Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau bữa cơm, Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư về tới phòng cho khách, được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, hai mẫu nữ tạm thời ngủ chung trong một gian phòng. Thôi tiểu thư ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, nhịn không được nhìn quanh đánh giá đồ trang trí nội thất xa hoa. Đây chỉ là phòng cho khách mà còn đẹp đẽ quý giá bức người như vậy, nếu là phòng ngủ của các viện chính thì phải phú quý đến mức nào? Thôi tiểu thư cúi đầu nhìn cây lược ngọc trên tay, nếu không phải nhờ theo mẫu thân đi vào kinh thành, nàng thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể sử dụng loại lược ngọc cẩm thạch trắng này để chải đầu, có thể thấy được Vệ Quốc Công phủ vô cùng giàu có.
Thôi phu nhân đứng ở trước giường cởi đai lưng thắt eo, đây là một mảnh vải đặc chế đặc biệt dài rộng, siết cho eo bụng nhỏ lại tinh tế như thiếu nữ. Tháo xong mảnh vải quấn mấy vòng quanh eo, Thôi phu nhân ngồi ở mép giường lấy lại hơi thở, Thôi tiểu thư quay đầu lại liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, rốt cuộc nhịn không được nhận xét: “Nương, coi bộ Quốc Công kia đối với ngài dường như vẫn là "tình cũ chưa quên" đâu.” Thôi tiểu thư biết mẫu thân có tính cách lãnh đạm nên không bao giờ nói chuyện thân mật với mẫu thân, không "rào trước đón sau" trực tiếp mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Thôi phu nhân đang cuốn dây bó eo lại, khóe môi nhếch lên cười cười nhưng không trả lời vấn đề này của nữ nhi. Bất quá dường như cũng hồi tưởng lại sự tình năm xưa nên trên môi mang theo một nụ cười như có như không, lại vẫn không giảm sự lãnh ngạo.
Thôi tiểu thư nhìn mẫu thân như vậy cũng không dám nhiều lời. Ở trong ấn tượng của Thôi tiểu thư, mẫu thân trước nay đều là một nữ nhân sống trong thế giới của riêng mình -- phụ thân đối xử với mẫu thân đặc biệt tốt, trong sinh hoạt mọi chuyện đều chiều theo mẫu thân, vì cho mẫu thân điều kiện sống tốt nhất mà thường liều mạng đi làm việc; tuy là như thế nhưng mẫu thân lại vẫn dùng bộ dáng xa cách đối với phụ thân; không đơn giản chỉ là đối với phụ thân xa cách mà mẫu thân đối với ai cũng xa cách; trường hợp giống như hôm nay có thể nói chuyện một thời gian dài với Vệ Quốc Công thật rất hiếm thấy. Trong lòng Thôi tiểu thư sáng tỏ như gương, rõ ràng sau khi mẫu thân gả cho phụ thân nhất định là đã hối hận, chờ đến khi Lâu Chiến trở thành Vệ Quốc Công rồi cưới Trưởng Công chúa thì mẫu thân khẳng định càng hối hận hơn, chẳng qua là "gạo đã thành cơm" mất rồi.
Hiện giờ phụ thân chết đi đã sáng tạo cho mẫu thân một cơ hội, khiến mẫu thân lúc nhận được hồi âm của Lâu Chiến cao hứng tới mức nở nụ cười tươi rói, khi đó trong phủ còn đang làm tang sự cho phụ thân.
Cho nên đối với một mẫu thân như vậy, Thôi tiểu thư thiệt tình tôn kính không nổi. Người khác có thể bị bộ dáng "không dính khói lửa phàm tục" kia lừa gạt, nhưng thân làm nữ nhi thì Thôi tiểu thư nhìn được cực kỳ thấu triệt -- mẫu thân của mình căn bản không phải là kẻ "không dính khói lửa phàm tục", bà ta chẳng qua chỉ dùng bộ điệu lãnh ngạo để ngụy trang mà thôi. Khổ nỗi trên đời này lại có rất nhiều nam nhân thưởng thức bộ điệu kia, tỷ như phụ thân Thôi Vinh, tỷ như Vệ Quốc Công Lâu Chiến.
