Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần chịu đựng gió lạnh đứng chờ ngoài cung cùng với các cáo mệnh phu nhân trong chốc lát cho đến khi Đế Hậu xuất hiện để hành lễ thăm viếng, sau đó chờ Đế Hậu đặc biệt triệu kiến đi vào chúc năm mới, gần Ngọ mới có thể rời cung về lại phủ đệ.
Ba vị Công chúa đã sớm ra thiên điện chờ kiệu liễn của Lâu lão thái quân và Trưởng Công chúa tiến đến nghênh đón. Ba vị Công chúa chỉ là đi Lâu gia ở chơi vài ngày, cũng không phải đi làm việc nên không đặc biệt phô trương, chỉ tăng thêm một ít Ngự tiền thị vệ trong đội hộ vệ của Lâu gia, nhiều thêm ba cỗ kiệu hơi lớn một chút, hết thảy đều điệu thấp như là mệnh phụ bình thường.
Lâu gia đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị để nghênh đón Công chúa. Đại Công chúa đối với Lâu gia tương đối quen thuộc, Trưởng Công chúa cũng chỉ nói cho nàng viện nào là nàng có thể dẫn Nhị Công chúa và Tam Công chúa đến đó, đều không cần người hầu đưa đi.
Tiết Thần xin chỉ thị của Lão thái quân và Trưởng Công chúa, sẽ an bài cho các Công chúa vài ngày tới như thế nào? Trưởng Công chúa chỉ nói tùy ý, Lão thái quân thì lại dặn dò Tiết Thần không ít: “Tuy bà mẫu của con nói chỉ cần tùy ý là được, nhưng rốt cuộc khách tới là ba vị Công chúa, chúng ta chú trọng nhất là phải bảo đảm an toàn, ngầm phái thêm một ít nhân thủ đắc lực, vạn lần không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thứ hai là vì các Công chúa muốn rời cung vui chơi, chính là vì muốn thoải mái nhẹ nhàng, nếu phải nghẹn chán ở trong phủ thì cũng đâu khác gì trong Hoàng cung, nhưng các Công chúa đều là "cành vàng lá ngọc", công khai lên phố du ngoạn cũng không được; Lâu gia ở Đông Giao có một biệt viện dựa núi gần sông, qua ngày đầu năm con có thể dẫn theo các Công chúa đi biệt viện chơi vài ngày, tổ chức một yến hội cho các nàng, có thể mời một ít tiểu thư Công Hầu thích hợp đến làm khách, chỉ là nhân số không nên quá nhiều. Thứ ba, phương diện ẩm thực cũng phải chú ý, các Công chúa đã ăn quen Ngự thiện do tay nghề của Ngự trù trong cung, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với thức ăn đơn giản của của dân gian; trong phủ chúng ta có hai sư phụ đầu bếp, chuyên làm các món ăn dân dã, hương vị không tệ chút nào; con hãy dẫn họ theo đến biệt viện, nguyên liệu nấu ăn đều phải tươi mới trong ngày, những việc này các đại sư phụ sẽ làm, con chỉ cần giám thị là được. Ta muốn dặn dò chỉ có ba điểm này, con nghe minh bạch chưa?”
Lão thái quân nói năng rất có khí phách, Tiết Thần gật đầu đáp: “Minh bạch rồi ạ.”
Tuy rằng Tiết Thần trả lời dứt khoát như vậy, nhưng thật sự thâm tâm đã suýt hỏng mất -- phải quán xuyến đến những ba điểm, lại toàn những việc nói dễ hơn làm, hơn nữa Lão thái quân hoàn toàn đem trách nhiệm tiếp đón Công chúa đẩy đến người Tiết Thần, an toàn, giải trí, thực phẩm... mỗi vấn đề đều làm người đau đầu.
Trưởng Công chúa dường như cũng cảm thấy tất cả đều giao cho Tiết Thần không quá thỏa đáng, vì thế đứng ra nói: “Thật ra... Thần tỷ nhi mới bao lớn chứ, chuyện này tức nhi thấy hay cứ giao cho tức nhi. Tức nhi là cô mẫu của các nàng, làm những chuyện này cũng thích hợp hơn.”
Lão thái quân lại nhìn Tiết Thần, cười hỏi: “Nha đầu, nói cho bà mẫu con nghe, con có thể làm được không?”
