Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần dẫn theo Tiết Tú ra vườn ngắm hoa. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Tiết Tú đã đỡ hơn rất nhiều, chẳng qua cả người vẫn ủ rũ. Lúc nãy Tiết Thần đã nói cho nàng nghe vấn đề của Sở di nương, hiển nhiên vẫn không thể làm nàng cao hứng, thật sự trước sau Tiết Tú để ý không phải Sở di nương thế nào, mà là thái độ của Nguyên Khanh đối đãi với nàng. Đối với Tiết Tú mà nói, Nguyên Khanh không để bụng mới là điều khiến nàng thương tổn nhất.
Nghiêm Lạc Đông từ bên ngoài trở về, Tiết Thần để ông đến thư phòng chờ, sau đó sai Khâm Phượng và Chẩm Uyên đưa Tiết Tú trở về phòng nghỉ ngơi rồi mới tự mình đi đến thư phòng.
“Sự tình thế nào?” Không đợi Nghiêm Lạc Đông nói chuyện, Tiết Thần liền mở miệng hỏi trước.
Nghiêm Lạc Đông châm chước một phen, chờ Tiết Thần ngồi xuống sau án thư mới báo cáo: “Sự tình quả nhiên không sai biệt với dự đoán của phu nhân. Lý gia không chấp nhận được chuyện vụng trộm của Trương tú tài, Lý đại cô nương đuổi tới khách điếm Phúc Lai lôi Trương tú tài về Lý gia. Sau một phen tra hỏi, Lý gia lại lôi hắn đến Sở gia làm ầm ĩ, tập hợp trăm người kéo tới vây quanh Sở gia chật như nêm cối, tuyên bố muốn tìm ra nữ nhân câu dẫn cô gia nhà bọn họ. Sở gia bị buộc không còn cách nào đành phải mang theo Lý gia đến Nguyên gia. Hiện tại Nguyên gia đã biết Sở di nương yêu đương vụng trộm, hơn nữa phu nhân bảo ta tìm đại phu kia ta cũng đã đưa vào Nguyên gia. Lúc này Nguyên công tử tất nhiên đã biết chính mình đã bị đội một cái nón xanh rờn. Điểm mấu chốt là thiếp thị của Nguyên gia bị bắt gian, mẫu gia của thê tử gian phu tìm tới cửa làm ầm ĩ, mặt mũi phỏng chừng là giữ không nổi.”
Tiết Thần lạnh lùng hừ một cái: “Gây ra loại chuyện này, nhà bọn họ còn muốn giữ mặt mũi?”
Nghiêm Lạc Đông xin ý kiến: “Phu nhân, vậy kế tiếp chúng ta còn muốn làm gì không?”
Tiết Thần nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu: “Để cho Tây phủ Tiết gia cũng biết chuyện này đi.”
Nghiêm Lạc Đông lĩnh mệnh lui ra. Tiết Thần dạo bước trong phòng, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nên làm thế nào thì người gác cổng tới báo, Tây phủ Tiết gia có người tới cầu kiến, là Triệu thị. Tiết Thần cho người đưa Triệu thị tiến vào, gặp bà ở phòng khách. Triệu thị hình như hấp tấp chạy tới, cũng không phải cố ý đến thăm Tiết Tú, ngay cả Niếp Niếp cũng không dẫn theo, thấy Tiết Thần liền vội vàng kể: “Thần tỷ nhi, việc này chắc con cũng không thể tưởng tượng đã náo loạn thành cái dạng gì. Nguyên gia thật quá kỳ cục, vậy mà dung túng cho một nữ nhân không biết liêm sỉ ở trong phủ. Sở di nương kia hóa ra bên ngoài có tình lang. Hài tử trong bụng ả ta cũng không phải của Nguyên Khanh.”
Tiết Thần đỡ Triệu thị sang một bên ngồi xuống rồi nói: “Đường thẩm cứ chậm rãi mà nói, đừng có gấp.”