Mẫu thân rõ ràng trong lòng rất ham muốn, chỉ là mặt ngoài lại cố tình làm ra bộ điệu "không sao cả", cải trang giống "Tiên nữ tiên cô" nhưng trong xương cốt lại là "Dâm oa đãng phụ", đầu óc luôn tính toán làm sao cho nam nhân vây quanh bà ta mà chuyển động, mọi chuyện phải lấy bà ta làm trung tâm. Nếu ai có chỗ nào không hợp tâm ý thì bà ta lập tức quay sang nam nhân khác biểu hiện tình cảm, cứ tựa thật tựa giả mà dắt mũi nam nhân như vậy, ai thật lòng yêu bà ta thì quả thật gặp nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời.
Cứ lấy ví dụ như phụ thân Thôi Vinh của nàng, thành thân đã bảy tám năm mới có thể làm mẫu thân hạ quyết tâm hoài hài tử. Nghe nói trước khi có nàng thì hài tử của hai người đều bị mẫu thân ác ý uống dược xoá sạch, tới khi mang thai nàng thì đại phu nói cho mẫu thân, nếu tiếp tục muốn phá thai thì rất có thể đời này sẽ không sinh được hài tử, mẫu thân không còn cách nào khác mới chịu giữ lại nàng. Tất cả những chuyện này đều do nhũ mẫu nói lại cho nàng nghe, mẫu thân có khả năng cũng không biết nàng đã được nghe nói về những việc này.
Chải đầu trong chốc lát, Thôi tiểu thư mới lại mở miệng: “Nương, ngài cảm thấy Lâu Thế tử thế nào?”
Thôi phu nhân đặt dây bó eo đã cuốn gọn gàng trên đầu giường, đang ngồi ở mép giường tháo trâm thoa trên đầu, nghe Thôi tiểu thư hỏi như vậy quay đầu lại nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi coi trọng hắn?”
Thôi tiểu thư từ trong gương nhìn Thôi phu nhân, mím môi không nói gì. Một lát sau, Thôi phu nhân mới cầm trâm thoa đã tháo xuống đi đến trước bàn trang điểm, kêu Thôi tiểu thư đứng sang bên cạnh chải đầu để nhường chỗ. Thôi phu nhân ngồi xuống xong mới nói: “Lâu Thế tử kia cũng không phải là kẻ ngươi nên nhớ thương. Không nhìn thấy bộ dáng hắn đối xử với Thế tử phu nhân sao? Hơn nữa, nếu ta là nam nhân, ta cũng thích người "kim tôn ngọc quý" như Thế tử phu nhân kia, cũng không thèm để mắt tới một tiểu nha đầu xuất thân nông thôn như ngươi.”
Nghe Thôi phu nhân nói không lưu tình, Thôi tiểu thư cũng nổi đóa, đập chiếc lược xuống bàn trang điểm giận dữ nói: “Cái gì kêu là tiểu nha đầu nông thôn? Dung mạo của ta còn không phải do ngài sinh ra à, thật chưa thấy qua thân mẫu nhà ai sẽ ghét bỏ dung mạo nữ nhi của chính mình.”
Thôi tiểu thư thở phì phì ngồi xuống mép giường, cố ý không nhìn Thôi phu nhân. Tuy rằng nàng cũng biết lời nhận xét của Thôi phu nhân có khả năng chính là tình hình thực tế, nếu đem so sánh dáng vẻ yêu kiều tôn quý của nàng với Tiết Thần kia thì xác thật nàng kém xa, nhưng cho dù là thật sự kém xa thì những người khác có thể nhận xét, còn mẫu thân của mình mà lại nói thẳng ra như vậy thì có chút quá tàn nhẫn.
