Edited by Bà Còm in Wattpad
Liễu Yên đứng trước cửa sổ bán nguyệt ở phía tây ngắm mưa, bên ngoài tiếng sấm ầm vang, sấm sét thay phiên nhau đánh hỗn loạn.
Phạm nương tử cầm một áo choàng nhung tơ vàng khoác lên người Liễu Yên, hơi chút lo lắng khuyên: “Cô nương, vào đi thôi, cẩn thận cảm lạnh.” Nói xong trao cho Liễu Yên chén trà hoa hồng vừa mới pha. Liễu Yên rất thích thưởng thức hoa hồng, cho dù dùng để nấu ăn hay uống trà đều thích màu sắc đỏ tươi này.
Liễu Yên xoay người tiếp nhận chén trà, thần sắc có chút mờ mịt, cúi đầu vạch nắp chén lộ ra màu trà đỏ tươi, nhìn mặt trà gợn sóng trong lòng bỗng nhiên sôi máu quăng mạnh chén trà xuống đất. Nước trà đỏ tươi tức khắc tung tóe đầy đất, tiếng chén sứ vỡ giòn tan dọa Phạm nương tử giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống.
Liễu Yên nhìn mặt đất nhiễm một mảng hồng thẫm, nghiến răng mở miệng mắng: “Phế vật! Tất cả đều là phế vật!”
Có lẽ cảm xúc quá mức khích động, hoặc là nghĩ tới cái gì nên bị kích thích, Liễu Yên ôm ngực đôi mày nhíu chặt. Phạm nương tử thấy thế vội vàng đứng dậy đỡ nàng: “Cô nương đừng để bị kích động, thân mình quan trọng. Chuyện này vốn dĩ cũng đâu có bao lớn, căn bản không có bất luận quan hệ gì đến cô nương, tất cả đều do những người đó gây ra. Tướng gia không phải cũng đã phái người tới an ủi cô nương rồi sao, ngài...”
Liễu Yên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, an ủi? Nếu thật muốn an ủi ta, vì sao Tướng gia không tự mình lại đây? Còn không phải đang oán trách ta không làm tốt nhiệm vụ à? Ta muốn lập công thật nhiều, chỉ nghĩ để nghe được Tướng gia khen ngợi! Thế nhưng cái đám người kia thật không nên thân, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!”
Phạm nương tử đau lòng cho Liễu Yên, cũng không dám phản bác lại Liễu Yên nhưng cũng không thể thật sự đồng ý với lời nói của nàng. Cô nương này xem ra có cảm tình thật sự đối với Tướng gia, cho nên mới xem trọng việc thành bại như vậy. Phạm nương tử muốn an ủi nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, đành phải cầu nàng đừng tức giận. Chỉ là Liễu Yên dường như nổi cơn điên, ở trong phòng hết đập rồi đá loạn cào cào, không chút nào để ý tay chân của mình có thể bị thương hay không.
“Cô nương, ngài cần gì chứ, cần gì chứ! Nô tỳ cầu ngài, đừng thương tổn chính mình như vậy được không?” Phạm nương tử là thiệt tình đau lòng, thân mình nhào lên ôm lấy Liễu Yên, không cho nàng lại tiếp tục thương tổn chính mình.
Liễu Yên bị Phạm nương tử lôi kéo ngồi quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay bị mảnh sứ cắt trúng đang chảy máu. Phạm nương tử rút khăn ra băng bó bàn tay cho nàng: “Cô nương, sao ngài phải khổ vậy? Nếu thật cảm thấy trong lòng bị đè nén thì cứ đi trả thù, ngài tự thương tổn chính mình như thế đâu có ý nghĩa gì?”
Liễu Yên nhắm hai mắt, thở dài nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn trả thù hay sao? Chỉ là ta rốt cuộc đã coi thường Tiết Thần nữ nhân này!”
Phạm nương tử cột lại chiếc khăn để băng bàn tay bị thương của Liễu Yên rồi nâng nàng ta dậy. Cảm xúc của Liễu Yên dường như đã tốt hơn, ngồi trên trường kỷ ánh mắt có chút thất thần nhưng không còn trống rỗng nữa, ngược lại có một loại ý chí chiến đấu đang dần dần bốc cháy lên.
