Edited by Bà Còm in Wattpad
Bắt đầu từ mùng một tháng giêng, Tiết gia đã bận rộn chuẩn bị cho hỉ yến vào mùng tám. Hỉ phục của Tiết Thần cũng đưa tới khuê phòng của nàng, Hàn Ngọc và Tĩnh tỷ nhi mỗi ngày đều tới bồi nàng. Tuy vậy Tiết Thần ít nhiều gì vẫn có chút lo âu, mấy ngày nay Lâu Khánh Vân cũng bị nhốt trong phủ phối hợp chuẩn bị mọi việc, người nàng cần để được an ủi thì lại không thể gặp mặt.
Vào hôm mùng sáu, Tiết Tú cũng từ Nguyên gia trở về, bụng đã to hơn một chút, không còn nôn ra nữa, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng và Tiết Thần tâm sự một hồi mới làm Tiết Thần giải thoát được cảm xúc khẩn trương.
Vào buổi tối mùng bảy, Tiết gia và Lâu gia đều tổ chức tiệc ấm rượu ở từng nhà, khoản đãi một nhóm thân khách từ xa tới, tất cả thân thích cũng thừa dịp này tới tụ hội để gặp nhau, chờ đợi ngày chính vào hôm sau.
Từ rạng sáng ngày mùng tám, Tiết Thần cảm giác mình mới vừa ngủ đã bị người dựng dậy, thay hỉ phục đỏ thắm, sau đó lại se mặt, trang điểm, từ rạng sáng bận rộn tới hừng đông mới chải chuốt xong trang dung. Trước khi tô son môi thì hỉ nương đem vào một chén chè trứng gà cho Tiết Thần. Tiết Thần ăn xong một bụng rồi mới bôi son, vậy có nghĩa là thẳng đến lúc vào hỉ phòng trước khi mở khăn trùm đầu thì Tiết Thần không thể ăn bất kỳ cái gì.
Đời trước Tiết Thần đã xuất giá nhưng không có những trình tự như vậy. Khi Tống gia cưới nàng, tuy không giống kiếp này cưới cho có lệ như Ngụy Chỉ Lan nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, mà khi đó Tiết gia cũng đã hoàn toàn từ bỏ nàng, căn bản không vì nàng làm bất cứ chuyện gì, ngay cả Tiết Vân Đào cũng chỉ đưa nàng vài tấm ngân phiếu là xong, mà còn do Từ Tố Nga cấp cho.
Hồi tưởng lại sự đau khổ của đời trước, Tiết Thần cảm khái rất nhiều -- Một nữ tử thật sự phải tìm cho đúng người để gả thì mới có thể không oán không hận sống với nhau suốt cuộc đời; nếu tìm không đúng người thì ngay từ ngày xuất giá đã khởi đầu số phận bi thảm cả đời, ngày ngày phải sống chung với người mình không thích, đó là một sự tra tấn lập đi lập lại.
Tiếng pháo bên ngoài vang lên, Tiết Thần nhìn thoáng qua khuê phòng của mình lần cuối cùng, chỉ cần đắp lên khăn hỉ của Lâu gia thì sau này nàng không còn thuần túy là Tiết Đại tiểu thư nữa, mọi người nhắc đến nàng đều sẽ gọi nàng là tức phụ của Lâu gia.
Hỉ khăn đỏ rực ngăn trở tầm mắt của nàng, cũng giống như cắt dứt sợi dây liên lụy của nàng với Tiết gia.
Lâu Khánh Vân mặc một thân hỉ bào đỏ thắm hiên ngang cỡi trên lưng ngựa, khí phách hăng hái, phía sau dẫn theo người tiếp tân cùng đội ngũ đón dâu. Tiết Vân Đào tự mình đứng trước cửa đón chào, Lâu Khánh Vân xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tiết Vân Đào nhanh nhẹn quỳ xuống hô vang: “Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy.”
Tiết Vân Đào cười đến không khép miệng được, tự mình tiến về phía trước nâng Lâu Khánh Vân dậy, vỗ vỗ vai hắn, sau đó chào hỏi những người tiếp tân theo sau, xong rồi mới đưa bọn họ vào phủ.
