Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần dẫn Vạn thị đi trên con đường mòn, tùy ý cùng nàng ta trò chuyện: “Muội năm nay bao lớn rồi, đây là hài tử thứ ba sao?”
Thân mình nho nhỏ của Vạn thị có chút gầy yếu, có chút tái nhợt, tinh thần coi bộ không phải thực tốt, bụng to đùng làm nàng ta trông càng đặc biệt tiều tụy, nhìn thấy khiến người đau lòng.
Vạn thị cười cười, môi tô son khẽ nhúc nhích: “Tết này là mười bảy. Trước đó muội đã sinh hai hài tử, một tỷ nhi một ca nhi, thai này không biết là gì.”
Tiết Thần líu lưỡi: “Muội năm nay mới mười sáu thôi à?” Mười sáu đã có ba hài tử, ánh mắt hâm mộ không khỏi rơi xuống trên bụng Vạn thị, Tiết Thần theo bản năng nhìn nhìn bụng mình, cũng không biết đời này mình còn có cơ hội to bụng lên không.
Vạn thị dường như cảm giác được Tiết Thần đang nhìn mình chăm chú, Tiết Thần cao hơn nàng nửa cái đầu, nhìn cao gầy rất nhiều, vai hẹp eo nhỏ, là thân hình nam nhân thích nhất, gương mặt cực kỳ tinh xảo, má hồng nõn nà, đôi mắt sắc bén, vô luận nhìn từ khía cạnh nào đều là một mỹ nhân không hơn không kém, da thịt lại vô cùng mịn màng. Vạn thị không nhịn được cũng cảm thấy hâm mộ Tiết Thần, bất quá cũng chỉ là nhất thời, bởi vì nàng biết, Tiết Thần đã mười bảy tuổi, sắp sửa mười tám rồi mà ngay cả một hài tử cũng chưa sinh, hiện giờ nàng tuổi trẻ xinh đẹp thì được nam nhân sủng nàng, nhưng chờ đến lúc "hoa tàn ít bướm" mà bên người không có một hài tử thì khi đó mới thê thảm, chẳng cần biết nàng có phải cái gì mà nhất phẩm cáo mệnh phu nhân hay không.
Tiết Thần không biết Vạn thị suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Vạn thị nhìn mình tràn ngập vẻ đồng tình. Khỏi nghĩ cũng biết, nàng ta đang tội nghiệp mình đã từng tuổi này còn chưa có một mụn con. Nếu là vấn đề gì khác thì Tiết Thần có thể không chút nào để ý, chỉ có mỗi vấn đề này là nàng thật đặc biệt quan tâm -- đời trước nàng gả cho Tống An Đường, hài tử chưa có sinh hạ đã mất; mà một đời này cả nàng và Lâu Khánh Vân đều là nghịch thiên mà sống, đâu thể nào còn dám hy vọng xa vời ông trời sẽ ban cho bọn họ hài tử chứ.
Tiết Thần sai Hạ Châu tìm cho Vạn thị một bộ ngoại y vạt mở rộng thùng thình, bên trong là áo váy lên đến ngực, vậy thì không trở ngại bụng to của Vạn thị. Bộ xiêm y vẫn là trong số xiêm y của hồi môn nàng mang đến Lâu gia, cũng là y phục Tiêu thị chuẩn bị cho nàng mặc khi mang thai, chỉ tiếc nàng vẫn luôn không có cơ hội để sử dụng.
Đưa Vạn thị bình an đến đình hóng gió, Tiết Thần lại ở trong đình bồi các phu nhân tán chuyện, sau đó mới trở lại Thương Lan uyển.
*Edited by Bà Còm*
Ngày hôm sau, Lão thái quân lại kêu Tiết Thần đến Tùng Hạc viện, đưa cho Tiết Thần xem phương thuốc do An Dương Hầu phu nhân lưu lại, tựa hồ có chút hơi ngượng ngập, chỉ nhẹ giọng phân phó một câu: “Cái này... là phương thuốc An Dương Hầu phu nhân đưa cho ta, nói là có thể điều trị thân thể cho nữ nhân. Đương nhiên không phải nói con thân mình không tốt, mà chỉ là điều dưỡng một chút mà thôi, coi như có thể càng tốt hơn không phải sao? Ta đã kêu Kim ma ma đi bốc cho con ba mươi thang, nghe nói loại dược này có chút đắng, mỗi ngày sáng tối uống một thang, uống trước nửa tháng thử xem. Con cũng không cần có gánh nặng tâm lý, loại sự tình này chúng ta cũng không thể khống chế được, hài tử đều do Bồ Tát ban, chỉ là...”
