Khi Trần Mặc nhận lại điện thoại từ Tịch Tư Yến, cậu có hơi ngạc nhiên: "Cậu nói việc cậu ta liên hệ với phóng viên là thế nào?"
Lão Cẩu đáp: "Đúng vậy, mấy bài báo bám theo sự kiện này cũng không thiếu những lời gièm pha về Dương Thư Lạc mà. Nói rằng cậu ta cứ bình thản mà chấp nhận sự thiên vị của gia đình họ Dương, còn bày đặt cái danh hiệu 'Ngôi sao học đường' nữa. Cậu ta giết địch một nghìn nhưng cũng tự hại mình tám trăm, thấy thú vị gì cơ chứ?"
Lúc này, Tề Lâm bê chiếc laptop đi tới.
"Nhìn cái này đi."
Trần Mặc và Cẩu Ích Dương cùng lúc quay đầu lại.
Đó là bản tin khẩn cấp được phóng viên phát sóng sáng sớm hôm nay. Trong khung hình rung lắc là cổng lớn của nhà họ Dương.
Cảnh tượng trông có vẻ hỗn loạn, phóng viên, xe cảnh sát, và tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Dương, ngoại trừ Trần Mặc, tụ tập lại thành một đám đông.
Người đàn ông trung niên bị bẻ tay quỳ dưới đất không ai khác chính là Trần Kiến Lập. Ông ta vừa giãy giụa vừa hét to: "Tôi tìm con trai mình đòi tiền là lẽ đương nhiên! Tôi nói cho các người biết, người bắt cóc đứa bé là mụ Lý Vân Như kia, nhà họ Dương các người cứ việc kiện mụ ta! Tại sao lại bắt tôi?!"
Máy quay chuyển cảnh, bây giờ là Dương Thư Lạc đang cúi đầu.
Phóng viên hỏi: "Dương Thư Lạc, cậu đã bị chính ba ruột của mình tống tiền suốt một thời gian dài với số tiền lên đến năm mươi nghìn. Đối với một học sinh như cậu, áp lực này hẳn không nhỏ. Tại sao cậu không tìm đến sự giúp đỡ từ gia đình hoặc người ngoài?"
Dương Thư Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Sắc mặt cậu ta trông rất tệ, chưa kịp nói gì mắt đã đỏ hoe.
Thế nhưng cậu ta vẫn mang vẻ mặt bối rối, khó khăn trả lời: "Tôi... không muốn gây thêm phiền phức cho gia đình. Bố mẹ nhà họ Dương luôn đối xử với tôi như con ruột, vì chuyện này mà còn khiến Trần Mặc chịu nhiều ấm ức, tất cả những điều đó tôi đều biết. Ban đầu tôi không rõ con người Trần Kiến Lập, ông ta chỉ nói với tôi là làm công ở thành phố tuy không dễ dàng, nên tôi nghĩ cho ông ta một chút cũng được. Ai ngờ ông ta càng ngày càng tham lam, còn đe dọa tôi không được nói với ai... Tôi..."
Nói đến đây, cậu ta không thể tiếp tục nữa.
Phóng viên có lòng tốt an ủi cậu ta vài câu.
Bên dưới, các bình luận bắt đầu có xu hướng chuyển hướng.
[Thật ra tôi thấy Dương Thư Lạc cũng khá tội nghiệp, không thể chỉ vì cậu ta được nuôi dưỡng trong nhà họ Dương mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu ta được.]
[Đúng vậy, gia đình nhà họ Dương thiên vị, một đứa trẻ mới mười mấy tuổi thì làm sao quyết định được mọi chuyện?]
Cũng có người phản đối.
[Các người ngồi trên cao nên nói dễ nghe quá. Theo tôi thấy thì Dương Thư Lạc chẳng phải dạng vừa, vừa được cái này vừa được cái kia, lợi thì cậu ta hưởng hết, mà tiếng tốt cũng để cậu ta nói. Đừng quên rằng trong chuyện này chỉ có một nạn nhân thực sự thôi nhé.]
[Trà xanh thật, thiếu gia thật chỉ mất mười bảy năm cuộc đời, còn tôi mất những năm mươi nghìn đấy.]
[Tôi muốn xem lần này nhà họ Dương sẽ xử lý ra sao.]
...