Thôi phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi lớn lên giống cha ngươi, đâu có quan hệ gì đến ta. Nếu ngươi có diện mạo giống được như ta thì khi ở biên quan cũng không đến mức chọn người như Lưu gia. Phải chi ngươi có thể gả vào danh môn vọng tộc, chúng ta còn khổ sở ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành làm gì?”
Thôi tiểu thư không nói, trực tiếp ngã xuống giường đệm rúc thân vào chăn, thầm oán hận người mẫu thân "vĩnh viễn coi chính mình là trung tâm nói chuyện chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của người khác" này.
Thôi phu nhân dường như không cảm giác được nữ nhi không vui, gỡ hết trang sức xong lại thong thả ung dung bôi một lớp cao dưỡng da vào tay vào mặt, sau đó mới mũi mắt xem tâm đi đến mép giường, không nhìn nữ nhi một cái, nằm xuống lôi chăn lại đắp lên người nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Lại nghe thấy Thôi tiểu thư vẫn tức giận không thôi nằm xoay mặt vào màn trướng nhẹ giọng nói: “Không phải ngài cũng muốn câu dẫn Vệ Quốc Công à, cũng đâu chỉ một mình ta động tâm tư với Lâu Thế tử? Ngài đừng có nằm mộng, Vệ Quốc Công cho dù thật sự thích ngài, nhưng ông ta cưới chính là Công chúa, đời này đừng nghĩ đến chuyện nạp thiếp.”
Hai mắt vừa nhắm của Thôi phu nhân lại một lần nữa mở ra, lần này bình tĩnh nhìn một điểm nào đó thật lâu, sau đó mới như phản kích trả lời: “Không nạp thiếp thì đâu có sao, hiện giờ hắn đã để ta ở lại trong phủ của hắn, cũng không thấy Công chúa kia có thể đuổi ta ra. Ta không cầu mặt khác, chỉ cần sau này đều có thể trụ lại trong phủ này là đủ rồi. Muốn danh phận làm gì? Không nhiên lại tự trói buộc tay chân!”
Thôi tiểu thư ngồi dậy, quay đầu lại liếc Thôi phu nhân một cái. Thôi phu nhân nói xong cũng ngồi dậy, chồm người ra mép giường thổi tắt ngọn nến đặt trên bàn con ở đầu giường, trong phòng tức khắc lâm vào bóng tối.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần và Lâu Khánh Vân đã ăn cơm tối thực no, sau khi trở về cũng không còn bụng để ăn bữa khuya. Hai người tay khoác tay đi dạo trong vườn trong chốc lát cho tiêu thực rồi mới trở lại phòng, rửa mặt lên giường.
Tiết Thần ngồi dựa vào đầu giường xem sổ sách, Lâu Khánh Vân nằm ghé đầu trên đùi nàng, tâm tình phức tạp nhìn lọng che trên nóc giường, sau một lúc lâu mới thốt ra: “Bọn họ hóa ra muốn ở lại đây! Ngày mai nàng hãy an bài cho bọn họ ở phòng chất củi đi.”
Tiết Thần cong môi cười cười: “Phòng chất củi chỉ đủ để củi, còn chỗ đâu mà nhét bọn họ vào.”
Lâu Khánh Vân bị câu nói của Tiết Thần làm cho tức cười, trở mình đem bảo bối áp dưới thân rồi than vãn: “Nàng cũng đã thấy mẫu thân chán ghét bọn họ bao nhiêu, mà bản thân bọn họ cũng thực đáng ghét! Nàng có thấy ánh mắt Thôi tiểu thư kia nhìn ta hay không? Cứ như là hận không thể đem ta ra ăn tươi nuốt sống.”
Tiết Thần duỗi tay xoa gương mặt tuấn mỹ của phu quân trêu: “Vậy cũng đâu còn biện pháp nào, ai bảo tướng công của ta soái đến như vậy chứ?”
Lâu Khánh Vân chán nản: “Ta soái cũng không phải để cho nàng ta xem. Cái ngữ đó mà ở Đại Lý Tự thì ta lập tức móc mắt ra ngay!”
