Edited by Bà Còm in Wattpad
Bụng Tiết Thần lớn lên từng ngày, cái bụng trước đây bằng phẳng dần dần phồng lên, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Không những Tiết Thần cảm thấy kỳ diệu, ngay cả Lâu Khánh Vân cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu, dạo này mỗi buổi tối chàng ta đều phải kêu Tiết Thần vén áo để ngắm nghía bụng nàng. Nhờ mỗi ngày quan sát bụng biến hóa, nhìn thấy cái bụng phồng lên, dù cho Lâu Khánh Vân bị nghẹn thập phần vất vả nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy đáng giá.
Lão thái quân và Trưởng Công chúa cũng là ngày ngày nhìn chằm chằm, bản thân Tiết Thần cũng vô cùng cẩn thận, người một nhà cứ thế mà thủ cục cưng bảo bối trong bụng nàng. Tiết Thần hỏi Lâu Khánh Vân muốn nhi tử hay nữ nhi, Lâu Khánh Vân nói không thành vấn đề, chỉ cần là nàng sinh ra đều tốt. Tiết Thần lại thầm muốn một nhi tử, tuy rằng nữ nhi cũng không sao, nhưng căn cứ vào nhân khẩu của Đại phòng Lâu gia hiện giờ, thật sự nhi tử nối dõi quá đơn bạc -- chỉ có một mình Lâu Khánh Vân là đích tử, Lâu Chiến lại cưới Trưởng Công chúa, cho nên đời này cũng không thể nạp thiếp, thứ tử thứ nữ càng thêm không có tăm hơi. Tiết Thần dĩ nhiên hiểu rõ, chính mình ở ngay lúc này có thể sinh được trưởng tôn cho Lâu gia là điều hiếm quý đến cỡ nào. Chẳng qua chuyện này ai cũng không thể đoán trước được, cho dù trong lòng nàng mong đợi như vậy, nhưng tương lai nếu sinh nữ nhi cũng sẽ không bao giờ bạc đãi nàng. Dù sao nàng và Lâu Khánh Vân đều còn trẻ, còn có nhiều thời gian để nỗ lực. Chỉ cần nàng xác định được hai người không phải bị trời phạt vô sinh, nàng nhất định sẽ tận hết khả năng sinh thêm hài tử cho Lâu Khánh Vân.
Đương nhiên ý tưởng này Tiết Thần còn chưa nói cho Lâu Khánh Vân biết, chỉ là âm thầm đưa ra quyết định mà thôi.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần đã có thai năm tháng, đúng là thời điểm có thể ăn. Thoát khỏi mấy tháng đầu bị thai nghén, hiện tại nàng có khả năng ăn rất nhiều, lúc nào cũng thèm ăn, thấy cái gì đều muốn nếm thử hương vị. Đôi khi tâm huyết dâng trào còn bắt Lâu Khánh Vân nửa đêm chạy ra bên ngoài mua hoành thánh cho nàng. Lúc trước ăn một chén đã là quá sức, nhưng hiện tại nàng có thể mặt không đổi sắc ăn xong hai chén, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ. Tuy rằng Lâu Khánh Vân sủng nàng nhưng sẽ không để cho nàng ăn uống quá độ, bởi vì Ngự y đã sớm dặn dò Tiết Thần không thể ăn quá no, chỉ cần vừa bụng là được, bằng không chờ đến khi sinh, hài tử quá lớn khiến sinh không ra sẽ rất nguy hiểm.
Bất quá, Tiết Thần cũng không biết tại sao mình lại không điều khiển được cái miệng của mình. Nếu một bữa ăn không no thì chỉ cần nửa canh giờ sau lại thấy đói. Lâu Khánh Vân không đành lòng để thê tử chịu đói, bèn tự mình đi thỉnh giáo các ma ma xem có biện pháp nào đẹp cả đôi đàng -- có thể cho Tiết Thần ăn no một chút nhưng cũng sẽ không làm thai nhi trong bụng trở nên quá lớn. Các ma ma thảo luận nửa ngày, sau đó mới đưa ra một biện pháp tạm được, đó chính là làm Tiết Thần gia tăng lượng vận động mỗi ngày.