Tề Lâm đóng máy tính xách tay lại.
cậu ta nói: "Chuyện này ban đầu vốn là do phóng viên chủ động điều tra, nhưng Dương Thư Lạc thấy sự việc có dấu hiệu bị phơi bày nên đã sớm liên hệ với phóng viên. Khá thông minh đấy, cách này không chỉ giúp cậu ta giữ vững hình ảnh bên ngoài, mà còn khiến nhà họ Dương rơi vào vòng xoáy dư luận, buộc phải giúp cậu ta thoát khỏi rắc rối với Trần Kiến Lập. Nếu không phải Tịch Tư Yến biết tin từ tối qua, nhà họ Dương có lẽ đến giờ vẫn chưa biết mình bị đâm sau lưng thê thảm thế nào."
Cẩu Ích Dương há hốc miệng.
"Giới thượng lưu của các cậu phức tạp đến thế thật sao? Tôi nghĩ nếu tôi bị cuốn vào, chắc sống không nổi nửa năm."
Trần Mặc không đưa ra bình luận gì.
Dương Thư Lạc trước đây trông có vẻ sung túc, nhưng thực chất lại chìm đắm trong bùn lầy. Việc cậu ta có khả năng thoát ra được cũng không khiến Trần Mặc bất ngờ, nhưng việc cậu ta dẫm lên mình để nhảy ra thì ít nhiều cũng khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
Trần Mặc quay người nhổ ngụm nước trong miệng ra, nói: "Tôi sẽ về nhà họ Dương một chuyến."
"cậu điên rồi à?" Cẩu Ích Dương ngăn lại. "Lúc này về đó chẳng phải là tự nộp mình cho cánh truyền thông, bao nhiêu người đang loay hoay tìm cậu mà không thấy đó."
Trần Mặc rửa tay, đáp: "Dù gì cũng phải ra mặt, giải quyết cho xong."
Tịch Tư Yến lúc này mới lên tiếng lại.
"Về là chắc chắn phải về, nhưng không phải lúc này."
Đến chiều hôm đó, Trần Mặc mới hiểu tại sao Tịch Tư Yến bảo cậu đợi.
Cơn bão scandal đổi con giữa hai nhà Trần và Dương cuối cùng cũng có một nhân vật quan trọng xuất hiện.
Đó chính là hung thủ đứng sau mọi chuyện – Lý Vân Như.
Người phụ nữ ngoài bốn mươi, mặc một chiếc áo sơ mi hoa, quấn khăn trùm đầu, khuôn mặt nhăn nheo quá mức và vài sợi tóc bạc khiến bà ta trông như đã năm, sáu mươi tuổi.
Bà ta chấp nhận phỏng vấn.
Ngồi trong một căn phòng trông khá tồi tàn, bà ta cúi đầu, từ từ mở lời: "Đó là một ngày mưa, trên đường đi làm tôi vô tình bị ngã và được đưa vào bệnh viện... Tôi không có tiền, Trần Kiến Lập - cái đồ súc sinh đó - không tìm đến đòi tiền là may rồi. Bác sĩ thì tốt bụng, ứng trước tiền viện phí cho tôi. Ngày hôm đó có một sản phụ nằm giường bên cạnh, nhìn rất giàu có, cô ta cũng khó sinh. Cô ta kêu la thảm thiết, liên tục nói không muốn sinh nữa, còn hỏi chồng bao lâu nữa mới tới. Người đầu tiên đến là con trai lớn của cô ta, tầm sáu, bảy tuổi... Sau đó cô ta sinh con. Nhưng con tôi thì yếu, phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nghe nói cần một số tiền lớn, tôi hoảng quá. Đúng lúc đứa trẻ của sản phụ giường bên cũng sinh non, cần phải vào phòng chăm sóc. Những năm đó, bệnh viện quản lý không nghiêm. Lúc đó tôi cũng chẳng biết nghĩ gì, nhân lúc sản phụ bên cạnh còn đang mê man, y tá không để ý, tôi đã lén tráo vòng tay của hai đứa trẻ... Tôi mang đứa bé đó trốn khỏi bệnh viện, mấy ngày liền chạy trốn khắp nơi, sợ bị phát hiện. Mặt mũi đứa nhỏ mấy ngày trời cứ tím tái, tôi tưởng nó không sống nổi..."
"Đây là báo ứng của tôi, tất cả đều là báo ứng của tôi."
"Thằng súc sinh Trần Kiến Lập cứ khăng khăng rằng nhà họ Dương giàu có, muốn đến Tùy Thành, tôi không ngăn được nó. Hai tháng trước nó còn gọi điện khoe với tôi, nói rằng giờ nó có tiền rồi, nói con trai nó nhận nó, tự nguyện đưa tiền cho nó."
