Edited by Bà Còm in Wattpad
Cho dù người thân có lo lắng cho Tiết Tú như thế nào đi nữa cũng không thể xen vào chuyện này. Đây là con đường do chính Tiết Tú lựa chọn, hơn nữa không còn đường khác để lui -- thành thân, bái đường, nàng chính là tức phụ của Nguyên gia, là thê tử của Nguyên Khanh, những vấn đề hậu trạch này chỉ có dựa vào nàng tự mình đi ứng phó.
Tiết Thần và Hàn Ngọc đưa Tiết Tú đến hỉ phòng, ăn hai miếng bánh ngọt xong là bị hỉ nương thỉnh ra ngoài.
“Ai da, làm tân nương tử thật quá mệt mỏi! Chúng ta bất quá chỉ đi theo làm "chân chạy" mà giờ Dần đã phải thức dậy, trong khi Tú tỷ nhi thì cả đêm không ngủ. Hiện tại thậm chí còn chưa được ăn miếng nào, vẫn luôn phải chờ tới buổi tối giở khăn voan, thật là đói biết bao nhiêu!”
Hàn Ngọc tựa hồ đối với chuyện thành thân này rất có phản cảm, thấy Tiết Thần cười nhạo liền đẩy đẩy nàng: “Tỷ cười cái gì, tháng giêng sang năm là sẽ đến phiên tỷ chịu tội, đến lúc đó sẽ đến phiên muội và Tú tỷ nhi tới chê cười tỷ!”
Tiết Thần nhéo nhéo gương mặt bánh bao dường như vĩnh viễn không trưởng thành được của Hàn Ngọc chọc ghẹo: “Được thôi, vậy ta sẽ chờ xem muội có muốn thành thân hay không? Ta nghe nói cô mẫu đã bắt đầu tìm người cho muội rồi đó.”
Nhắc tới vấn đề này, Hàn Ngọc liền mặt đỏ tai hồng, đâu chịu nổi lời nói xảo quyệt của Tiết Thần, lập tức xua tay lia lịa: “Không có không có, ta, ta mới không cần gả cho hắn đâu.”
Tiết Thần vừa nghe: “Ủa, thật là có nha! Là ai thế? Mau nói cho ta nghe một chút.”
Hàn Ngọc thế mới biết mình bị Tiết Thần lừa, lập tức đuổi theo nàng chọt lét, Tiết Thần cười né tránh, xoay người thiếu chút nữa đụng vào một người, may mắn khóe mắt liếc thấy liền dừng bước chân, lôi kéo Hàn Ngọc lui ra sau một bước, mới thấy rõ nàng suýt chút nữa đã đụng vào ai.
Úc thị và vài vị phu nhân đang dạo chơi trong vườn, Tiết Thần chỉ quen biết hai ba người, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng vẫn tự nhiên hào phóng nhún gối hành lễ vãn bối với Úc thị và các vị phu nhân kia, sau đó liền lôi Hàn Ngọc thối lui sang một bên để các nàng đi trước.
Úc thị hiện giờ nhìn Tiết Thần thì thấy thế nào cũng không vừa mắt, còn tuổi nhỏ mà đã biết "câu tam đáp tứ", nhất định không phải thứ gì tốt. Hừ, cũng không biết gặp phải "vận cứt chó" gì mà lại được Lâu gia coi trọng, còn không phải chỉ nhờ vào gương mặt kia thôi sao? Úc thị bị cường thế cự hôn, thật sự nuốt không trôi cơn tức này, ỷ vào bản thân lớn tuổi, liền muốn ở trước mắt bao người cho nha đầu này một chút nan kham, bèn tiến ra phía trước đứng trước mặt Tiết Thần, âm trầm nhìn chằm chằm vào nàng.
Loại ánh mắt này Tiết Thần đúng là rất quen thuộc, đời trước Úc thị không thiếu bày sắc mặt ra cho nàng xem, mà cứ khi nào mụ ta lộ ra sắc mặt này là vì muốn làm khó nàng. Nếu là lúc trước, Tiết Thần còn có khả năng còn sẽ sợ mụ ta, nhưng hiện tại, nàng thật không có lý do gì phải nhún nhường, bèn đón nhận ánh mắt của Úc thị, cũng không thèm khách khí lạnh mặt hỏi: “Trường Ninh Hầu phu nhân có việc gì sao?”
Úc thị lạnh lùng hừ một tiếng mỉa mai: “Hừ, nghe nói ngươi được Lâu gia coi trọng? Ngươi xuất thân như vậy, có thể gả vào Lâu gia thì thật là nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi.”
