Từ Tố Nga nhìn nữ hài nhi trước mắt trong miệng nói những câu như đang xát muối vào lòng, rốt cuộc chịu không nổi cảm xúc dao động thẳng tắp té xỉu.