Nói tới đây bị Tiết Thần che miệng: “Chuyện này có gì to tát đâu mà chàng tức giận đến nỗi như vậy?”
“Đương nhiên đến nỗi! Thân thể ta "ngọc khiết băng thanh" đâu thể dung thứ cho kẻ khác vấy bẩn?” Lâu Khánh Vân đột nhiên dùng sức cắn một ngụm trên cánh môi của Tiết Thần, nhân cơ hội Tiết Thần bị đau hé miệng hắn liền thâm nhập, bàn tay không ngoan ngoãn thì túm lấy chỗ nào đó mà xoa bóp, thật lâu sau mới chịu ngừng nghỉ.
Tiết Thần thở hổn hển nhìn phu quân, vừa tức giận vừa buồn cười: “Chàng có bao nhiêu "ngọc khiết băng thanh"? Bày ra cho ta xem nào.”
Lâu Khánh Vân một bộ cương liệt "thà chết chứ không chịu khuất phục", chống người quỳ đứng lên, vừa õng ẹo tạo dáng cho Tiết Thần xem vừa cởi áo tháo thắt lưng...
“Hôm nay ta khiến cho nàng nhìn một chút, cái gì gọi là "ngọc khiết băng thanh, cương liệt bất khuất"...”
“Ôi trời!”
Sau một tiếng hô duyên dáng là đến một thế giới "vô thanh thắng hữu thanh".
*Đăng tại Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Tiết Thần liền kêu tới quản gia trong phủ, hỏi hiện giờ trong hậu viện có khu nào trống hay không? Nghe báo lại nàng mới biết tiểu viện trống thật ra không ít -- rốt cuộc thời điểm xây tòa Quốc Công phủ này cũng không nghĩ tới Quốc công sẽ cưới Công chúa vào cửa, cho nên ở bốn phía của chủ viện đã xây hơn mười ngôi tiểu viện để tương lai cho các di nương cư trú; ai ngờ Quốc Công cả đời chỉ cưới một mình Công chúa, các tiểu viện chuẩn bị cho di nương thế là bỏ xó, vẫn luôn để đó không dùng.
Tiết Thần nhìn nhìn vị trí của các tiểu viện kia, "Coi bộ đều cách chủ viện không xa". Quản gia nghe nàng lầu bầu như vậy liền báo lên mấy tiểu viện cách xa chủ viện một chút. Tiết Thần chọn một tòa sát với tường bên hông phủ, cách một lớp tường viện chính là đường phố đông người qua lại, sân viện có một cửa sau nối thẳng ra đường, muốn đi ra ngoài vô cùng tiện lợi.
Chọn xong tiểu viện Tiết Thần liền sai người đi kêu mẫu nữ Thôi gia lại Thương Lan uyển, không mời bọn họ đi vào mà để bọn họ ở trong sân đợi một lát. Tiết Thần thay xiêm y xong xuôi rồi mới đích thân dẫn bọn họ đi tới tiểu viện nàng đã chọn cẩn thận. Tiểu viện tên là Lê Lạc cư, trong sân viện có vài cây hoa lê xơ xác.
Tiết Thần đưa bọn họ vào viện, chỉ mấy cây hoa lê nói: “Hiện giờ đang giữa mùa thu nên nhìn có vẻ tiêu điều, chờ đến sang năm tháng ba tháng tư khi hoa lê nở thì cảnh sắc của viện này sẽ rất đẹp. Thế nào, Thôi phu nhân có vừa lòng không?”
Thôi phu nhân đứng ở cửa quét mắt trái phải một lần, không nhấc chân đi vào chỉ liếc Tiết Thần một cái rồi nói: “Xa như vậy, có phải đã chếch ra ngoài hay không?”