Tiết Thần lập tức liền minh bạch ý tứ của Lão thái quân, trầm mặc nhận lấy phương thuốc rồi bảo đảm với Lão thái quân: “Lão thái quân yên tâm đi, ý của ngài tôn tức đã hiểu, chờ lát nữa tôn tức sẽ mang dược về, còn phiền toái Kim ma ma mỗi ngày đi nhìn những nha hoàn sắc thuốc cho tôn tức.”
Lão thái quân thấy Tiết Thần sảng khoái như vậy đột nhiên có chút hối hận. Có lẽ bà không nên tin vào lời nói của An Dương Hầu phu nhân, làm vậy chẳng phải sẽ tổn thương tâm trí của nha đầu hay sao?
Vội vàng có ý giải thích: “Nha đầu, con đừng nóng giận, nếu là không muốn thì đừng uống. Hết thảy hãy thuận theo tự nhiên, vậy là tốt rồi.”
Tiết Thần nhìn Lão thái quân, tức khắc trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng thật sự không biết nếu qua vài năm nữa nàng vẫn không sinh được hài tử, khi đó còn mặt mũi nào mà đối diện với Lão thái quân, đối diện với Trưởng Công chúa, đối diện với liệt tổ liệt tông của Lâu gia...
Quyết đoán lắc đầu nói: “Không, tôn tức nguyện ý uống. Thật ra tôn tức cũng sốt ruột về chuyện này, chỉ vẫn luôn không biết nên nói với Lão thái quân như thế nào? Hiện giờ ngài thay tôn tức xin được phương thuốc, tôn tức tạ ngài còn không kịp, làm thế nào mà không muốn uống đây.”
Lão thái quân nhìn hài tử hiểu chuyện này, vui mừng gật đầu: “Ai nha, ta cũng chỉ là nói vậy mà thôi, cũng không phải vì chuyện này mà trách móc các con. Con đừng nghĩ nhiều nhé. Nếu dược này thật sự quá đắng, con không uống cũng không có việc gì.”
Tiết Thần gật đầu, trong lòng lại có quyết định khác -- mặc kệ dược này đắng bao nhiêu, chỉ cần có công hiệu là nàng nhất định sẽ uống vào bụng một giọt cũng không chừa. Mặc kệ cuối cùng nàng cùng Lâu Khánh Vân có thể sinh hài tử hay không, nàng cũng muốn thay Lâu gia cố gắng hết sức mình mới được, nếu nỗ lực đến cuối cùng vẫn không có hiệu quả, nàng cũng sẽ không cảm thấy lương tâm quá bất an.
Nàng và Lâu Khánh Vân vốn là không nên tồn tại trên cõi đời này, nhưng hai người lại nghịch chuyển vận mệnh, từ không tồn tại biến thành tồn tại, như vậy hoặc nhiều hoặc ít cũng phải chịu một ít hình phạt từ ông trời mới đúng. Không có hài tử thật là một sự trừng phạt thực nghiêm trọng, đây có lẽ chính là vận mệnh mà hai người bọn họ nên gánh vác.
Đem phương thuốc cùng sáu hộp đựng đầy mấy thang thuốc đều lấy về Thương Lan uyển. Kim ma ma đi theo Tiết Thần cùng về, cầm một thang thuốc liền dẫn theo Khâm Phượng và Hạ Châu đến phòng bếp. Sinh hoạt hàng ngày của Tiết Thần tất cả đều do Khâm Phượng và Chẩm Uyên phụ trách, chuyện sắc thuốc này vốn dĩ giao cho hai người họ, nhưng Hạ Châu kinh nghiệm phong phú, mà dược này lại là Lão thái quân đích thân dặn dò, cho nên Kim ma ma không dám qua loa, liền khâm điểm Hạ Châu cùng đi.
Dược này là từ tám chén nước sắc thành một chén, sau khi sắc xong được một chén thuốc đen ngòm đưa đến trước mặt Tiết Thần, dược tính xông lên thật gay mũi. Tiết Thần bưng chén thuốc, nhìn thoáng qua Kim ma ma như muốn dò hỏi: Cái thứ này có thể uống sao?
Kim ma ma gật đầu: “Nữ nhân uống dược đều là cái dạng này. Có chút đắng, Thiếu phu nhân bịt mũi uống một hơi cho xong. Lão nô đã kêu Khâm Phượng chuẩn bị tốt mứt hoa quả cho ngài, uống xong ăn chút mứt hoa quả thì sẽ không đắng như vậy.”