“Thế tử có khả năng không biết, những phụ nhân nông gia rất ít khi bị khó sinh, không phải bởi vì các nàng thiếu ăn, ngược lại có những phụ nhân ăn cũng rất nhiều, nhưng bởi vì các nàng mỗi ngày đều phải xuống ruộng làm việc nhà nông, thân mình hoạt động liên tục nên đến khi sinh hài tử liền nhẹ nhàng dễ dàng hơn nhiều. Ở nông thôn cũng có rất nhiều tiểu tử đại béo được sinh ra, nhưng nông phụ thì lại không bị nguy hiểm gì vì khó sinh.”
Lý ma ma nói làm Lâu Khánh Vân lâm vào trầm tư: “Ý của ma ma là làm Thiếu phu nhân cũng xuống ruộng lao động?”
Lý ma ma cười lắc đầu: “Đâu cần một hai phải xuống ruộng lao động, nhưng mỗi ngày nhất định phải làm chút hoạt động thích hợp, tỷ như đi dạo, một ngày đi một vòng Quốc Công phủ thì coi như đã đủ.”
Tiết Thần nghe xong nhịn không được ngắt lời: “Một vòng Quốc Công phủ chắc ít nhất cũng mất nửa ngày. Chẳng lẽ muốn ta dậy từ lúc gà gáy, kêu nha hoàn cõng lương khô cùng theo ta một đường? Hiện tại cho dù ta chưa làm như vậy mà cứ một canh giờ đã đói bụng, coi bộ chưa đi hết một vòng thì ta đã đói đến mức "bụng ép vào lưng", còn không phải là cần chuẩn bị lương khô hay sao? Mỗi ngày đi một vòng như vậy thì đâu còn thời gian gì để làm chuyện khác.”
Lâu Khánh Vân cũng cảm thấy đi một vòng Quốc Công phủ quá khó khăn, đừng nói đến thân thể "liễu yếu đào tơ" của Tiết Thần, ngay cả hắn tuy nói chạy một vòng không thành vấn đề, nhưng rốt cuộc làm như vậy mỗi ngày sẽ rất buồn tẻ nhạt nhẽo, vì thế lại hỏi: “Không còn biện pháp nào khác sao?”
Tống ma ma nghĩ ngơi một lúc, ở bên tai Lý ma ma thầm thì mấy câu, ánh mắt hai người giao lưu vài cái, sau đó Lý ma ma mới nói: “Nếu phương pháp này không được, vậy chỉ có... Chúng nô tỳ biết chỗ Ngự cơ trong cung có mấy vũ cơ đến từ Thiên Trúc, các nàng rất am hiểu nhu thuật. Trong đó có một nữ quan chuyên môn về sản phụ khoa tên là Sách Na, đã từng dạy nhu đạo cho các phi tần mang thai trong cung để khi sinh sản có thể dễ chịu hơn chút. Những năm gần đây trong cung không có chuyện phi tần khó sinh, cho nên biện pháp của nữ quan Sách Na tất nhiên là có hiệu quả.”
Lâu Khánh Vân và Tiết Thần liếc nhau, sau đó vuốt cằm nói: “Chỗ Ngự cơ... là Nữ quan à?” Thân phận của hắn muốn thỉnh một nữ quan của Ngự cơ trong cung tới phủ thật cũng không phải không đủ tư cách, chẳng qua, hắn nghe nói nữ quan kia hiện không ở trong cung, mà ở...
Lý ma ma gật đầu: “Vâng, là Ngự cơ, chẳng qua dạo này nàng đang ở trong phủ của Thanh Dương Công chúa, tức phụ của Thanh Dương Công chúa cũng mang thai. Bất quá, Sách Na nữ quan cũng đâu phải cả ngày đều ở bên đó giáo thụ, nếu Trưởng Công chúa có thể đến nói với Thanh Dương Công chúa, muốn nhờ Sách Na nữ quan khi nhàn hạ thì tới Quốc Công phủ dạy Thiếu phu nhân một chút thì chắc cũng không phải chuyện khó gì.”
Lâu Khánh Vân không nói gì, chỉ gật đầu rồi cho nhóm Lý ma ma lui xuống. Tiết Thần nhìn dáng vẻ này của phu quân thì biết nhất định là Sách Na nữ quan kia không dễ mời, không muốn làm Lâu Khánh Vân khó xử bèn nói: “Ai nha, không mời được thì thôi. Ta tự mình hoạt động nhiều hơn chút cũng có thể được rồi, không đi một vòng thì đi nửa vòng cũng xong. Tóm lại ta hiểu ý của ma ma, chính là không thể lười nhác. Nếu vận động không đủ thì ta bớt ăn một chút là được.”