Những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này ở kinh thành lừa được người khác chứ bất quá không lừa được Liễu Yên, nàng đương nhiên biết, những việc này chính là Tiết Thần đáp lễ cho mình, bởi vì chuyện Nhữ Nam Vương phủ kia đã hoàn toàn chọc giận Tiết Thần. Lúc trước Liễu Yên thật ra chỉ muốn thử bản lĩnh Tiết Thần một chút nên kêu Hoài Nam Vương Thái phi đi làm vụ kia, nhưng nàng phân phó chẳng qua là chỉ muốn Hoài Nam Vương Thái phi bắt cóc Tiết Thần để giáo huấn Tiết Thần một chút đồng thời làm Vệ Quốc Công phủ quýnh lên, như vậy đã có thể làm Lâu gia kiêng kị lại có thể cho Tiết Thần nếm thử mùi vị bị hậu trạch dạy dỗ. Nhưng thật sự Liễu Yên cũng không biết, Hoài Nam Vương Thái phi cái thứ ngu xuẩn lại làm đến mức tuyệt tình như vậy, bắt cóc Tiết Thần còn chưa đủ lại muốn trực tiếp làm nhục Tiết Thần, lúc này mới đem Tiết Thần hoàn toàn chọc giận. Thế là dẫn đến chuyện của Tín Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ, Uy Viễn Hầu phủ, còn có Lại Bộ Thượng Thư, hậu viện của những người này đồng thời bùng cháy. Tín Quốc Công phủ cũng cho qua, bất quá chỉ là chút việc nhỏ thê thiếp tranh sủng, chỉ cần không liên can đến triều đình thì nhiều nhất cũng chỉ làm cho Tín Quốc Công đau đầu một đoạn thời gian, không tới mức ảnh hưởng đến mặt khác. Nhưng chuyện của Trấn Quốc Công phủ thì không giống vậy, Trấn Quốc Công xem như phụ tá đắc lực của Hữu tướng, nếu ông ta bị hao tổn thì không thể nhẹ nhàng bâng quơ gạt qua thành chuyện quá khứ. Huống chi, Tiết Thần không biết từ nơi nào biết được tin tức, thần thông quảng đại đến nỗi tìm được Tôn Hải Minh đã sớm biến mất ở trên biển đem trở về. Ân oán của Trấn Quốc Công phủ và Tôn gia năm đó Liễu Yên coi như biết một chút, Trấn Quốc Công phủ tiểu công tử bên đường đánh chết người, Trấn Quốc Công phủ không chỉ không để tiểu công tử đền tội, ngược lại làm ra một loạt chuyện ngu xuẩn; làm chuyện ngu xuẩn cũng liền thôi, nhưng bọn chúng lại cố tình xuẩn đến nỗi để lại người sống sót. Năm đó Tôn Hải Minh là Tri huyện thuộc Uyển Bình phủ, là một quan viên mà Trấn Quốc Công liền dám hạ lệnh tước quan chức, còn ám sát toàn gia, vậy mà còn chừa lại Tôn Hải Minh với đầy đủ chứng cứ. Cứ như vậy, chỉ cần chứng cứ thành lập, từ Tam pháp tư lập án báo lên triều đình, vị trí của Trấn Quốc Công chỉ sợ là giữ không nổi.
Một vụ liên lụy lớn đến thế mà chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn đột nhiên bạo phát. Lúc ấy Liễu Yên còn không dám tin tưởng chuyện này do Tiết Thần ra tay, mà nàng cũng hoài nghi sở dĩ người của mình có thể tra được người điều khiển sau màn có lẽ vẫn do Tiết Thần cố ý muốn cho nàng biết đến, chính là để cảnh cáo nàng, làm nàng minh bạch bản thân đã đắc tội với ai.
Liễu Yên mười ba tuổi chịu cảnh cửa nát nhà tan lưu lạc bên đường được Hữu tướng cứu trở về. Sau đó nàng liền đi theo làm cánh tay phải cho Hữu tướng. Hữu tướng cứu mệnh của nàng, nàng đối với ông ta vừa là thầy vừa là bạn, luôn muốn chia sẻ gánh nặng với ông ta, mà trên thực tế nàng cũng xác thật đã làm thật tốt. Nhiều năm như vậy đã thay Hữu tướng cai quản không ít thủ hạ, vẫn luôn rất thuận lợi, mà chuyện nàng nắm giữ trong tay càng ngày càng nhiều, ở trong vòng huân quý của kinh thành địa vị cũng càng ngày càng cao. Hữu tướng đối nàng cũng rất sủng ái, chỉ cần là môn sinh của Hữu tướng, phu nhân nhà ai mà dám không cho Liễu Yên nàng mặt mũi?