Tiết Thần trao lại cho Lão thái quân nụ cười tủm tỉm: “Lão thái quân phân phó tôn tức làm thì tôn tức cứ thế mà làm! Có chuyện gì không phải còn có hai vị đứng ra giải quyết hậu quả hay sao? Tôn tức không sợ.”
Trưởng Công chúa và Lão thái quân đều bị những lời này của Tiết Thần làm cho tức cười, Lão thái quân nói với Tiết Thần: “Con cũng đừng trách ta nóng vội, con là đích trưởng tôn tức của Lâu gia, sau này Lâu gia chính là giao cho con cai quản. Những chuyện giống như năm nay tương lai sẽ càng ngày càng nhiều, nếu con không tập trước cho quen, tương lai người chịu khổ sẽ là con. Thừa dịp hiện tại ta và bà mẫu con đều còn có thể thay con ra chủ ý rồi ở sau lưng giúp đỡ, con cứ yên tâm lớn mật đi làm. Tuy rằng ta liệt kê cho con mấy vấn đề như vậy, nhưng con cũng đừng quên lời bà mẫu con vừa nói -- các nàng tuy là Công chúa nhưng cũng là biểu muội ruột thịt của Khánh ca nhi. Con là biểu tẩu của các nàng, nếu theo bối phận mà nói thì con còn lớn hơn các nàng một bậc. Huống chi thân phận các nàng tuy cao nhưng đều là các tiểu cô nương hơn mười tuổi ngây thơ hồn nhiên, lễ tiết cũng không yêu cầu quá nhiều, con không cần quá mức câu nệ, cứ bình thường dùng tâm đối đãi là được.”
Tiết Thần đặt hết từng câu từng chữ của Lão thái quân vào đầu cẩn thận suy nghĩ một phen, liền hiểu được Lão thái quân muốn nói với nàng những gì, đơn giản chính là muốn mượn chuyện này để nàng có thể hòa mình với các Công chúa, chân chính dung nhập vào đại gia đình này. Tiết Thần thật sự không ngờ Lão thái quân lại ký thác kỳ vọng vào nàng cao như vậy, thật lòng muốn làm nàng nhanh chóng một mình đảm đương một phía, bởi vì như thế cho nên Lão thái quân mới có thể dặn dò nàng nhiều như vậy.
Sau khi rời Tùng Hạc viện, Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển đổi qua một bộ xiêm y rồi tự mình tặng chút trái cây đến viện mấy vị Công chúa đang ở tạm thời. Đại Công chúa tính tình hiền hoà dễ thân cận làm Tiết Thần nghĩ tới Tiết Tú, tính cách hai người dường như không khác nhau lắm, đều là loại hiểu chuyện có lễ nhưng lại không mất tính hoạt bát hài hước, thập phần hợp ý với Tiết Thần. Nhị công chúa tính tình có chút cứng rắn, nói chuyện làm việc tất cả đều có tư thế "tự cho mình là đúng", bất quá đối với Đại Công chúa cũng không dám đi quá phận. Tam Công chúa thoạt nhìn có vẻ phóng khoáng, trên mặt luôn giữ nụ cười ngọt ngào, khi cười rộ lên thì đôi mắt cong như hình trăng non, thập phần thân cận với Đại Công chúa, không giống do Chiêu nghi sinh một chút nào mà ngược lại giống tỷ muội ruột thịt với Đại Công chúa.
Mùng một đến mùng năm thì Tiết Thần bồi các nàng ở trong phủ tiêu khiển giải buồn, mùng sáu liền mang theo các nàng xuất quan đi đến biệt viện ở Đông Giao.
Đây là lần thứ ba Tiết Thần tới nơi này, vài ngày trước nàng đã cố ý tới xem để quen thuộc hoàn cảnh. Vốn dĩ nàng cho rằng biệt viện ở Đông Giao chỉ là một biệt viện bình thường, nhưng Tiết Thần không thể ngờ được tòa biệt viện của Lâu gia lại lớn tới mức kinh người như vậy, bao hàm cả một vùng đồi núi rộng lớn, thảm cỏ được nhân công tu bổ xanh mướt mênh mông bát ngát, trên đồng cỏ nuôi thả hơn mười con tuấn mã khiến người sửng sốt, cứ ngỡ như đi lạc vào vùng thảo nguyên để chứng kiến cảnh sống của dân tộc du mục.