Lâu Khánh Vân ôm nàng vào lòng: “Không phải nữ quan kia không mời được tới phủ, mà bởi vì hiện tại nàng ta ở phủ Thanh Dương Công chúa mới là vấn đề khó khăn. Thanh Dương Công chúa mà biết chúng ta muốn mời nữ quan kia, bà ta chắc chắn nói thế nào cũng sẽ không đem người nhường ra.”
Tên tuổi của Thanh Dương Công chúa Tiết Thần cũng nghe nói qua, bà ta cũng là Công chúa, chẳng qua mẫu thân Lâu Khánh Vân Tuy Dương Trưởng Công chúa là muội muội ruột thịt của Hoàng Thượng, nhưng Thanh Dương Công chúa lại là Tả thái phi quá cố sở sinh, là thứ muội của Hoàng Thượng. Bà ta có phủ Công chúa riêng, phu quân của bà sau khi làm phò mã thì mới được phong Uy Viễn Hầu. Đối với bên ngoài, địa vị của Thanh Dương Công chúa có khả năng các hạ nhân giống như Lý ma ma không nhìn được rõ ràng, nhưng các phu nhân thì biết rõ trong lòng -- Thanh Dương Công chúa thật không thể so được với Tuy Dương Trưởng Công chúa. Bởi vì Trưởng Công chúa là muội muội ruột của Hoàng Thượng còn Thanh Dương Công chúa lại không phải dòng chính; nếu xét về phu quân, phu quân của Tuy Dương Trưởng Công chúa là Vệ Quốc Công chiến công hiển hách, hoàn toàn không thể so được với Uy Viễn Hầu hoàn toàn dựa vào quan hệ cạp váy để được phong Hầu. Nhưng may mắn ngoại tổ của Thanh Dương Công chúa chính là Hữu tướng Tả Thanh Liễu, hiện giờ tuy Hữu tướng đã già, nhưng vài thập niên luồn cúi đã sớm củng cố được thế lực của hắn ở trong triều, hiện giờ thế lực vẫn rất thịnh. Thanh Dương Công chúa dựa vào cây đại thụ là Hữu tướng nên cũng không bị bại quá nhiều về vấn đề mặt mũi. Nhưng ngay cả người không quá thông hiểu về bí tân của Hoàng gia cũng đều biết đến một vấn đề rất rõ ràng -- -- Thanh Dương Công chúa đã sớm biểu lộ thái độ không muốn nhìn mặt Tuy Dương Công chúa, nhiều năm như vậy hai vị Công chúa gần như chưa bao giờ nói chuyện với nhau, có thể suy ra là quan hệ gì.
Lúc trước Tiết Thần cũng chỉ nghe nói, hiện giờ được Lâu Khánh Vân giải thích tường tận nên càng hiểu thêm. Hèn chi khi Lâu Khánh Vân nghe nói nữ quan kia ở trong phủ Thanh Dương Công chúa lại thất vọng như vậy. Dựa vào quan hệ của hai vị Công chúa, Thanh Dương Công chúa đích xác không có khả năng sẽ bán cho Lâu Khánh Vân ân tình này.
Tiết Thần xua tay: “Không được thì thôi, khắp thiên hạ có vô số nữ nhân sinh hài tử, cũng chưa chắc phải cần có nàng.”
Nói xong lời này Tiết Thần liền lôi kéo Lâu Khánh Vân ra cửa tản bộ. Tuy nàng chưa bào giờ sinh hài tử, nhưng biện pháp thứ nhất Lý ma ma nói ra thật sự nàng cũng tán đồng -- hoạt động nhiều thì gân cốt kéo ra, sinh hài tử đích xác sẽ dễ dàng hơn một ít, giống như những nữ tử có võ công, nhất định sẽ sinh sản dễ dàng hơn so với nữ nhân bình thường.
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân bồi thê tử đi dạo, đưa nàng về ngủ trưa xong mới đi tới Kình Thương viện bàn với Trưởng Công chúa về kiến nghị của Lý ma ma. Trưởng Công chúa đang dâng hương, nghe Lâu Khánh Vân nói xong cũng nhíu mày.