Tiết Thần được hỉ bà dìu vào trong sảnh, hai người cùng hướng về Tiết Vân Đào và Tiêu thị quỳ cáo biệt. Tiêu thị nhìn Tiết Thần, trong mắt sớm đã ướt át, Tiết Vân Đào càng có nhiều cảm xúc hơn, tuy không rơi lệ nhưng nước mắt cũng rưng rưng.
Tiết Thần không nhìn thấy bên ngoài, chỉ biết hỉ nương thay giày mới cho nàng, đạp lên tấm vải nhung, sau đó trong tay được nhét vào một đôi đũa, rồi cả người liền nằm trên một tấm lưng dày rộng với hỉ bào đỏ thẫm thêu hoa văn chìm làm Tiết Thần càng thêm khẩn trương, thẳng đến khi nàng được cõng ra tới cửa thì hỉ bà mới ở bên tai nàng nhẹ giọng thầm thì: “Đại tiểu thư, mau đem đôi đũa trong tay dùng sức vứt ra phía sau, chúc tiểu thư cùng cô gia sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão.”
Tiết Thần hiện giờ đã "cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống", cũng không phải là thời điểm để nàng thẹn thùng, giơ tay vứt đôi đũa thật mạnh về phía sau. Sau đó nàng liền nghe thấy tiếng kèn sáo và tiếng pháo inh ỏi ngoài cửa, trong không khí vui mừng đó, Tiết Thần được vững vàng cõng vào bên trong kiệu hoa.
Ngựa xe khởi hành, dần dần rời xa ngõ Yến tử hướng tới Vệ Quốc Công phủ ở phố Chu Tước sầm uất. Thanh âm hoan hỉ của kèn sáo vẫn chưa từng ngừng lại, đi một lúc sau Tiết Thần liền nghe tiếng pháo từ đầu ngõ vang lên, giọng nói ồn ào của người xung quanh càng ngày càng nhiều, cỗ kiệu rốt cuộc dừng lại.
Hỉ bà xướng ngâm kêu tân lang đá cửa kiệu, lại cõng tân nương tử nhập vào đại môn của phu gia. Sau đó hai người nắm trong tay một giải lụa hồng, bước qua chậu than, đi trên thảm cát tường một đường trải đầy hoa tươi vào tới lễ đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Sau khi kết thúc buổi lễ, câu xướng ‘đưa vào động phòng" của hỉ nương thật sự làm Tiết Thần cảm thấy có chút thẹn thùng, may mắn hỉ khăn đã che mặt nàng.
Đầu kia của hồng lụa căng lên một chút dẫn nàng tiến về phía trước, bên cạnh tựa hồ có rất đông người đi theo, thanh âm nói cười không ngừng. Đi trong chốc lát liền vào một tòa viện, bậc thang bằng ngọc thạch Hồng sơn, thoạt nhìn tráng lệ huy hoàng xa hoa quý khí. Bước qua ngạch cửa, Tiết Thần bị ấn ngồi xuống trên giường nệm. Dựa vào cơ hội thu lại hồng trù, Lâu Khánh Vân ở bên tai Tiết Thần nhẹ giọng dặn dò: “Ta kêu người giấu vài chiếc bánh dưới nệm, nàng hãy lén ăn trước một chút, buổi tối ta ráng về phòng sớm hơn.”
Nói xong lời này, Lâu Khánh Vân nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tiết Thần, sau đó mới ở trong tiếng ồn ào của mọi người rời khỏi hỉ phòng. Thêm một lát sau, hỉ nương liền đem tất cả khách khứa đều tiễn ra ngoài, nội gian to như vậy bèn trở nên trống rỗng, chỉ có Tiết Thần và mấy nha hoàn hầu hạ nàng. Khâm Phượng và Chẩm Uyên dĩ nhiên là ở một bên, chẳng qua ngại có hỉ nương ở đây nên bọn họ không tiện hỏi han ân cần với Tiết Thần. Qua không bao lâu, Tiết Thần liền nghe thấy cửa phòng lại bị người mở ra, sau đó có tiếng bước chân đi vào dồn dập, một nha hoàn đặt vào tay Tiết Thần một lò sưởi tay bọc nhung nóng bỏng, thấp giọng nói: “Phu nhân dùng cái này trước, Thế tử nói chỉ trong chốc lát liền quay lại.”