Lần này Tiết Thần đúng là muốn cho các Công chúa thể nghiệm một chút cuộc sống của dân du mục, nàng sai người ở trên thảm cỏ dựng một vài lều trại bằng da thú để cho ban ngày các Công chúa ở trong lều trại chơi đùa. Sáng kiến này được các Công chúa nhất trí khen ngợi, mọi người đều cảm thấy mới mẻ cực kỳ, trước nay không nghĩ tới ở bên trong kinh thành mà các nàng còn có thể lãnh hội phong cảnh dị vực, suốt ngày chui vào chui ra trong lều trại, mừng vui tíu tít.
Vào giờ cơm trưa dĩ nhiên cũng ăn trong lều trại, đối với các món ăn dân dã cũng thực cảm thấy hứng thú, không biết có phải bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng hay không mà ba vị Công chúa ăn nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, tiếng cười nói vui vẻ chưa bao giờ đứt đoạn.
Vào buổi chiều Tiết Thần cũng an bài tiết mục đặc biệt cho các nàng. Một con tuấn mã từ xa phóng đến chuẩn xác dừng lại trước mặt mọi người cách nửa trượng, Lâu Triệu Vân cao cao ngồi trên lưng ngựa, dáng người đĩnh bạt, mặt mày tuấn tú, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, thiếu niên mang đầy tự tin dưới ánh mặt trời trong có vẻ rất bắt mắt.
Trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, Lâu Triệu Vân từ nơi xa đi tới, ôm quyền chắp tay thi lễ với ba vị Công chúa: “Lâu Triệu Vân gặp qua các vị Công chúa, gặp qua Đại tẩu.”
Đại Công chúa quen biết với Lâu Triệu Vân, vội vàng kêu hắn bình thân: “Triệu Vân biểu ca quá khách khí, khi còn nhỏ huynh còn lấy sâu lông dọa ta nữa, sao hiện tại lại giữ lễ tiết như vậy?”
Lâu Triệu Vân trước nay đều là người tính tình ngay thẳng, ngốc ngốc cười cười với Đại Công chúa nói: “Đại Công chúa còn nhớ rõ chuyện này? Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng trách móc.”
“Ngày mai ta sẽ tổ chức hội thưởng mai, mời vài vị tài nữ nổi danh trong kinh đến làm khách. Bất quá hôm nay Triệu Vân đường đệ xung phong nhận việc, nói phải biểu diễn một phen thuật cưỡi ngựa cho mấy vị Công chúa, nhất định muốn tới bêu xấu không thể nào cản được. Các Công chúa cũng cũng đừng ghét bỏ, tiện thể ngồi xuống cùng thưởng thức nhé.”
Lâu Triệu Vân dù sao cũng là hậu nhân của Lâu gia, Lâu Khánh Vân cùng mấy vị Công chúa là biểu huynh muội ruột thịt, Lâu Triệu Vân cũng coi như có quan hệ ăn theo, loại tình huống này không bị cho là ngoại nam, không cần quá mức tị hiềm. Thật ra đây cũng là Nhị phu nhân Hàn thị nhờ vả Tiết Thần, nói muốn an bài cho Lâu Triệu Vân lén gặp một lần mấy vị Công chúa. Nhị phu nhân có tâm tư gì thì Tiết Thần cũng có thể đoán được nhưng không thể vạch trần, chỉ có thể lấy cớ này nói ra.
Tiết Thần thỉnh ba vị Công chúa nhập tòa, Lâu Triệu Vân không chút nào ngượng ngùng, tiêu sái như gió xoay người lên ngựa, ở trên lưng ngựa múa may roi ngựa hướng khán giả chào đón. Sau một màn biểu diễn thuật cưỡi ngựa nhanh nhẹn dũng mãnh, Lâu Triệu Vân dùng dây thòng lọng từ trên lưng ngựa vớt lên mấy đóa hoa dại xinh xắn mọc trên cỏ, sau đó liền giục ngựa chạy về hướng chư vị Công chúa, chuẩn xác dừng lại trước mặt mọi người rồi xoay người xuống ngựa, đem mấy đóa hoa vừa dùng thòng lọng hái được trao cho mấy vị Công chúa. Đại Công chúa Phượng Ngôn trầm trồ khen ngợi: “Không ngờ Triệu Vân biểu ca còn có kỹ xảo đấy, thật là mở rộng tầm mắt.”