Triệu thị ngồi lấy hơi xong mới từ từ thuật lại rõ ràng: “Tối hôm qua Nguyên Khanh liền đến Tiết gia. Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng hắn tới đón mẫu nữ Tú tỷ nhi trở về nên khoản đãi cho thật tốt. Không ngờ mới uống xong ngụm trà hắn liền đem chuyện đó nói ra, lúc ấy ta và lão gia đều ngạc nhiên đến ngây người, cái này gọi là chuyện gì đây? Nguyên gia bọn họ tự mình "dựng thân bất chính", vậy mà còn đuổi Tú tỷ nhi ra khỏi phủ đệ, dựa vào cái gì chứ? Nguyên Khanh sau đó liền nói muốn đón mẫu nữ Tú tỷ nhi trở về, đương nhiên ta không chịu. Tây phủ chúng ta tuy không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng nữ nhi cũng là tiểu thư xuất thân đứng đắn, đâu thể nào để cho bọn họ "thích thì hô tới, không thích thì đuổi đi" nên ta tống cổ Nguyên Khanh ra ngoài. Vốn dĩ tối qua muốn chạy lại đây kể cho con nghe chuyện này, nhưng sợ con ngủ rồi nên mới chờ cho tới sáng hôm nay.”
Tiết Thần nghe xong cũng không có gì ngoài ý muốn, Triệu thị thấy nàng như vậy còn nói thêm: “Con nghĩ chuyện này có nên nói cho Tú tỷ nhi biết hay không? Nàng biết được Nguyên Khanh tới đón, cho dù muốn trở về cũng phải nhẫn thêm vài ngày cho ta. Nguyên gia này thật sự khinh người quá đáng.”
“Tú tỷ nhi đã biết chuyện này, bất quá, nàng dường như cũng không thèm để ý Sở di nương như thế nào, ngược lại là thái độ của Nguyên Khanh trong chuyện này thật sự làm thương tổn tim nàng. Đường thẩm nói đúng, sự tình không thể dễ dàng chấm dứt như vậy, cũng phải để cho Nguyên Khanh và Nguyên gia chịu chút giáo huấn, làm cho bọn họ biết Tú tỷ nhi quan trọng đến độ nào, sau này sẽ không dám đối xử với Tú tỷ nhi như vậy. Đường thẩm thấy đúng không?”
Tiết Thần nói làm Triệu thị vô cùng tán đồng, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, Thần tỷ nhi nói rất đúng, chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ hắn như vậy. Chỉ là, chúng ta có nên làm găng quá hay không? Người ta đã tự mình tới cửa, nếu không tha thứ thì có thể bị người ta nói là "bất thông tình lý"? Đúng là ta thật sự không muốn cứ để Tú tỷ nhi trở về như vậy. Nếu không biết chuyện xấu xa của Sở di nương thì đành phải chịu, Tú tỷ nhi đã thiếu Nguyên gia bọn họ một sinh mệnh, nhưng hôm nay có chứng cớ đầy đủ chứng minh Tú tỷ nhi làm vậy không hề sai. Thái độ ngày ấy của bà Nguyên phu nhân kia con cũng nhìn thấy, nếu Tú tỷ nhi cứ lặng lẽ trở về như vậy, tương lai nếu còn có loại sự tình này phát sinh, bà Nguyên phu nhân kia nhất định sẽ không hối cải, vẫn sẽ khi dễ lên đầu của Tú tỷ nhi.”
Tiết Thần hơi mỉm cười: “Để con nói cho đường thẩm nghe một sự kiện, ngài liền không cảm thấy chúng ta "bất thông tình lý".” Ghé sát vào Triệu thị nhẹ giọng nói một câu: “Đường thẩm biết không? Tú tỷ nhi mang thai.”
Triệu thị hơi giật mình, một lát sau mới phản ứng kịp, thật sự muốn cười ra tiếng, hiển nhiên cũng minh bạch lúc này Tú tỷ nhi mang thai là có ý nghĩa gì. Vì một di nương mang thai dã loại mà đuổi thê tử chính thất mang thai cốt nhục Nguyên gia ra khỏi cửa, đạo lý này cho dù đi khắp chân trời cũng là Nguyên gia bọn họ "bất thông tình lý".
Triệu thị thật ra không phải muốn lợi dụng hài tử trong bụng Tú tỷ nhi để làm chuyện gì, nhưng lại muốn cho Nguyên gia phải hoàn toàn tỉnh ngộ sai lầm của bọn họ mới được.