“Nếu ta trực tiếp đi thỉnh thì Thanh Dương nhất định không chịu.” Trưởng Công chúa biết, muội tử này coi bà như địch nhân trong tưởng tượng mà so bì cả đời, đối với bà có một loại ác ý không thể hiểu được. Mặc kệ là đồ gì bà có hay đồ gì bà thích thì Thanh Dương Công chúa nhất định phải tìm mọi cách đoạt cho bằng được; nếu không đoạt được thì lập tức phải đi tìm một thứ khác không sai biệt lắm.
Mà đời này Thanh Dương Công chúa khổ tâm nhất chính là phu quân cùng nhi tử. Tuy rằng Trưởng Công chúa không phải tuyển phò mã về phủ Công chúa mà là gả vào Lâu gia, nhưng ngay từ khi Lâu Chiến còn trẻ thì chiến công đã làm cho toàn bộ triều dã phải kính sợ, ngay cả Tiên Đế cũng đã từng nói "Quốc gia không thể không có Vệ Quốc Công Lâu Chiến". Mà năm đó Lâu Chiến thật sự uy vũ bất phàm, cảnh tượng khải hoàn trở về cứ như thiên thần đã trở thành hình tượng trong lòng của tất cả quý nữ tiểu thư của kinh thành. Thanh Dương Công chúa đương nhiên cũng nhìn trúng Lâu Chiến, chẳng qua cuối cùng Tiên Đế vẫn chỉ hôn Tuy Dương cho Lâu Chiến, bởi vì lúc đó Hoàng huynh Tuy Dương đã là Thái Tử, thân phận Trưởng Công chúa đích xác càng có tư cách sánh vai bên cạnh Lâu Chiến hơn Thanh Dương Công chúa. Vì thế càng làm trầm trọng thêm nỗi thống hận của Thanh Dương Công chúa, ngay cả giữ mặt ngoài hòa thuận cũng làm không đươc. Tiên Đế bất đắc dĩ, sợ Thanh Dương làm ra chuyện gì ngu ngốc nên cũng định ra việc hôn nhân cho nàng.
Gấp rút đưa toàn bộ nhi lang tuấn tú trong kinh thành cho Thanh Dương Công chúa chọn lựa, cuối cùng nàng chọn Triệu gia công tử của Lễ Bộ Thượng Thư. Triệu công tử là văn nhân, học hành có thể nhưng võ công thì không có một chút nào, thắng ở điểm hắn cực kỳ tuấn tú, xem như mỹ nam tử trong số tài kiệt của kinh thành. Lúc vừa mới bắt đầu thì Thanh Dương Công chúa còn rất vừa lòng đối với tướng công này, cảm thấy phò mã như vậy lôi ra khoe cũng có thể diện. Nhưng sau khi Tiên Đế băng hà, Tân Đế đăng cơ, Trưởng Công chúa sinh hạ đích trưởng tử Lâu Khánh Vân, nhắc đến hài tử này khiến Thanh Dương Công chúa hâm mộ không thôi -- còn chưa xuất thế mà Tân Hoàng đã phong tước vị Thế tử cho hắn, tương lai sẽ thành nhất phẩm Vệ Quốc Công, thu được đãi ngộ giống như Hoàng tử. Vì thế càng làm cho Thanh Dương Công chúa ghen ghét không thôi, cùng phò mã "tăng ca thêm giờ" để có cho bằng được một hài tử. Nàng ta muốn dựa vào hài tử trong bụng để thay phò mã cầu một cái danh Hầu gia nhàn tản, cho rằng cái danh này có thể khiến cho địa vị của nàng ta và Trưởng Công chúa ngang nhau. Ai ngờ phò mã căn bản chỉ là cái thùng rỗng, thi thư cũng biết chút ít nhưng bản lĩnh thì lại không thấy tăm hơi. Mà bên kia Lâu Khánh Vân từng ngày lớn lên, từ nhỏ đã nổi danh là thần đồng, học hành viết chữ, cưỡi ngựa bắn cung võ công... cái gì cũng xuất sắc; mà nhi tử của nàng ta thì trái lại, cả ngày chọi gà nuôi chó, học hành viết chữ mọi thứ đều không xong, cưỡi ngựa bắn cung võ công càng không có hứng thú.
Trượng phu và nhi tử vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Thanh Dương Công chúa.