Tiết Thần cầm chén thuốc đưa đến bên môi, do dự một hồi mới nhấp nhấp một chút, vi đắng quả thực muốn làm Tiết Thần nôn hết cơm sáng ra, trực tiếp hoài nghi thứ này thật sự có thể uống hay sao?
Nhưng Kim ma ma đứng một bên nhìn, Tiết Thần cũng không muốn làm Lão thái quân quá mức lo lắng, dứt khoát liền nghe theo Kim ma ma chỉ dẫn, bịt mũi dốc hết một chén dược vào miệng, vừa buông chén xuống liền cầm một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng ngay, nhưng vẫn không thể lấn át được mùi vị cay đắng, đó là một loại đắng đến tận tim, đắng đến rơi lệ, quả thực so với hoàng liên còn đắng hơn một trăm lần có dư.
Tiết Thần ăn một hơi mười viên mứt hoa quả mới cảm giác đầu lưỡi bị đắng đến mức tê dại thoáng khôi phục chút vị giác. Nhớ tới loại dược này nàng còn phải uống đến mấy chục thang thậm chí mấy trăm thang, đột nhiên liền sinh ra một cảm giác không còn luyến tiếc gì để sống. Không biết là ai điều chế ra loại dược này cho nữ nhân, quả thực không phải thứ cho người uống. Vì muốn nữ nhân có thể mang thai mà ngay cả tư cách làm người của các nàng đều bị tước đoạt.
Bởi vì chuyện uống dược mà bữa trưa Tiết Thần cũng không nuốt nổi thứ gì, chỉ tùy ý uống vài ngụm canh rồi lên giường nghỉ ngơi.
*Đăng tại Wattpad*
Buổi tối Lâu Khánh Vân trở về, nàng uể oải ỉu xìu ngồi ở thư phòng đọc sách, cùng Lâu Khánh Vân nói vài câu được câu không trong chốc lát rồi hai người ở trong phòng ăn cơm chiều.
Cơm chiều qua đi, Khâm Phượng lại bưng chén dược đen tuyền lại đây.
Tiết Thần liều mạng mới ức chế nỗi xúc động muốn bỏ trốn, tiếp nhận chén thuốc nhưng chậm chạp không dám đưa lên miệng. Buổi sáng uống xong một chén nàng liền không thoải mái đến buổi tối, nếu lại uống thêm một chén thì đêm nay cũng dứt khoát khỏi ngủ...
Nhưng không uống lại không được.
Lâu Khánh Vân còn chưa ăn xong cơm chiều, nhìn Tiết Thần rầu rĩ ngắm chén nước đen sì kia không khỏi hỏi: “Đây là cái gì vậy? Đen tuyền, nước ô mai à? Sao ta lại không có?”
Tiết Thần trừng phu quân một cái: “Chỗ nào giống nước ô mai, là dược đó, chàng muốn uống sao?”
Lâu Khánh Vân buông đũa đi đến bên cạnh Tiết Thần, ấp tay lên trán nàng để một hồi rồi hỏi: “Đang êm đẹp sao phải uống dược gì đây? Cũng không nóng lên mà.”
Tiết Thần đập tay chàng ta xuống, bất đắc dĩ nói: “Không nóng đâu, là thuốc bổ.”
“Bổ cái gì, thân mình nàng tốt lắm mà, có cái gì cần bổ? Dược luôn có ba phần độc, ai không có việc gì tự dưng uống dược để bổ thân mình đây chứ.”
Nói xong Lâu Khánh Vân liền muốn đoạt lấy chén thuốc trong tay Tiết Thần, lại bị Tiết Thần một lần nữa dùng vũ lực trấn áp: “Đừng nháo, đây là thuốc bổ của nữ nhân, chàng xem náo nhiệt gì đây.”
Vừa nghe như vậy Lâu Khánh Vân ít nhiều gì cũng có thể minh bạch, cằn nhằn: “Ai bảo nàng uống? Nàng không bệnh không đau, cũng không có tật xấu gì của nữ nhân, bổ cái gì mà bổ!”