Lập tức liền lĩnh ngộ ý tứ Tiết Thần nói cho mình những lời này, Triệu thị gật đầu bảo Tiết Thần: “Ta biết nên làm gì bây giờ.”
Hai người lại nói mấy câu nữa thì Triệu thị đi đến phòng Tiết Tú thăm nữ nhi. Hai mẫu nữ cũng nói chuyện một hồi rồi Triệu thị mới cáo từ rời đi.
*Edited by Bà Còm*
Nguyên Khanh thất hồn lạc phách về tới Nguyên gia. Vừa rồi hắn lại đi Tiết gia muốn đón mẫu nữ Tiết Tú trở về, chỉ là Tiết gia nói thế nào cũng không chịu, còn báo cho hắn một cái tin làm hắn càng thêm không chỗ dung thân -- Tiết Tú mang thai.
Thời điểm nàng rời đi Nguyên gia hẳn là cũng đã biết, nhưng nàng không nói cho hắn, không lợi dụng hài tử trong bụng tranh thủ sự thông cảm của hắn, mà là không hề hối hận lựa chọn rời đi.
Nguyên phu nhân nghe nói nhi tử trở về, đang muốn tới hỏi hắn sự tình thế nào, nhưng nhìn bộ dáng nhi tử liền biết Tiết gia chắn chắn đã nghe nói chuyện Sở di nương nên nhất quyết không chịu cho Nguyên Khanh cứ như vậy mà đón Tiết Tú trở về. Mấy ngày này Nguyên phu nhân đã tức giận đến mức "một Phật thăng thiên, nhị Phật xuất thế", không ngờ tới Tiết Tú còn dám chơi màn "dậu đổ bìm leo", lập tức liền nổi giận mắng: “Tiết gia đúng là thuộc loại "cầm lông gà mà làm như lệnh tiễn", ngươi đã tự mình tới cửa đi xin lỗi đón người bọn họ còn không chịu bỏ qua, muốn Nguyên gia chúng ta phải làm thế nào? Ta đã sớm nhìn ra Tiết Tú kia không phải "đèn cạn dầu", trước khi thành thân biểu hiện dịu dàng đều là giả dối, trong đầu chủ ý thật nhiều, ngày thường ngươi mà đi đến phòng di nương ngồi một lát nàng ta cũng phải tỏ thái độ. Ta cũng bị nàng lừa bịp, vậy mà cứ cảm thấy nàng ta là đứa tốt, hiện giờ chịu một chút ủy khuất liền hất chân sau trở về mẫu gia. Đây là thái độ mà một tức phụ nên có sao? Cho dù chuyện này là nhà chúng ta sai, nhưng nàng ta cũng không nên làm bộ làm tịch như vậy, không cho ngươi mặt mũi à? Muốn ta nói hả, dứt khoát để mặc kệ nàng ta mấy ngày! Dù sao mấy ngày qua chuyện trong phủ đã náo động đủ rồi, nàng ta có trở về thì ta nhìn cũng không vừa mắt, còn đỡ phiền ngươi suốt ngày phải đi xem sắc mặt Tiết gia. Ngược lại ta muốn nhìn xem, nếu nhà chúng ta không đi đón nàng thì Tiết gia có phải đến cầu chúng ta hay không?”
Nguyên Khanh lần đầu tiên cảm thấy mẫu thân của mình là người không thể nói lý. Cũng là lần đầu tiên minh bạch ngày thường Tiết Tú chung đụng với mẫu thân khó biết bao nhiêu. Lời trong lời ngoài đều muốn tỏ ra mình là người ưu việt, cho dù là mình sai rồi cũng muốn bắt tức phụ phải cắn răng chịu đựng -- không thể nói một câu không tốt, không thể làm một hành động không đúng.