"Mãi mấy ngày trước khi nghe Trần Kiến Lập gọi điện tôi mới biết, đứa trẻ đó thông minh, biết rằng số tiền càng lớn thì khả năng cấu thành tội phạm càng cao. Nó muốn cho Trần Kiến Lập vào tù, nhưng Trần Kiến Lập đã phát hiện trước, vì thế mới gây sự đến cửa nhà họ Dương."
"Tôi chưa bao giờ muốn nó nhận tôi, một người mẹ như tôi, nhận thì có ích gì."
"Còn về đứa trẻ Trần Mặc... tôi không có gì để nói, tôi chấp nhận mọi kết quả pháp lý."
...
Môi của người phụ nữ nhợt nhạt, nứt nẻ, trắng bệch.
Hầu hết thời gian bà ta đều nói về Dương Thư Lạc, kể về tâm trạng mỗi lần bà ta lén lút nhìn cậu ta ở cổng nhà họ Dương, nói rằng bà ta vui mừng khi biết cậu ta sống tốt, nói rằng được gặp cậu ta nhiều lần như vậy đã là mãn nguyện rồi.
Như thể là một người mẹ tốt, chỉ lo lắng cho con mình.
Lý Vân Như không có học thức, tính cách lại vô cùng nhu nhược và ích kỷ, nếu không cũng chẳng ai hỏi gì bà ta cũng nói ra hết. Nếu bà ta biết những lời nói này đủ để người ngoài nhìn thấu rằng con trai ruột của bà ta là một kẻ giỏi che giấu, đầy toan tính, đồng thời việc bà ta công khai chuyện cậu ta phản bội nhà họ Dương đã phá tan mọi kế hoạch của cậu ta, có lẽ những lời nguyền rủa độc ác bà ta từng dành cho Trần Kiến Lập đã chuyển hướng sang người cố tình tìm đến bà ta.
Quả nhiên, sau khi buổi phỏng vấn được phát sóng, hiệu quả tức thì.
[Tuyệt vời, không biết nên nói cặp đôi quái đản này tuyệt vời, hay là do gen di truyền của họ quá mạnh.]
[Lập luận ngang ngược hoàn hảo, đóng vai người mẹ hiền từ cái gì chứ, quả nhiên là người đáng thương không thiếu chỗ đáng ghét.]
[Dương Thư Lạc cũng hài hước đấy chứ, nếu không phải mẹ ruột cậu ta nhảy ra, tôi còn tin cậu ta là đứa bé đáng thương bị ép đến đường cùng bởi người ba cờ bạc kia đấy, đúng là diễn viên tài ba.]
[Tôi chỉ có thể nói, vở kịch nhà giàu thật hấp dẫn, không ai là kẻ ngốc cả.]
[Toàn người xấu mà thôi. Ồ, ngoại trừ Trần Mặc, chưa thấy cậu ấy đâu nên chưa đánh giá.]
[Nói chứ Trần Mặc đâu rồi? Chuyện lớn thế này mà ai nấy trong nhà họ Dương đều bị theo dõi rồi nhỉ, phóng viên còn chẳng tìm được Trần Mặc sao? Đùa à.]
[Tìm Trần Mặc làm gì, tôi đề nghị xử lý Dương Thư Lạc trước đi, ảnh của cậu ta vẫn còn treo trên trang web của Sở Giáo dục kìa, thật ghê tởm, gây hiểu lầm cho giới trẻ, đã báo cáo rồi.]
[Cậu chủ Dương trong sạch, không hổ danh là ngôi sao sáng của tương lai, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi nghe trong năm nay.]
Dương Thư Lạc bị dư luận trên mạng công kích, từ đỉnh cao rớt xuống vực thẳm.
Trong khi đó, nhà họ Dương chắc chắn đang trải qua một cơn bão khốc liệt.
Tại khách sạn, Tịch Tư Yến đưa tay tắt giao diện phỏng vấn trước mặt Trần Mặc, rồi nói: "Cậu không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Bà ta đã làm ra những việc đó thì đáng bị trừng phạt, chỉ là trước khi bà ta vào tù đã lợi dụng bà ta để làm sáng tỏ sự thật, điều đó đã là khoan dung rồi."
"Ai nói tôi có gánh nặng tâm lý?" Trần Mặc cười: "Tôi thật sự không phải là người có tiêu chuẩn đạo đức cao."
Chứ đừng nói là chỉ một cuộc phỏng vấn này.
Kiếp trước cậu đứng trước giường bệnh của Lý Vân Như khi bà ta sắp chết, cũng chưa từng cảm thấy hối hận chút nào.
Nói về lòng dạ lạnh lùng, Trần Mặc luôn cảm thấy mình rèn luyện rất tốt.