Tiết Thần càng nói chuyện với Lâu Khánh Vân càng không muốn uống, bèn đặt chén xuống bàn, nghĩ đợi chút xíu lại bịt mũi ực hết một hơi. Thấy Lâu Khánh Vân có chút không hiểu, nàng liền giải thích: “Ai nha, chàng đừng động vào. Tôn tức phụ của di nãi nãi năm nay mới mười sáu mà đã sinh ba hài tử, sang năm ta đã mười tám nhưng đến bây giờ vẫn chẳng có tin tức gì, cũng khó trách trong nhà sốt ruột. Cho dù trong nhà không vội nhưng người bên ngoài đều gấp thay chúng ta. Không nói đến việc ta uống thuốc thì chúng ta có thể có hài tử hay không, cho dù vẫn không có thì dược này ta cũng phải uống, tóm lại cũng muốn nỗ lực một phen.”
“...”
Lâu Khánh Vân nhìn Tiết Thần nghiêm trang giải thích cho hắn, đột nhiên có chút cảm giác dở khóc dở cười, một lần nữa đè lại tay Tiết Thần đang muốn cầm chén dược lên: “Nàng uống loại dược nhìn ghê tởm như vậy chỉ vì muốn cùng ta sinh hài tử hay sao?”
Tiết Thần nhíu mày lườm chàng ta một cái: “Nói cái gì mà "chỉ vì muốn cùng chàng sinh hài tử"! Chàng là trưởng tử đích tôn, chàng không muốn hài tử thì tương lai Lâu gia lấy ai kế thừa? Chàng hãy để ta uống nhanh một chút. Dù sao đời này ta sẽ không đồng ý để chàng nạp thiếp, nếu thân mình ta điều dưỡng không tốt, cả đời này chàng không có hài tử cũng đừng trách ta. Bỏ tay ra!”
Lâu Khánh Vân lại càng đè nặng tay đứng ở trước mặt Tiết Thần vững như Thái sơn, lấy chiếc khăn ướt ấm áp trong khay trên tay Tô Uyển lau miệng, sau đó mới kéo tay Tiết Thần nói: “Nàng vào đây với ta, ta có lời muốn nói với nàng.”
Tiết Thần bị Lâu Khánh Vân kéo một cái lảo đảo thiếu chút nữa té nhào, may mắn Lâu Khánh Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng. Hai người vào nội gian, bọn nha hoàn dọn bàn xong cũng liền lui xuống, để lại trên bàn một chén thuốc đen ngòm cùng một đĩa nhỏ mứt hoa quả, chờ Tiết Thần nói chuyện xong với Lâu Khánh Vân trở ra uống.
Lâu Khánh Vân kéo Tiết Thần vào nội gian, ấn nàng ngồi trên mép giường rồi nói: “Nàng muốn hài tử tại sao không nói với ta, cứ một hai phải uống thuốc kia làm gì?”
Tiết Thần tức giận trừng mắt lườm Lâu Khánh Vân một cái: “Chúng ta đã thành thân ba năm, nếu chàng... hay như vậy thì ta sớm đã có, cầu chàng có ích lợi gì đây.”
Lâu Khánh Vân bật cười, lần đầu tiên cảm thấy tức phụ nhà mình ngày thường khôn khéo như vậy, nhưng gặp loại chuyện này thì lại thật ngốc, biết hôm nay nàng đã uống qua chén thuốc đắng kia bèn đau lòng không thôi, cũng không hề tính giấu nàng thổ lộ: “Chúng ta thành thân ba năm không sai, chỉ là chưa đến đúng thời điểm để sinh hài tử. Ta lớn hơn nàng bảy tuổi, hiểu được nhiều hơn nàng -- nữ nhân không thể sinh hài tử quá sớm, dễ dàng hại thân. Lúc nàng gả cho ta chỉ mới mười lăm, nếu vì sinh hài tử cho ta mà bị thương thân mình, vậy ta đây tình nguyện không cần hài tử. Đâu phải chúng ta không thể sinh, nàng đừng nghe di nãi nãi nói hươu nói vượn, bà ta cứ thích tức phụ và tôn tức phụ sinh thật nhiều hài tử. Chỉ là nàng cứ nhìn mấy tức phụ nhà di nãi nãi mà xem, có mấy người vẫn là nguyên phối phu nhân của nhi tử nhà bà ta? Nhà di nãi nãi tuy hài tử rất nhiều, nhưng tức phụ lại chết vài người, còn không phải đều vì sinh hài tử mà đến nông nỗi như vậy. Dược của di nãi nãi đưa, vô luận thế nào cũng không thể uống. Hơn nữa, chúng ta lại không phải sinh không ra hài tử, chỉ cần nàng muốn, ta tùy thời đều có thể cho nàng vài đứa!”
“...”
Khẩu khí này còn vênh váo hơn cả Tống Tử Quan Âm nữa đấy!