Nhị Công chúa được hoa cũng thật cao hứng, bất quá lại không muốn khen Lâu Triệu Vân, chỉ nói: “Vậy đâu có gì to tát, ta cũng sẽ cưỡi ngựa, chẳng qua phụ hoàng không cho ta học những động tác này thôi. Nếu ta được học thì khẳng định cũng có thể làm tốt.”
Tam Công chúa thật ra không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn đóa hoa trong tay, sau đó lại nhìn Lâu Triệu Vân, mãi một lúc lâu mới lẩm bẩm một câu: “Ta cũng cảm thấy Triệu Vân biểu ca cưỡi ngựa rất giỏi.”
Lâu Triệu Vân ngây ngốc gãi đầu, mặc kệ các Công chúa nói gì hắn cũng chỉ cười cười, đúng là ngốc ngốc trông cũng dễ thương! Đại Công chúa đi đến trước ngựa của hắn, vuốt ve bờm ngựa một chút rồi đề nghị: “Triệu Vân biểu ca, huynh dạy chúng ta cưỡi ngựa đi, dù sao huynh là biểu ca của chúng ta, có dạy chúng ta cũng sẽ không ai nói gì.”
Tam Công chúa lập tức gật đầu lia lịa như đảo tỏi tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng muốn học, biểu ca dạy ta đi, được không?”
Lâu Triệu Vân cười sang sảng, soái khí của đại nam hài thật sự làm lóa mắt người, dứt khoát từ chối: “Chuyện này không thể được, cũng không phải vì sợ người ta nói cái gì, chỉ vì những động tác ta làm đều quá nguy hiểm. Chư vị Công chúa đều là nữ hài nhi, đâu thể làm được những động tác đó? Vẫn là ngồi ở chỗ này xem ta biểu diễn thì tốt hơn.”
Đại Công chúa lườm hắn một cái, ra vẻ tức giận nói: “Chỉ có huynh mới cưỡi ngựa được à? Đúng như Nhị muội nói, chúng ta chỉ là chưa học mà thôi, huynh khen ngược, không muốn dạy thì thôi, lại còn kiếm cớ đàng hoàng để từ chối. Thật là nhờ sai người rồi.”
Lâu Triệu Vân rốt cuộc là tuổi trẻ hiếu thắng, nghe các cô nương oán trách như vậy cũng có chút khẩn trương, quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Thần, thấy Tiết Thần hơi gật đầu hắn mới dám đề nghị: “Nếu không, ta mang các vị đi một vòng, nhưng không cần học kỹ xảo. Các vị đều là người tôn quý, nếu là ở trong tay ta bị té ngã vậy không phải muốn mệnh của ta rồi sao? Đại tẩu, ta mang theo nhóm biểu muội cưỡi ngựa một vòng, Đại tẩu thấy có thích hợp không?”
Lâu Triệu Vân rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, Tiết Thần nhìn mấy vị Công chúa với biểu tình nóng lòng muốn thử, hạ mắt nói một câu: “Các vị vốn chính là biểu huynh muội, không có gì không thích hợp, chỉ là các vị ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng ngã mới được.”
Đại Công chúa là người thứ nhất xông lên phía trước: “Sẽ không sẽ không. Đại biểu tẩu cứ yên tâm đi.”
Lâu Triệu Vân đỡ Đại Công chúa lên ngựa, sau đó chính mình mới xoay người bay lên, thúc ngựa đi về phía trước, tốc độ cũng không phải thực mau nhưng cũng đủ xóc nảy. Đại Công chúa cao hứng kêu to, Nhị Công chúa ở một bên nôn nóng chờ, chỉ có đôi mắt của Tam Công chúa là trước sau không rời khỏi người Lâu Triệu Vân.
Tiết Thần cũng nhìn thấy biểu tình của Tam công chúa có chút không đúng, hồi tưởng đời trước, Tam Công chúa hình như thành thân với Lâu Ngọc Tô, tại sao nhìn bộ dáng nàng ta hiện giờ dường như là có ý tưởng gì khác? Hàn thị ít nhiều gì cũng mong được kết thân với Hoàng gia, cho nên hôm nay mới nhờ nàng an bài cho Lâu Triệu Vân xuất hiện. Hiện giờ nhìn dáng vẻ coi bộ Tam Công chúa đích xác nổi lên tâm tư với hắn, chỉ là...vừa nhớ tới đời trước nàng ta cuối cùng gả cho Lâu Ngọc Tô, trong lòng Tiết Thần liền có chút nắm bắt không rõ.