Nhưng từ khi trêu chọc đến Tiết Thần, hết thảy thật giống như đều thay đổi. Nếu có thể đổi ý, nàng hiện tại thật sự muốn thu hồi mệnh lệnh kia ngay lập tức, ước gì trước nay đều không có trêu chọc qua Tiết Thần nữ nhân này. Nhưng nàng biết, từ lúc Hoài Nam Vương Thái phi bắt đầu động sát ý với Tiết Thần, cục diện giữa nàng và Tiết Thần liền biến thành như nước với lửa, đã thành một đoạn cừu hận không thể dập tắt. Tiết Thần nhất định cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, giáo huấn Liễu Yên nàng một chút thì Liễu Yên nàng đây sẽ học ngoan, sau này sẽ không dám lại đụng vào Tiết Thần.
Đừng nói Tiết Thần không tin, ngay cả chính bản thân Liễu Yên cũng không tin sau khi chịu suy sụp nhiều như vậy sẽ bỏ qua cho Tiết Thần. Cho dù vẫn chưa biết điểm mấu chốt cùng con át chủ bài của Tiết Thần ở nơi nào, nhưng Liễu Yên cũng đã coi Tiết Thần là một đối thủ mạnh mẽ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Cô nương, Tướng gia ở Thúy Ngọc Hiên chờ cô nương dùng bữa, thỉnh cô nương mau chút qua đó.”
Liễu Yên giương mắt nhìn ra ngoài cửa, hít sâu một hơi lại giương mắt nhìn Phạm nương tử, ánh mắt hai người giao lưu một lát, sau đó Liễu Yên mới thu thập tâm tình cao giọng trả lời: “Đã biết.”
Phạm nương tử nâng Liễu Yên lên đưa vào nội thất trang điểm cho nàng. Khi ngồi trước gương bèn nhỏ giọng hỏi Liễu Yên: “Cô nương, Tướng gia kêu ngài ra ngoài, có thể muốn hỏi ngài về những sự tình phát sinh gần đây hay không?”Liễu Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới thở hắt ra một hơi: “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Mau chút đi.”
Phạm nương tử không tiếng động thở dài, động tác trong tay nhanh hơn, chỉ sau chốc lát đã trang điểm búi tóc xong xuôi cho Liễu Yên. Sau đó Phạm nương tử liền bung dù che mưa, mở cửa đưa nàng ra phủ, ngồi trên xe ngựa Tướng gia phái tới đã sớm chờ ở bên ngoài, hướng Thúy Ngọc Hiên đi đến. Mãi đến khi xe ngựa biến mất cuối hẻm nhỏ, Phạm nương tử mới thở dài quay vào trong phủ.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Tiết Thần vốn dĩ đang đứng ngắm mưa, nhưng chỉ vừa đứng một chút đã bị Hạ Châu kéo vào, Tô Uyển nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Khâm Phượng bưng một mâm thạch lựu đã lột sẵn sàng đi vào, màu thạch lựu đỏ rực hấp dẫn Tiết Thần. Tuy rằng lần mang thai này Tiết Thần dường như không bị nôn nghén, nhưng chuyện nàng thích ngủ thích ăn chua lại không thay đổi. Hiện giờ thạch lựu vừa đúng mùa, chua chua ngọt ngọt thật kích thích vị giác, nàng quả thực muốn mỗi ngày đều ăn mấy quả mới đã thèm.
Đáng tiếc Sách cô cô không cho nàng ăn nhiều, nói thạch lựu tính hàn nên ăn nhiều không tốt, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai miếng nhỏ cho đỡ thèm. Đừng thấy Khâm Phượng bưng một mâm bự như vậy lại đây, nhưng chân chính đưa đến trước mặt Tiết Thần thật sự chỉ có hai khoanh, ăn xong Hạ Châu liền bưng tới nước trong cho nàng súc miệng. Tất cả thạch lựu dư lại đều chui vào trong bụng Tuân ca nhi đột nhiên chạy vào nói muốn đến chơi với Tiết Thần.
