Sau khi tiễn Cung di nương và Giang Ngũ Lang đi rồi thì Lâu Ánh Yên mới trở về, trực tiếp cầm lá bùa bình an cầu được đi Kình Thương viện. Tiết Thần liền sửa soạn một chút rồi cũng đưa Tuân ca nhi đến đó. Tuân ca nhi tuy rằng gây họa ở Kình Thương viện nhưng chắc chắn sẽ không ai bắt lỗi hắn. Trưởng Công chúa còn lo lắng hắn có thể bị thương hay bị sợ hay không, mãi đến khi Tuân ca nhi vui vẻ nói chuyện thì Trưởng Công chúa mới yên lòng.
Tiết Thần nói cho Lâu Ánh Yên nghe chuyện Cung di nương tới bái phỏng. Trưởng Công chúa có chút ngoài ý muốn, Lâu Ánh Yên cũng cảm thấy không thoải mái, biểu tình bực bội nói: “Cung di nương này rốt cuộc muốn làm gì đây? Nhữ Nam lớn như vậy, cho dù tay Thái phi có dài cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng hoàn toàn khống chế mọi người. Huống chi, Cung di nương đã nói bản thân không phải muốn tìm một tức phụ dòng dõi cao, vậy thì đâu thể nào tìm không được, cứ một hai phải tới làm phiền chúng ta?”
Tiết Thần cười cười, Lâu Ánh Yên nghĩ như vậy thật ra cũng là bình thường. Rốt cuộc ở trong mắt nàng thì Cung di nương cũng chỉ là một di nương của công công, mà Ngũ Lang là thứ đệ của thứ phòng, nàng nhìn không thấy tương lai tươi sáng của Giang Ngũ Lang cho nên mới nói như vậy. Nhưng Tiết Thần cũng không thể trực tiếp nói cho nàng biết cuộc sống sau này của Giang Ngũ Lang, bất quá, nếu Cung di nương đã tìm tới cửa, vậy thì Tiết Thần cũng cần thiết đem tâm tư của Cung di nương nói cho Trưởng Công chúa và Lâu Ánh Yên phân biệt rõ ràng, miễn cho đến lúc đó các vị này cảm thấy đã bị lừa gạt, bèn lên tiếng: "Cung di nương là người có can đảm, nếu là không có can đảm cũng không thể theo Nhữ Nam lão Vương gia ở quân doanh mười năm. Nhi tức cảm thấy lúc này bà ta tới kinh thành thật ra mục đích rất đơn giản, lần trước Nhữ Nam Vương Thái phi đưa ra ý tưởng kia có lẽ bà ta thật sự để vào trong đầu, lúc này mang theo Giang Ngũ Lang tiến đến nói vậy cũng vì động tâm tư kia.”
Trưởng Công chúa đang đút Tuân ca nhi ăn điểm tâm, nghe Tiết Thần nói như vậy mới quay đầu tới hỏi: “Nàng ta có tâm tư gì?”
Lâu Ánh Yên lại nghe hiểu, mày càng thêm nhíu chặt: “Bà ta muốn động tâm tư lên Tam muội? Nhưng, nhưng đây cũng quá... Bà ta bất quá chỉ là một di nương, Ngũ Lang cũng chỉ là là một thứ tử, bà ta sao lại dám...”
Trưởng Công chúa vừa nghe những lời này cũng hiểu được, đưa điểm tâm cho Tuân ca nhi cầm rồi ôm hắn nói: “Nàng ta muốn nghĩ đến Nhu tỷ nhi nhà chúng ta sao? Xét về thân phận thì xác thật có chút không hợp.”
Tiết Thần ở bên cạnh nói vào: “Thân phận đúng là có khác biệt, ngoại trừ điểm này thì Giang Ngũ Lang bất luận là nhân phẩm hay tướng mạo đều nổi bật. Nhi tức thấy hài tử kia ấn đường tỏa sáng, sau này tất thành nghiệp lớn.”