Tiết Thần nhìn không thấy nàng ta, bất quá từ giọng nói vẫn có thể nhận ra đây là nha hoàn đã vài lần đưa Tiết Thần đến điểm hẹn với Lâu Khánh Vân lúc trước. Tiết Thần gật đầu hỏi nàng ta: “Cảm ơn ngươi, ngươi tên là gì?”
Nha hoàn kia khẽ khàng trả lời: “Nô tỳ tên Tô Uyển, là người hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Thế tử ở ngoại viện. Nô tỳ cùng với phụ mẫu huynh đệ đều làm việc cho Thế tử, phu quân của nô tỳ là trưởng tử của Lý chưởng quầy Lý Phúc Quý. Nhờ có phu nhân nên nô tỳ được Thế tử điều đến nội thất để hầu hạ. Sau này người một nhà của nô tỳ đều nghe theo lệnh của phu nhân và Thế tử.”
Tiết Thần thấy nàng ta nói chuyện trật tự rõ ràng, hồi tưởng lại vài lần gặp nàng ta lúc trước, khi đó nàng ta còn búi tóc kiểu cô nương. Nhưng một đoạn thời gian không gặp, vậy mà nàng ta cũng đã gả rồi, nhất thời hơi có chút cảm xúc, quay sang một bên hô: “Khâm Phượng, ngươi thay ta chọn một món gì tốt để cảm ơn vị tỷ tỷ này.”
Khâm Phượng lĩnh mệnh, Tô Uyển kinh ngạc tìm mọi cách chối từ, cuối cùng vẫn nhờ Khâm Phượng "uốn ba tấc lưỡi" mới chịu thu hồi quà thưởng của Tiết Thần rồi lui ra ngoài.
Lâu Khánh Vân quả thực không để Tiết Thần chờ lâu. Giờ lành để giở khăn hỉ là giờ Tuất một khắc, nhưng vừa qua khỏi giờ Dậu chàng ta đã trở lại, hơn nữa không đợi tới giờ Tuất liền trực tiếp cầm đòn cân nhấc khăn ra, hỉ bà cũng ngăn không kịp. Khăn hỉ được Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng vén lên, cả phòng rực rỡ ánh nến đỏ làm Tiết Thần nheo mắt lại, hàng mi thật dài in bóng trên gương mặt trang điểm tinh xảo của nàng, có một loại mỹ diễm kinh tâm động phách.
Trang điểm kiểu tân nương của Tiết Thần không thể nghi ngờ làm Lâu Khánh Vân kinh diễm không thôi, gò má trắng nõn, môi tô đỏ tươi, phấn trang xinh đẹp hợp với hương thơm đặc trưng của Tiết Thần như dấu vết khắc sâu trong đầu Lâu Khánh Vân khiến hắn si ngốc nhìn Tiết Thần. Trước khi hắn gặp được nàng, hắn thật không thể tưởng tượng nổi có một ngày hắn bị thần hồn điên đảo bởi vì một nữ tử, chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng cũng đủ tác động đến hắn, hiện tại hắn rõ ràng thể nghiệm chính xác cảm giác gọi là "tâm nguyện đạt thành".
Tâm nguyện của Lâu Khánh Vân là dùng cả đời này của hắn để bảo hộ Tiết Thần. Không có nàng, hắn đã sớm táng thân ở dưới vực sâu của Nhạn Minh sơn ở Trác châu, thân thể đã bị che lấp dưới lớp tuyết phủ cho đến bây giờ cũng không biết có người nào tìm được xác hắn mang về hay chưa? Bởi vì có nàng tạo nên kỳ tích nên hắn mới có thể sống sót trong một hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy. Bởi vì có nàng mới làm cuộc sống vốn không có gì vui của hắn trở nên muôn màu muôn vẻ.
Nàng rốt cuộc đã là thê tử của hắn, là thê tử duy nhất đời này kiếp này của hắn.