Trong lời nói không thiếu ý tứ châm chọc. Hàn Ngọc đứng nghe một bên đang muốn tiến lên lý luận với mụ ta, lại bị Tiết Thần âm thầm kéo lại, chỉ thấy Tiết Thần thản nhiên cười cười đáp trả: “Gặp được chuyện tốt như vậy, nằm mơ tự nhiên là phải cười tỉnh. Thật giống như năm đó tổ tiên của ngài bán đậu hủ lập nghiệp, mẫu thân ngài bị một vị Hầu gia cường đoạt bắt vào phủ làm thiếp thị, cuối cùng cũng tìm cách đá rơi được chính thất phu nhân. Mẫu thân ngài năm đó nhất định cũng là nằm mơ sẽ cười tỉnh đấy nhỉ? Bởi vì trước đó bà ta nhất định không thể ngờ được, một kẻ bán đậu hủ như mình mà có một ngày sẽ trở thành Hầu phu nhân, rồi sau đó còn giúp nữ nhi cũng ngồi lên vị trí Hầu phu nhân luôn.”
Nếu là người khác thì Tiết Thần cũng không định cãi nhau, chỉ là Úc thị... Ha ha, không phải nàng thổi phồng, ít nhất mụ ta cũng có mấy chục nhược điểm nắm ở trong tay nàng, mỗi một nhược điểm xách ra mà nói, đều có thể làm mặt mũi mụ ta không cách gì tồn tại.
Quả nhiên, những lời này của Tiết Thần lập tức khiến cho các phu nhân ở phía sau Úc thị đưa mắt nhìn nhau, thực rõ ràng, trước đây các nàng khẳng định không biết thân mẫu của Úc thị chính là kẻ bán đậu hủ, mà xem biểu tình khiếp sợ của Úc thị liền thuyết minh những gì Tiết gia tiểu thư nói chính là sự thật.
“Ngươi! Nói hươu nói vượn! Ngươi thật là một tiểu hỗn đản! Hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ngươi thật đúng là không biết sự lợi hại của ta!”
Úc thị thẹn quá thành giận, nói xong liền động thủ. Tiết Thần lôi Hàn Ngọc lui ra sau một bước, khiến tay Úc thị tát vào khoảng không làm mụ ta càng thêm buồn bực, đang muốn xông lên cào nát gương mặt xinh đẹp của tiểu tiện nhân kia, xem nàng lấy cái gì đi câu dẫn nam nhân. Nhưng Úc thị không ngờ được, chính mình còn chưa kịp tiến lên một bước thì bị người ở sau lưng nắm áo kéo lại. Úc thị quay đầu nhìn, hóa ra là một nữ tử dáng người cao cao mặc xiêm y của nha hoàn. Không thèm nói một tiếng nào, nha hoàn kia liền bợp hai tát tai như trời giáng vào mặt Úc thị, khiến cho mọi người chấn kinh.
Đánh xong, cánh tay liền dùng một chút lực lẳng Úc thị rời khỏi vị trí trước mặt Tiết Thần, nàng liền tự mình đứng chắn trước người Tiết Thần, tư thế sẵn sàng để nếu ai dám động thủ, nàng liền cho một cú trời giáng ngay tại chỗ.
Úc thị bị đánh, hơn nữa người đánh lại còn nhìn như một nha hoàn, đương trường bão nổi: “Phản rồi phản rồi! Ngươi là nha hoàn nhà ai? Dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không? Có tin ta sẽ kêu người bán ngươi ngay hay không?”
Nha hoàn kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh nói vài câu khiến Úc thị hoàn toàn câm miệng: “Ta không biết ngài là ai, nhưng ta là tỳ nữ của Trưởng công chúa Tuy Dương. Lúc nãy ngài nói năng lỗ mãng với Tiết tiểu thư, đó chính là nói năng lỗ mãng đối với Công chúa và đối với Vệ Quốc Công phủ. Công chúa đã dặn dò, phàm là ai bất kính đối với Tiết tiểu thư, không cần biết người đó là ai cứ việc ra tay trừng phạt là không sai! Nếu vị phu nhân này có ý kiến gì, có thể đến Vệ Quốc Công phủ tìm Công chúa hỏi rõ. Còn chuyện muốn bán người thì cũng phải do chủ nhân lên tiếng mới được.”
Úc thị tức khắc bị hụt hơi, cho dù mụ ta có mười lá gan cũng không dám đi đôi co với Công chúa. Căm giận liếc mắt một cái về phía Tiết Thần, sau đó Úc thị bèn bụm mặt, ở dưới màn chỉ chỉ trỏ trỏ của chư vị phu nhân rời khỏi nơi này. Úc thị đi rồi, những người xem náo nhiệt cũng tan hàng, chờ đến khi xác định chung quanh không có người, nha hoàn kia mới xoay người lại hành lễ với Tiết Thần: “Dọa đến tiểu thư rồi! Thỉnh tiểu thư yên tâm, về sau nếu có loại người này gây rối, trước tiên chúng nô tỳ sẽ đuổi họ đi xa.”