Lúc trước khi cùng Tiết Tú thành thân, Nguyên Khanh thật sự không để nữ nhân mẫu thân chọn lựa ở trong lòng. Sau khi kết hôn tuy rằng vẫn cho chính thê mặt mũi, chỉ là hắn để tay lên ngực tự vấn lương tâm thì biết hắn chẳng có chỗ nào đối tốt với Tiết Tú. Nhưng ngược lại mỗi ngày nàng đều tận tâm hầu hạ, mặc kệ làm gì đều nghĩ cho hắn trước tiên. Dần dần, hắn đối với Tiết Tú cũng có chút cảm tình, cho nên lúc nàng mang thai và sinh sản hắn không hề đi qua phòng di nương. Hơn nữa hắn cảm thấy, nếu cứ cùng Tiết Tú bình bình đạm đạm sống cả đời như vậy cũng không tồi. Nhưng buổi tối hôm đó bọn họ bởi vì một chút chuyện mà cãi nhau vài câu, nhất thời trong lòng hắn phiền muộn liền ra đình viện uống rượu, gặp Sở di nương tới câu dẫn hắn, hắn nhất thời không nhịn xuống bèn đi đến viện của Sở di nương, uống thêm một bụng rượu, sau đó có làm gì hay không thì chính bản thân hắn cũng chẳng nhớ rõ. Ai ngờ qua một tháng sau, Sở di nương liền nói cho hắn ả ta mang thai.
Mấy ngày sau đó Nguyên Khanh đều không xuất hiện trước mặt Tiết Tú, chỉ vì không dám nhìn vào mắt của nàng. Nguyên phu nhân vô cùng muốn một tôn tử nên hắn đem chuyện Sở di nương mang thai nói cho Nguyên phu nhân. Nguyên phu nhân bằng bất cứ giá nào cũng muốn để Sở di nương sinh hạ hài tử. Tuy hắn cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ ngày thường Tiết Tú luôn đối với hắn chuyện gì cũng chiều theo, chuyện này cho dù làm nàng có chút ủy khuất chắc hẳn cũng không thành vấn đề. Chính là hắn không ngờ được tính tình Tiết Tú lại cương liệt như vậy, không nói một câu liền đem hài tử trong bụng Sở di nương xóa sạch. Hiện tại nghĩ đến, có phải nàng đã sớm biết hài tử trong bụng Sở di nương có vấn đề, vì thế mới lặng lẽ thay hắn xử lý? Vậy mà hắn lại có thái độ như thế nào, hắn hùa theo mẫu thân bức nàng ra khỏi phủ.
Trong tai nghe Nguyên phu nhân lải nhải oán giận, Nguyên Khanh ngồi ở ghế thái sư vẫn thất hồn lạc phách không có phản ứng gì. Trong lúc Nguyên phu nhân đang nói đến cao hứng phấn chấn nhất, bỗng nhiên trong miệng Nguyên Khanh nhảy ra một câu: “Tú tỷ nhi mang thai.”
Thanh âm của Nguyên phu nhân đột nhiên im bặt, khó có thể tin nhìn nhi tử nhà mình, thật lâu sau mới ấp úng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ai mang thai?”
Nguyên Khanh hít sâu một hơi, nhìn mẫu thân không chớp mắt, bình tĩnh nói: “Nhi tử muốn nói, Tú tỷ nhi mang thai. Nàng hẳn là đã sớm biết cái thai trong bụng Sở di nương không phải của Nguyên gia chúng ta, cho nên mới ra tay xử lý. Thế mà chính chúng ta lại đuổi nàng về Tiết gia. Nếu chuyện này phát sinh trên người nhi tử, nhi tử cũng sẽ không muốn quay trở về nhà chúng ta.”
Nhưng Nguyên phu nhân lại giống như không nghe được những câu này, tất cả tâm trí đều bị câu khẳng định của Nguyên Khanh lấp đầy, che miệng chấn kinh một hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài.
Bà ta chân trước vì một thai nhi không nên tồn tại mà đuổi tức phụ ra khỏi phủ, sau lưng liền bị người bóc gốc gác tìm tới cửa chọc thủng thể diện, sau đó lại phát giác trong bụng tức phụ có giọt máu chân chính của Nguyên gia... Chỉ trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủn đã khiến cho Nguyên phu nhân nếm đủ trăm sắc thái của nhân sinh. Lúc này, bà ta nghĩ không ra phải dùng biểu tình gì để đối mặt với chuyện này.
Cái gì gọi là "quả báo nhãn tiền", hiện giờ Nguyên phu nhân đã hiểu thấu toàn bộ một cách minh bạch.