Trưởng Công chúa xì một tiếng bật cười, nói với Tiết Thần: “Con nha, khi nào còn học được xem tướng? Bất quá nam hài tử có thể làm con khích lệ như vậy nhất định là đứa tốt. Thật ra ta cũng không phải để ý dòng dõi, mấu chốt vẫn là xem nhân phẩm và ý tứ của Nhu tỷ nhi. Lúc trước Hàn tỷ nhi gả đi, ta cũng muốn nó gả cho người như ý, nó thích thi thư vậy thì gả cho văn sĩ. Hiện giờ tới phiên Nhu tỷ nhi, ta cũng vẫn có ý tưởng giống như vậy -- không quan hệ dòng dõi, chỉ cần nhân phẩm tốt và Nhu tỷ nhi thích là được. Con bé là ấu nữ, ca ca tỷ tỷ đều đã tìm được hôn nhân tương xứng, đến phiên Nhu tỷ nhi thì thật sự không có yêu cầu gì, chỉ cần con bé thích thì chẳng sợ tìm người về ở rể ta cũng không có ý kiến.”
Tiết Thần đương nhiên biết Trưởng Công chúa không phải loại người "ngại bần ái phú", hết thảy đều chỉ nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi mà thôi.
Yên tỷ nhi lại hơi chút có ý kiến: “Mẫu thân, nữ nhi cũng biết không cần chú ý dòng dõi, nhưng Cung di nương này nữ nhi cảm thấy không dễ sống chung. Lúc bà ta ở Nhữ Nam bị Thái phi nơi chốn chèn ép, vậy mà bà ta vẫn có thể "hô mưa gọi gió", căn bản không để Thái phi vào mắt. Một nữ nhân lợi hại như vậy, nữ nhi cảm thấy...”
Lâu Ánh Yên không nói tiếp nữa, bất quá ý tứ của nàng mọi người đều hiểu, Trưởng Công chúa bắt đầu do dự. Tiết Thần ngay sau đó liền phân tích cho Yên tỷ nhi: “Cung di nương xác thật lợi hại, nếu bà ta không phải như thế, Yên tỷ nhi muội cảm thấy bà ta có thể ở dưới tay Thái phi sống sót tới ngày nay, có thể bảo hộ cho nhi nữ đều trưởng thành tốt đẹp hay sao? Nhữ Nam vương Thái phi cũng không phải là nữ nhân phân rõ phải trái, điểm này nói ra thì muội hẳn là phải biết rõ hơn bất luận kẻ nào. Thật ra ta cảm thấy nhân phẩm của Cung di nương cũng không tệ lắm -- nếu bà ta thật sự là loại người nịnh nọt, dựa vào tình cảm mười mấy năm hầu hạ lão Vương gia thì làm gì mà không đòi được vị trí trắc phi? Đến lúc đó Thái phi cũng không thể tùy ý đụng vào bà ta, mà bà ta ở trong phủ lại có chút quyền lợi, hơn nữa được phân chia danh phận với Thái phi. Thế nhưng bà ta không dòm ngó đến vị trí trắc phi, chỉ yêu cầu ra phủ sống một mình, có thể thấy được bà ta không phải là một nữ nhân tham mộ hư vinh một lòng muốn bò lên trên. Một người chỉ cần có điểm mấu chốt và có nguyên tắc thì không phải là kẻ không nói lý. Đôi khi một người phải quyết định làm một chuyện khiến tất cả đều không xem trọng thậm chí còn nhất định bị người đời cười nhạo, đấy cũng là một loại dũng khí hiếm có.”
Đối với thân phận hiện tại của Cung di nương mà nói, bà ta chỉ cần là ngắm nghía Lâu gia đích nữ, tâm tư này mà bị người đời biết được nhất định chửi um lên ‘Đồ điên, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga’, hơn nữa chuyện này chỉ cần là người có đầu óc đều biết, Lâu gia tuyệt đối sẽ không đồng ý việc hôn nhân này. Thế nhưng Cung di nương không để ý, không lùi bước, vẫn đội cái áp lực cực lớn đó đi tới kinh thành, tuy rằng có chút da mặt dày, nhưng rốt cuộc vẫn sở hữu một dũng khí đáng khen.Tiết Thần nguyện ý cho Cung di nương một cơ hội, dạo này kiếm được một người thông minh như vậy đã không nhiều lắm.
Lâu Ánh Yên nghe Tiết Thần nói xong mới lộ ra biểu tình tự hỏi, Tiết Thần lại nói tiếp: “Được được, ta bất quá chỉ là phân tích một chút mục đích của Cung di nương tới kinh thành cho muội nghe, vậy mà đã dọa muội hoảng hốt lên rồi. Thật ra đây chỉ là suy đoán của ta, có lẽ Cung di nương cũng không phải ý tứ này, chỉ đơn thuần muốn nhờ chúng ta tìm một nhà tốt cho Ngũ Lang. Chúng ta đi một bước xem một bước, nếu bà ta thực sự có ý tưởng kia, cũng không phải cứ nói suông với chúng ta là có thể thành.”