Tiết Thần thích ứng với ánh nến rực rỡ trong phòng, mở mắt nhìn Lâu Khánh Vân, thấy trong ánh mắt chàng lộ ra mê ly, chắc là đã uống không ít rượu. Tuy rằng trên mặt của chàng căn bản nhìn không ra men say, chỉ là Tiết Thần để ý, mỗi khi uống rượu xong thì ngoại trừ khuôn mặt là không sao, nhưng cổ và tứ chi tất cả đều đỏ lên, hơn nữa quanh thân tỏa ra hơi nóng kinh người, ngay cả ánh mắt nhìn người cũng có vài phần dã tính xâm lược hơn so với ngày thường, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn mỹ vô trù càng thêm mị hoặc, đôi mắt đào hoa tựa hồ như càng to hơn, anh khí bừng bừng phấn chấn. Ở trong mắt Tiết Thần, trên thế gian này không có nam tử nào đẹp hơn Lâu Khánh Vân.
Hai người tựa hồ đều thực vừa lòng đối phương, cứ mãi nhìn nhau nở nụ cười. Hỉ nương đứng ở bên cạnh quan sát đôi tân nhân, cảm thấy vô cùng kỳ quái -- một đôi tân nhân không hề thẹn thùng quen thuộc ngắm nhau như vậy là lần đầu tiên bà gặp được!
Nếu khăn hỉ đã nhấc ra, vậy thì phần nghi lễ dư lại đành phải tiếp tục tiến hành.
Hai người dưới sự hầu hạ của hỉ nương cùng ăn một viên sủi cảo sống, ăn canh "sớm sinh quý tử" xong thì uống rượu giao bôi, một loạt nghi thức làm xong cũng mất nửa canh giờ.
Tiết Thần tự đáy lòng cảm kích Lâu Khánh Vân đã sớm quay lại -- nếu để nàng chờ đến giờ Tuất, sau đó lại bị hành xác qua một lượt nghi thức như vậy, cho dù không mệt xỉu thì cũng đói xỉu. Chính vào lúc này, trong lòng nàng chỉ có cảm giác ngọt ngào, trực tiếp vứt bỏ hết tâm tình lo lắng mấy ngày qua -- một nam tử vì muốn để nàng thoải mái hơn một ít mà ngay cả giờ lành đã định cũng bỏ qua, vậy thì nàng còn có gì không yên tâm mà không giao hết bản thân cho chàng?
Nhiệm vụ của các hỉ nương đã làm xong, cũng có nghĩa là toàn bộ thời gian kế tiếp đều thuộc về đôi tân nhân. Tiết Thần được bọn nha hoàn dìu vào nội gian, tháo trang sức thay xiêm y, áo ngủ bằng lụa đỏ thắm mặc lên người Tiết Thần toát ra vẻ cổ điển. Lâu Khánh Vân cũng ở sau bình phong tự mình thay đổi xiêm y. Các hỉ nương dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xong rồi mang theo tất cả nha hoàn của Tiết Thần rời phòng. Nha hoàn Lâu gia tiến vào dò hỏi có cần lưu lại hầu hạ ban đêm hay không cũng bị Lâu Khánh Vân đuổi đi.
Cửa lớn của hỉ phòng đã đóng lại, gian phòng to như vậy cũng chỉ dư lại Tiết Thần và Lâu Khánh Vân. Tiết Thần nhìn nhìn giường hỉ được trang trí toàn bộ đỏ rực, gò má lập tức nóng lên, như rặng mây đỏ phía chân trời làm Lâu Khánh Vân không nhịn được cười, búng búng trên mặt nàng chọc ghẹo: “Chúng ta đã là phu thê, bây giờ đã đỏ mặt như vậy thì chờ lát nữa làm sao bây giờ?”
Tiết Thần càng thêm thẹn thùng, đem thân mình tránh sang một bên, vấn đề mặt đỏ này đâu thể nào muốn không đỏ thì sẽ không đỏ chứ.
Lâu Khánh Vân không biết xấu hổ tiến đến trước mặt Tiết Thần, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã được rửa sạch lớp phấn son trên tay rồi nói: “Trải qua gian khổ, rốt cuộc nàng đã là nương tử của ta, trước tiên hôn một cái.”
Vừa nói xong liền cúi đầu chụt một cái lên chiếc miệng nhỏ nhắn của Tiết Thần, còn phát ra một tiếng vang khiến người đỏ mặt, Tiết Thần đẩy đẩy chàng ta dỗi: “Ai nha, chàng sao lại như vậy chứ.”