Tiết Thần cười cười thoải mái trả lời: “Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư là nữ khách, vì suy nghĩ cho danh tiết của hai vị nên đương nhiên chỗ ở phải lệch khỏi quỹ đạo của chủ viện. Viện này dựa vào cửa hông, xuất nhập vô cùng thuận tiện, muốn mua thứ gì không cần đi vòng ra cửa chính. Hơn nữa, cửa hông cũng có gia đinh trông coi, an toàn cũng không thành vấn đề. Ta cảm thấy rất thích hợp cho Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư cư trú.”
Thôi phu nhân không nói gì, bất quá đôi tay hợp lại trong tay áo đang siết chặt lấy cánh tay, trên mặt lại vẫn giữ bộ điệu chẳng hề để ý, giọng nói làm ra vẻ không màng hơn thua: “An bài một sân viện xa xôi như vậy cho chúng ta cư trú, Quốc Công có biết không? Nếu ta muốn đi thỉnh an Công chúa, chẳng lẽ phải đi một đoạn đường rất dài? Cũng thật không được tiện lắm.”
Tiết Thần tựa như bịnh bông đấm không đau, mặc kệ Thôi phu nhân nói gì thì nàng đều trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, tuy nhiên lời nói ra lại chưa chắc nghe xuôi tai: “Quốc Công dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ như vậy, huống chi ta thật sự cảm thấy rất thích hợp. Còn chuyện ngài phải thỉnh an cho Công chúa gì đó, ta nghĩ Công chúa cũng sẽ không thích phu nhân đi thỉnh an. Với khoảng cách như vậy, ta tin tưởng Công chúa nhất định cũng sẽ thực hài lòng.”
Tiết Thần nói xong lời này, Thôi tiểu thư không biết vì sao lại muốn cùng nàng chống đối vài câu: “Thế tử phu nhân bất quá là thay Quốc Công an bài, để ta và mẫu thân ở tại một sân viện xa xôi như vậy, ta khuyên phu nhân trở về bẩm báo với Quốc Công một tiếng thì tốt hơn. Miễn cho đến lúc Quốc Công trách tội xuống dưới, còn phải làm phiền Thế tử chỉ bảo phu nhân, thật sự gây nhiều phiền toái.”
Tiết Thần nghe xong những lời này cũng không nói gì nữa mà vẫn duy trì nụ cười, quyết đoán xoay người rời đi nơi này, trước khi ra khỏi viện còn phân phó cho các hạ nhân: “Từ đây về sau Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư sẽ ở nơi này, các ngươi đi đến phòng cho khách đem tất cả đồ đạc của hai vị lại đây, phái hai nha hoàn vẩy nước quét nhà và hai bà tử thô sử đến viện hầu hạ là được. Còn các cung phụng khác thì phân lệ chiếu theo quy chế dành cho các ma ma lớn tuổi dưỡng lão trong phủ. Thôi tiểu thư thì tính trên danh nghĩa của Thôi phu nhân, không cần cung cấp hai phần phân lệ.”
Từ sau khi Lão thái quân lên tiếng giao quyền, tuy nói đối bài chính trong phủ vẫn còn nắm trong tay Công chúa, nhưng Công chúa lại trao cho Tiết Thần một bản sao, ngoại trừ một ít tiền tài chi lớn cần được Công chúa cho phép, tất cả chuyện quản gia khác đều dựa vào mệnh lệnh của Tiết Thần.
Nàng phân phó như vậy là quản gia liền cứ thế mà nhớ kỹ, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi theo Tiết Thần rời khỏi Lê lạc cư. Thôi tiểu thư tức giận đứng dậm chân ở trong sân, Thôi phu nhân cũng nghiến răng đến độ phát ra tiếng kèn kẹt.
Đáng giận! Cho dù bà mẫu nàng ta là Công chúa thì thế nào? Nơi này là Quốc Công phủ, ngay cả Công chúa cũng phải gả vào đây, đương nhiên mọi sự phải do Quốc Công định đoạt. Chẳng lẽ Tiết Thần mắt mù, không thấy được hảo cảm của Quốc Công đối với mình hay sao? Vậy mà dám chèn ép mình, thật là một nha đầu không biết điều!