Trưởng Công chúa nghe hai tẩu cô nói chuyện, không nhịn được cũng mỉm cười xen vào: “Thần tỷ nhi nói đúng, muốn cưới cô nương nhà chúng ta cũng không phải chỉ cần một câu nói liền xong. Thật không biết chúng ta ở chỗ này suy tính lo lắng cái gì.”
Yên tỷ nhi ngẫm lại cũng phải, cúi đầu không nói gì nữa.
Tiết Thần cũng hơi mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm đích xác là đạo lý này -- cho dù nàng biết sau này Giang Ngũ Lang sẽ đạt được thành tựu, tuy nhiên rốt cuộc hắn có thích hợp với Nhu tỷ nhi hay không, tương lai có thể đối tốt với Nhu tỷ nhi hay không, những vấn đề này Tiết Thần đều không dám bảo đảm. Đời trước hình như Giang Ngũ Lang cưới một nữ nhi của nhà tiên sinh dạy học ở Nhữ Nam, nữ nhân kia tính tình mềm mại, cũng không có bất luận trợ giúp gì cho con đường làm quan của Ngũ Lang. Ấy vậy mà không hề nghe đồn Giang Ngũ Lang bạc đãi nàng ta, vẫn tranh về cho nàng ta cái cáo mệnh. Nhưng đời trước bởi vì Tiết Thần không đi qua Nhữ Nam, không gặp được Cung di nương, mà Cung di nương cũng không hạ quyết tâm tới kinh thành tìm việc hôn nhân cho Giang Ngũ Lang. Căn cứ theo biểu hiện "được ăn cả ngã về không" của Cung di nương và Giang Ngũ Lang, ở Nhữ Nam hẳn là cũng không có cô nương nào đang chờ bọn họ. Cho nên mới nói, một đời này tuyến đường cảm tình bởi vì Tiết Thần trọng sinh mà đã thay đổi, sau này rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào thì cũng không ai biết.
Nhưng mặc kệ thế nào, giống như Trưởng Công chúa đã tuyên bố, hết thảy còn phải xem duyên phận của hai người, cũng không phải ai nói một hai câu là có thể quyết định chuyện này.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*Năm nay Tiết Vân Đào rốt cuộc từ vị trí Trung thư Thị Lang được ngồi lên vị trí nhị phẩm Trung thư Lệnh, cho nên sinh thần năm nay muốn ở trong phủ tổ chức một phen, thứ nhất xem như chúc mừng, thứ hai cũng mượn tiệc này để liên lạc cảm tình với đồng liêu trong triều. Hiện giờ địa vị của Tiết gia ở trong triều "nước lên thì thuyền lên", một môn tam quan, Tiết Vân Đào lại đột phá tam phẩm trở thành đại quan, chính thức bước vào vòng quyền quý. Nếu gia phong có thể truyền thừa trăm năm, như vậy trăm năm sau Tiết gia cũng có thể coi như danh môn thế gia, chỉ là hiện giờ niên đại còn thấp.
Tiêu thị đã sớm tới mời Tiết Thần. Tiết Thần là đích nữ đã xuất giá, ngày phụ thân đại hỉ thì dĩ nhiên nàng cũng phải tới chúc mừng. Vốn dự tính chỉ trở về trước hai ngày là được rồi, thế nhưng Lâu Khánh Vân kết thúc phiên trực từ trong cung trở về muốn đưa Tiết Thần đi Thừa Đức lại trúng vào dịp tiệc vui của Tiết Vân Đào, vì thế Lâu Khánh Vân dẫn theo Tiết Thần trở về Tiết gia sớm hơn, hai người trụ tại Thanh Tước cư mang theo phó tì của Thương Lan uyển để hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Tiết Thần.