Tuân ca nhi hiện giờ chỉ lùn hơn cái bàn một chút, lớn lên mượt mà đáng yêu, cả ngày ở bên ngoài chạy nhảy mà không hề bị rám nắng một chút nào, làn da trắng nõn nà khiến các nữ hài nhi phải ghen ghét, lại đi đôi với cặp mắt phượng đào hoa giống cha hắn như đúc, nhìn đúng là một thiếu gia nũng nịu sống trong nhung lụa. Nhưng chỉ có người trong phủ mới biết được tiểu tử này bá đạo đến mức nào, mà hắn còn thực thông minh, ở trước mặt người xa lạ thì ngụy trang thật khéo che dấu sự bá đạo của hắn, để cho người khác đều cho rằng, hắn là bảo bảo vừa ngoan ngoãn lại nghe lời cung khiêm có lễ. Khổ nỗi... ngay cả người làm mẫu thân là Tiết Thần cũng không khỏi ở trong lòng thầm lau một phen mồ hôi lạnh.
Ăn xong thạch lựu, Tuân ca nhi dùng khăn Hạ Châu đưa tới lau miệng, từ trên ghế tụt xuống dưới, bộ dáng thật đáng yêu làm Tiết Thần không nhịn được kéo hắn lại sát bên người ngắm nghía thật kỹ: “Mấy ngày này ở chỗ tổ phụ tổ mẫu có quen chưa?”
Tuân ca nhi nhăn nhăn mày: “Vâng, mấy hôm trước thì quen, hôm nay lại không quen.”
Tiết Thần nhướng mày hỏi: “Vì sao hôm nay lại không quen?” Hiện giờ là thời điểm Tuân ca nhi chỉ thích chạy chơi bên ngoài, không muốn suốt ngày ở trong viện. Cho dù Tiết Thần muốn quản hắn nhưng các lão nhân trong nhà lại rất nuông chiều hắn. Bất quá hài tử ba tuổi đã biết chọn lựa, cứ mỗi khi Tiết Thần muốn mạnh mẽ bắt hắn theo nàng về Thương Lan uyển thì hắn rất đúng lúc đưa ánh mắt luyến tiếc về phía tổ phụ và tổ mẫu khiến tổ phụ tổ mẫu hắn đau lòng hỏng luôn, nói thẳng cứ để Tuân ca nhi trụ lại ở Kình Thương viện mấy ngày.
Thế mà mấy ngày đã biến thành hơn một tháng, Tiết Thần mỗi lần muốn gặp nhi tử đều chỉ có thể tự mình đi tìm hắn, nhưng phần lớn thời điểm đến đó hắn đều ở bên ngoài chơi đùa, chờ đến chạng vạng mới trở về vui đến quên cả trời đất. Lâu Khánh Vân đã đề nghị với Lâu Chiến vài lần, nói là tuy rằng hài tử còn nhỏ nhưng cũng có thể học vỡ lòng được rồi. Lâu Chiến và Trưởng Công chúa đều đau lòng, nói là muốn cho Tuân ca nhi chơi thêm một hai năm, chờ đến lúc năm tuổi học vỡ lòng cũng không muộn. Lâu Khánh Vân và Tiết Thần không lay chuyển được hai vị trưởng bối đành phải cho qua.
Giống hôm nay Tuân ca nhi tự mình trở về thật đúng là hiếm có, cho nên khó trách Tiết Thần cảm thấy hơi lạ.
Tiết Thần mới vừa hỏi xong thì tròng mắt Tuân ca nhi liền xoay chuyển, còn chưa trả lời đã nghe thấy Tô Uyển từ bên ngoài vào thông truyền, nói là Thiền Oánh xin cầu kiến. Tiết Thần cho Thiền Oánh tiến vào, chỉ thấy trên mặt Thiền Oánh mang theo vẻ ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Tuân ca nhi sau đó mới hành lễ với Tiết Thần. Tiết Thần nhìn nhìn rồi mỉm cười trêu: “Đây là làm sao vậy? Miệng dẩu ra có thể treo được một bình dầu!”