Lâu Khánh Vân không hề thu liễm, cũng tựa hồ trời sinh không biết cái gì gọi là hàm súc và rụt rè, liền bế bổng Tiết Thần lên vội vàng chạy về phía giường hỉ, đặt Tiết Thần - còn chưa kịp chuẩn bị tốt để ứng phó hết thảy - lên giường, sau đó chính mình cũng bò lên theo, cởi hai móc bạc hai bên buông màn giường xuống, sau đó liền nâng một chân Tiết Thần, đích thân cởi xuống hài thêu trên chân nàng.
“Ai nha, để ta tự làm! Chàng, chàng đừng gấp gáp như vậy chứ. Chúng ta, chúng ta hãy nói chuyện một lát.”
Lâu Khánh Vân lập tức lại ấn Tiết Thần nằm xuống giường, vừa ra sức lôi kéo đai lưng của nàng vừa gấp khó dằn nổi trả lời: “Làm sao ta có thể không vội đây chứ? Ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, cho tới hôm nay cũng chưa biết qua nữ nhân có tư vị gì, ngày thường lại chỉ có thể nhìn nàng, cái gì cũng không thể làm, nàng nói ta làm thế nào có thể không gấp cho được?”
“... Nhưng chàng cũng quá nóng nảy rồi! Chậm một chút, chậm một chút, ai nha, đừng kéo chỗ đó...” Tiết Thần trên dưới thất thủ, bảo vệ mặt trên thì không che được mặt dưới. Lâu Khánh Vân giống như là lột vỏ tôm, động tay hai ba cái liền xử lý nàng sạch sẽ.
Đang lúc trăm vội, Lâu Khánh Vân vẫn còn ngẩng đầu dặn dò Tiết Thần: “Nương tử, đêm nay phải gấp một chút, nàng hãy nhẫn nhịn được không? Ta chẳng có kinh nghiệm gì, nàng có thoải mái hay không thoải mái đều nói cho ta biết, ta sẽ coi lại rồi sửa. Ngàn vạn lần đừng nghẹn nhé.”
“...” Tiết Thần quả thực muốn chui đầu trốn vào trong chăn, lại có người nào đem vấn đề mắc cỡ như vậy mà nói ra một cách trắng trợn táo bạo như thế, Lâu Khánh Vân quả thực là loại thiên phú có thể đem chuyện không đứng đắn nói ra một cách vô cùng nghiêm trang.
Nhưng Tiết Thần thì không có bản lĩnh này, nghe phu quân của mình nói vậy liền mặt đỏ tai hồng, cố tình còn muốn vung tay ra ứng phó.
Tiết Thần thật sự không nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc của mình thế nhưng lại trải qua ở dưới tình huống không chút nào lãng mạn như vậy. Lâu Khánh Vân không rảnh lo đến cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt, đúng là kiểu người "đừng nghe những gì họ nói mà nhìn những gì họ làm", Tiết Thần thật là hết ý kiến. Vốn dĩ nàng còn ảo tưởng hai người sẽ có một đêm tâm sự những lời âu yếm ngọt ngấy đến nỗi "chết không đền mạng", nhưng Lâu Khánh Vân đâu có một chút tâm tình nào! Chàng ta vội vàng "công thành đoạt đất" còn không kịp, trừ phi Tiết Thần kêu đau thì mới hơi chút chậm lại, vậy mà chỉ một lát sau liền nhịn không được. Tiết Thần được Tiêu thị và Ninh thị đưa cho mấy quyển Xuân Cung đồ để mở mang kiến thức, ở hiện thực thì đúng là "khi ra chiến trường không cần võ công", những hình ảnh thuộc loại lý luận suông kia cũng chỉ có thể để xem mà thôi, thật đến thời khắc mấu chốt thì ai còn rảnh để nhớ trong sách chỉ dẫn từng bước thế nào?!
Một đêm mưa rền gió dữ, dập cho đóa hoa mềm mại không còn một tia sức lực, thẳng đến bình minh là lúc mới được kéo vào trong một cái ôm vừa ấm áp lại vừa thỏa mãn, ngủ say sưa.