Cách tiệc sinh thần còn có năm ngày, Tiết Thần ở phòng khách xem thực đơn với Tiêu thị để làm quyết định cuối cùng, Tĩnh tỷ nhi và Tú tỷ nhi cũng trở về hỗ trợ. Tĩnh tỷ nhi bụng đã bảy tháng, đi đường đều phải có người đỡ. Tĩnh tỷ nhi mang thai đầu, Tiết Thần đi thăm nàng muốn dạy nàng nhu thuật, chỉ là Tĩnh tỷ nhi luyện hai ngày bèn kiên trì không nổi nữa, cũng may nàng ăn không nhiều, không giống Tiết Thần lúc trước luôn ăn rất ngon miệng nên sợ hài tử quá lớn sinh không được. Sau đó Sách cô cô ra cung, Tiết Thần cũng mang cô cô đi khám thai cho Tĩnh tỷ nhi, Sách cô cô nói thai vị của Tĩnh tỷ nhi rất tốt, chỉ cần hài tử không quá lớn như vậy thì sinh sản hẳn là không thành vấn đề.
“Ai nha, tốt quá, rốt cuộc kiểm kê xong rồi! Hai người các muội thật là mệnh tốt, cả hai đều hoài thai được ở trong vòng bảo vệ. Chỉ khổ cho ta một mình chạy ngược chạy xuôi, cũng không có người nào tội nghiệp ta.”
Tú tỷ nhi từ bên ngoài đi vào, thân hình mượt mà làm nàng trông "phúc hậu" hơn xưa nhiều, sắc mặt hồng nhuận rất có một kiểu đẹp đẫy đà. Về điểm này, Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi đã từng hỏi qua nàng, Tú tỷ nhi thần sắc cổ quái, cuối cùng bị ép hỏi quá mới nói ra chân tướng. Hóa ra Nguyên Khanh thích kiểu dáng người hơi có da có thịt một chút, nói ôm như vậy mới đã tay, không chịu để Tú tỷ nhi gầy xuống. Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi nghe vậy mới không khuyên bảo Tú tỷ nhi phải giữ dáng nữa. Rốt cuộc ai sẽ ngờ được Nguyên đại công tử nhìn qua văn nhã tuấn mỹ lại thích loại nữ nhân đầy đặn, trách không được ngay từ đầu chàng ta không quá cảm thấy hứng thú với Tú tỷ nhi, một phần là vì Tú tỷ nhi quá xương xẩu.
Tiết Thần trợn mắt lườm nàng ta một cái, Tĩnh tỷ nhi đang chuẩn bị uống trà, thấy Tiết Tú tiến vào liền đứng dậy nghênh đón, kéo nàng ngồi xuống rồi tự mình đưa trà tới tận tay Tiết Tú: “Ai nói không có ai đau lòng tỷ chứ! Muội đau lòng tỷ mà, đây là trà táo đỏ uống rất tốt. Muội còn chưa uống liền nhường cho tỷ uống nè.”
Tú tỷ nhi đắc ý bưng lên chén trà táo đỏ, nhìn thoáng qua Tiết Thần khoe khoang: “Vẫn là Tĩnh tỷ nhi chăm sóc ta, không giống một số người chỉ biết để ta làm chân chạy.”
Tĩnh tỷ nhi có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó đã được đỡ ngồi xuống ghế. Tiết Thần liếc nàng một cái, bất động thanh sắc vân đạm phong khinh nói: “Ai nha, tỷ mừng hụt rồi! Tĩnh tỷ nhi đó là ngán quá uống không nổi đấy thôi! Đường Phi một ngày tám lần bắt nàng ta uống thứ này, uống hoài như vậy thì cho dù là heo cũng nuốt không trôi. Dù sao đổ đi thì tiếc, còn không bằng tiện nghi cho tỷ.”
Từ khi cảm tình của Tú tỷ nhi và Nguyên Khanh càng ngày càng khắng khít, tâm thái nàng khoan dung không ít, nói chuyện với đám Tiết Thần càng ngày càng cởi mở, lời vui đùa gì cũng đều dám nói: “Ta mới không tin đâu, Tĩnh tỷ nhi chính là loại người thích chăm sóc người khác. Thẩm nương thấy đúng không? Thần tỷ nhi chỉ quen châm ngòi ly gián, Tĩnh tỷ nhi đối với ta thân như muội muội ruột thịt, ta mới không tin đâu.”
“...”
Ngoài phòng ve kêu ra rả, trong phòng mát lạnh hợp lòng người. Hơn nữa một phòng tiếng cười nói chọc ghẹo nhau thật rộn ràng, giống như trở về thời các cô nương còn chưa xuất giá.