Nhưng Tịch Tư Yến không hùa theo, lại lắc đầu nói: "Nhiều chuyện cậu rất có nguyên tắc, đến bản thân còn không nhận ra?"
"Ví dụ?"
"Tự suy nghĩ đi."
Trần Mặc nghi ngờ: "Không phải cậu là kẻ si tình đấy chứ?"
Tịch Tư Yến bình tĩnh đáp: "Tôi không nhớ là chúng ta có yêu đương gì cả."
"Tất nhiên là không." Trần Mặc nói: "Tôi chỉ nói cái cái kiểu như cậu, vừa mới nói thích một ngườiđã nhìn người đó qua mười tám lớp filter, trông rất giống một kẻ si tình. Cẩn thận bị người ta lừa đấy, anh Yến."
"Lo cho cậu trước đi."
Tịch Tư Yến đưa điện thoại của Trần Mặc cho cậu.
Là cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm Hướng Sinh Lũng.
Thầy Hướng hiếm khi nói nhẹ nhàng như vậy, mở lời: "Trần Mặc, em đang ở đâu vậy?"
"Khách sạn." Trần Mặc trả lời.
Thầy Hướng: "Ừ, tốt lắm. Thế này nhé, tất cả thầy cô và các bạn trong trường đều hiểu rằng gần đây em có nhiều chuyện không vui. Bên cạnh em có người không? An toàn không? Có cần thầy gọi vài bạn qua ở cùng không?"
"Thầy Hướng." Trần Mặc nói: "Thầy Lại Chủ Nhiệm ở bên cạnh thầy phải không? Thầy nói với thầy ấy đừng lo nữa, em ổn, ăn được ngủ được, không ảnh hưởng gì đến việc học tuần sau đâu... và càng không nghĩ quẩn đến mức tự tử. Đừng gọi nữa nhé, bao nhiêu cuộc gọi rồi."
Trần Mặc cúp máy, nhìn Tịch Tư Yến đứng bên cạnh.
Cậu hỏi: "Tại sao không thể nói là cậu đang ở đây?"
"Cậu muốn nói à?" Tịch Tư Yến nhướn cậu.
Trần Mặc cảm thấy khó hiểu: "Có gì mà không thể nói?"
Tịch Tư Yến xoa nhẹ tóc cậu, cười nhưng cuối cùng vẫn không nói với Trần Mặc.
Tối hôm qua, ở lối ra của quán bar.
Một bức ảnh mờ mờ trông giống như hai người ôm nhau lan truyền nhanh chóng trong các nhóm lớn ở trường, tốc độ truyền bá cực nhanh, đến chiều nay thì đã gây xôn xao.
Ảnh chỉ chụp được nửa mặt Tịch Tư Yến, còn Trần Mặc lúc ấy vừa quay đầu lại, chỉ có bóng lưng mờ ảo, không rõ là nam hay nữ.
Chuyện một người vừa được giữ lại học bổng và tốt nghiệp sớm như Tịch Tư Yến, bị đồn đoán là có người yêu, đã đủ làm náo loạn rồi.
So với những tin tức về xã hội như nhà họ Trần và họ Dương, học sinh lại hứng thú hơn với kiểu tin đồn như thế này.
Trần Mặc đang băn khoăn không biết phản ứng của Tịch Tư Yến sao lại kỳ lạ như thế.
Thì nhận được ảnh chụp màn hình từ nhóm trường do Cẩu Ích Dương gửi từ buổi trưa.
Đầu tiên là vài ảnh chụp đoạn chat.
"Chết tiệt, giấc mơ của tôi tan vỡ rồi, đó là Tịch Tư Yến!"
"Thôi đừng gào lên nữa, nam thần vì sao lại gọi là thần, là vì anh ấy xa tầm với đó."
"Mấy cậu có phóng đại quá không? Trong bức ảnh đó chẳng có gì cả."
"Cậu bị mù à?"
"Con đường tối tăm, ánh mắt trầm ngâm của Tịch thần khi cúi đầu, hai người lại còn gần nhau thế, nếu cậu nói không có gì, tôi sẽ lộn ngược mà ăn cỏ!"
"Cậu nói quá rồi đấy chị em."
"Vậy nên, có ai có thể nói xem, yêu tinh kia rốt cuộc là ai không?"
Cẩu Ích Dương khoanh tròn bóng dáng mờ ảo trong ảnh và nói: "Anh bạn, mặc dù cậu đang trải qua sự kiện lớn trong đời, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, lần này yêu tinh đó cũng là cậu phải không?"