Tiết Thần nhìn nàng hỏi: “Các ngươi? Các ngươi là ai? Thật là người của Công chúa?”
Nàng nhớ rõ Lâu Khánh Vân đã nói qua, mẫu thân của chàng Trưởng công chúa Tuy Dương là người đặc biệt mềm yếu, cho nên nàng rất khó tưởng tượng tác phong cường thế như vậy là bút tích của Trưởng công chúa Tuy Dương, ngược lại là giống người nào đó...
Quả nhiên, nha hoàn kia lắc đầu: “Không phải đâu ạ, chúng nô tỳ đều là người của Thế tử.”
“...”
Tiết Thần thở ra một hơi, ghé sát vào tai nha hoàn kia nói khẽ: “Đi truyền lời cho Thế tử của các ngươi, không cần phải làm như vậy, những việc này ta có thể ứng phó.”
Nha hoàn kia gật đầu một cách có nề nếp, thuận theo nói: “Vâng, những lời này nô tỳ sẽ thay tiểu thư chuyển đạt tới Thế tử. Hiện tại nô tỳ liền trở về cương vị công tác, đây là địa phương do nô tỳ phụ trách, những địa phương khác còn có những người khác canh giữ, tiểu thư có thể yên tâm đi bất kỳ chỗ nào. Thuộc hạ cáo lui.”
Nói xong những lời chuyên nghiệp đến không thể chuyên nghiệp hơn, nha hoàn kia thậm chí ngay cả tên họ cũng không lưu lại, liền biến mất sau núi giả không thấy bóng dáng.
Tiết Thần có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn tứ phía, nhưng cho dù nàng có quan sát đến nỗi đục ra một lỗ thủng trên trời, Tiết Thần cũng không biết Lâu Khánh Vân rốt cuộc an bài bao nhiêu người ở sau lưng bảo hộ nàng, loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ... "gánh nặng ngọt ngào" chứ còn gì nữa!
Hàn Ngọc cũng bị một trận này khiến cho sợ ngây người, cho tới bây giờ mới biết được Tiết Thần được dạng người nào nhìn trúng. Một tỳ nữ nho nhỏ như vậy mà dám trực tiếp tát tai Hầu phu nhân. Bản lĩnh quyết đoán như vậy, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ kinh thành, trừ bỏ Hoàng gia thì cũng chỉ có Lâu gia mới dám làm như thế.
Trong lòng tò mò muốn chết, nhưng Hàn Ngọc đã được tận mắt chứng kiến thân thủ "xuất quỷ nhập thần" của nha hoàn lúc nãy, hiện tại ngay cả nắm tay Tiết Thần đi đường cũng cảm thấy có chút không an toàn, cho nên đành phải nuốt sự tò mò vào trong bụng, vẫn là chờ lúc sau đến một chỗ nào an toàn thì hỏi lại Thần tỷ nhi tốt hơn.
*Đăng tại Wattpad*
Úc thị chưa từng bị mất mặt giống như hôm nay, không ngờ gặp phải một tiểu cô nương giáp mặt chọc thủng bối cảnh thân thế. Trong lòng Úc thị buồn bực cực kỳ, như thế nào nha đầu kia lại biết về chuyện này? Chuyện này trừ bỏ mấy thị tỳ thiếp thân, ngay cả Tống gia cũng rất ít người biết. Nhưng nha đầu kia lại nói có bài bản hẳn hoi, cứ như là nàng ta chính mắt thấy được.
Càng nghĩ càng không cam lòng, Úc thị ngay cả rượu mừng của Nguyên gia cũng chưa uống, liền trước tiên quay về Trường Ninh Hầu phủ, sai người kêu nhi tử lại chủ viện nói chuyện. Nhưng người được sai đi trở về bẩm báo, nói là ngày hôm qua Thế tử uống rượu về trễ, hiện tại vẫn còn đang ngủ.
Úc thị thở dài, biết nhi tử càng ngày càng trở nên kỳ cục, tuy nhiên rốt cục vẫn là bảo bối cục cưng duy nhất, dù thế nào đi nữa cũng không dành lòng xuống tay tàn nhẫn để quản giáo. Úc thị nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đích thân đi đến viện của hắn, trong lòng thầm nhủ phải mau chóng nói ra, bằng không nghẹn quá khó có thể tiếp thu rồi.
Úc thị đi đến trước cửa phòng của Tống An Đường, còn chưa tiến vào đã thấy một nha hoàn xiêm y xộc xệch từ bên trong vội vàng đi ra, là nha hoàn tên Ngọc Tiêu năm kia mới đưa lên làm thông phòng. Ngọc Tiêu thần sắc xấu hổ thỉnh an Úc thị, sau đó liền vội vàng trở về phòng rửa mặt chải đầu.
Thời điểm Úc thị đi vào thì Tống An Đường đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường để một nha hoàn đút nước cho hắn.
“Đều lui xuống.” Tâm tình Úc thị không tốt, nha hoàn không dám chọc vội vàng hành lễ với hai vị liền cúi đầu đi ra. Tống An Đường còn cợt nhả hỏi Úc thị: “Nương làm sao vậy? Không phải đi Nguyên gia uống rượu mừng sao? Sớm như vậy mà đã trở lại?”
Úc thị nhìn thoáng qua nhi tử không nên thân, ngồi xuống mép giường lạnh giọng hỏi một câu: “Tiết gia tiểu thư kia, ngươi còn thích không?”
Tống An Đường vừa nghe đến tên Tiết Thần, lập tức tỉnh táo tinh thần, liên tục gật đầu: “Thích chứ! Nhưng ngài không phải nói nàng ta đã bị Lâu gia định hôn rồi sao? Lâu gia thì nhà ta không thể trêu vào.”
Úc thị nhớ tới hôm nay chịu khuất nhục trong tay một nha hoàn, trong lòng thật sự khó bình thản, phẫn hận mắng: “Lâu gia thì thế nào? Chọc ta xù lông thì ta sẽ khiến bọn hắn không còn mặt mũi!”
Tống An Đường đang ngáp, nghe Úc thị nói vậy cũng ngừng động tác, nước mắt lưng tròng nhìn Úc thị nói: “Nương, đừng đùa, nhà chúng ta mà muốn cho Lâu gia không còn mặt mũi? Lâu gia không đến đánh rớt mặt chúng ra là may lắm rồi, chúng ta còn muốn cho người ta không mặt mũi, nương uống say rồi chứ gì?”
Úc thị vươn một bàn tay điểm điểm vào trán Tống An Đường giải thích: “Nói ngươi không tiến bộ ngươi thật đúng là biến thành óc heo cho ta nhìn. Nhà chúng ta không cách gì làm Lâu gia mất mặt, nhưng đụng vào Tiết gia thì có thể mà! Tiết gia tiểu thư không phải đính hôn với Lâu gia sao? Nếu ở trước lúc nàng thành thân làm ra một chút nhiễu loạn gì đó, vậy kẻ bị mất mặt còn không phải là Tiết gia và Lâu gia hay sao?”
Tống An Đường còn có chút hồ đồ: “Nàng ta ru rú ở trong khuê phòng chờ gả, có thể làm ra nhiễu loạn gì? Ta nói nương cũng đừng lo lắng, nàng ta xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng ta cũng đâu phải thiêu thân, sẽ không vì nàng ta mà đi tranh đoạt với Lâu gia, bộ ngại sống lâu quá hay sao?”
Úc thị chính là không chịu nổi bộ dạng hèn nhát của nhi tử, tức giận lườm hắn một cái mắng: “Ngươi là cái thứ không tiền đồ! Ta hỏi ngươi nè, nếu nương tìm cho ngươi một cơ hội thân cận với Tiết gia tiểu thư, ngươi có bằng lòng hay không? Chờ xong việc "gạo nấu thành cơm", sau khi nàng ta bị Lâu gia vứt bỏ, nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ nạp nàng ta làm thiếp cho ngươi, thế nào?”
Tống An Đường nhìn Úc thị, tuy rằng trong lòng cảm thấy lời nói của mẫu thân nhà mình thật không đáng tin cậy, nhưng rốt cuộc lực hấp dẫn của Tiết Thần đối với hắn vẫn rất lớn, sau khi thầm cân nhắc một phen mới nói với Úc thị: “Nương có nắm chắc không? Đừng đợi đến lúc đó chọc giận Lâu gia, chúng ta có hối hận cũng không còn kịp rồi.”
Úc thị lạnh lùng cười phân tích: “Chúng ta tính kế chính là một tiểu cô nương Tiết gia chưa xuất giá không rành thế sự, sao lại liên quan đến Lâu gia chứ? Chờ Tiết Thần bị ngươi phá thân, ta cũng không tin Lâu gia kia còn muốn thân thể lụi bại của nàng ta! Ta muốn nàng ta không còn mặt mũi bám theo Lâu gia, ta muốn nàng ta khóc la thảm thiết tới cầu ngươi nạp nàng ta làm thiếp!”
Hừ, một con tiểu gà rừng còn chưa thành phượng hoàng mà dám bò lên đầu bà đây diễu võ giương oai, nếu cơn giận này mà phải nuốt xuống thì thật không còn gì vui để sống, cứ trực tiếp đi chết cho rồi! Nhất định phải cho Tiết Thần kia trả giá đại giới vì hành vi hôm nay của nàng ta!