Tối hôm đó, khi về ký túc xá, Trần Mặc không tìm thấy quần lót của mình trong thùng rác, và chiếc quần lót đen bằng cotton mà cậu mới chỉ mặc một lần, được đặt ngay ngắn trên giường của mình.
Chỉ có điều, bộ ga giường và chăn gối đang phơi trên ban công khiến Trần Mặc giật mình.
Trần Mặc hỏi Tịch Tư Yến đang ngồi trên ghế lật sách với vẻ bình thản, hơi khó tin: "Có phải hơi quá rồi không?"
"Quá à?" Tịch Tư Yến không ngẩng đầu, nhưng biết cậu đang nói về chuyện gì.
Trần Mặc nói: "Cậu đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn nam giới của tôi rồi đó."
"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi." Tịch Tư Yến đóng sách lại, nhìn cậu: "Khóa huấn luyện thi vật lý kéo dài nửa tháng sắp bắt đầu rồi, tôi giặt trước để đề phòng khi đi không có thời gian giặt khô, là cậu nhạy cảm quá thôi."
Trong chốc lát, gương mặt Trần Mặc biến đổi liên tục: "Làm sao cậu biết tôi đang nói chuyện gì? Cái lý do che giấu căn bệnh sạch sẽ đến mức ám ảnh của cậu, còn chẳng đáng để nói ra."
Tịch Tư Yến nhướng mày.
"Thứ nhất, cậu vừa bước vào phòng đã nhìn chăm chăm vào cái thứ trên giường mình cả buổi, ánh mắt như sợ ai đó có âm mưu gì với cái quần lót của cậu vậy. Là tôi để lên đó giúp cậu, không nhận ra thì chắc tôi mù mất rồi."
"Thứ hai, bình thường tôi không cho cậu ngồi ghế của tôi sao? Khi cậu trèo lên giường, chưa từng đạp lên giường của tôi à? Tuần trước, ngay tại đây, trong lúc học bù cậu ngủ gật, suýt nữa còn chảy nước miếng xuống bàn tôi, lúc đó tôi đã nói gì với cậu chưa? Tôi có sạch sẽ đến biến thái không?"
Trần Mặc: "..."
Cảm giác bị người ta chất vấn một hồi, đến mức không nói lại được gì thật quá mới mẻ.
Nếu không biết Tịch Tư Yến là đội trưởng đội tranh biện của trường, cậu còn muốn cúi đầu xin lỗi, thú nhận tội lỗi của mình nữa đấy.
Nhìn mấy người trong phòng vừa muốn cười vừa không dám cười, Trần Mặc quay lại, nghi ngờ hỏi: "Mấy chuyện cậu nói là thật à? Sao tôi không có chút ấn tượng nào thế?"
"Chắc... chắc là thật đấy." Tề Lâm bật cười khúc khích, cố nhịn lắm mới nói được.
Cậu ta giữ gương mặt bình tĩnh, giơ tay thề: "Không phải nói xấu gì cậu đâu, anh Mặc, nhưng cái thói quen sống của cậu ấy mà, nhìn thì lúc nào cũng cầm cốc giữ nhiệt, tối đến còn phải ngâm chân, tưởng là khỏe mạnh lắm. Nhưng thực ra, cậu chưa bao giờ thấy mình sống có chút lơ đễnh, thiếu tập trung sao? Như tối qua chẳng hạn, cậu chắc chắn đã dùng nhầm dầu gội của lão Tịch đấy. Lúc cậu ra ngoài, tôi đã ngửi thấy rồi, mùi hệt như của lão Tịch."
Nghe vậy, Trần Mặc mới nhớ ra mình chưa để ý.
Cậu hay mất tập trung khi tắm, lúc bận rộn, tắm bồn luôn là khoảnh khắc thư giãn nhất với cậu.
Khoảng thời gian đó đủ để cậu tua lại trong đầu xem cả một ngày, việc gì làm đúng, việc gì sai.
Giờ thói quen đó vẫn chưa thay đổi.
Chỉ là giờ không còn nhiều chuyện để nghĩ, cùng lắm cũng chỉ là nghĩ xem thi sai bao nhiêu câu thôi.
Cậu vô thức cào cào tóc, rồi đưa ngón tay lên mũi ngửi.
Cũng không thấy khác so với mọi khi.
Chưa kịp nói gì, đã nghe Tịch Tư Yến bật ra một câu: "Cậu còn ngửi à? Đúng là giống chó thật, dùng nhầm dầu gội thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
"Thật." Trần Mặc gật gù, không để tâm lắm, nhưng động tác gãi đầu lại khiến cậu nhớ ra một chuyện: "Tôi thấy tóc mình dài ra rồi, mai là thứ Sáu, học xong buổi chiều là nghỉ sớm. Có ai muốn đi cắt tóc chung không?"
Giang Tự nói: "Hay tất cả cùng đi đi, dù gì thầy Hướng cũng nói mấy lần rồi, bảo nếu còn thấy đứa nào để tóc dài không chịu cắt, thầy sẽ tự tay dùng tông-đơ cạo luôn."
Trừ Tiết Bình, mấy người còn lại đều không có ý kiến.
Thế là quyết định được đưa ra.
Còn Trần Mặc vẫn chưa làm xong buổi châm cứu cuối cùng.
Cậu nghĩ cắt tóc xong, sẽ đi thêm một lần nữa đến phòng khám Đông y.
Hôm sau trời khá ổn.
Sau khi tan học, mọi người đều về phòng ký túc lấy đồ, cũng biết chân cậu còn đau nên hẹn gặp Trần Mặc ở cổng trường.
Trần Mặc một mình bước ra ngoài trước.
Vào mỗi chiều thứ Sáu, cổng trường lúc nào cũng đông người qua lại, có nhiều phụ huynh đến đón con, học sinh nội trú cũng tấp nập ra vào. Có đứa còn không viết đơn xin nghỉ phép, chỉ để nhân lúc đông người lẻn ra khỏi trường.
Trần Mặc đứng bên vệ đường, thu hút không ít ánh nhìn.
Dù gì giờ cậu cũng là người nổi tiếng.
Chỉ riêng chuyện cậu công khai việc mình gay đã đủ để mọi người bàn tán rồi.
Chưa kể cậu còn cởi đồng phục ra, quấn quanh eo, mệt thì ngồi bệt xuống lề đường, gặp ai quen thì chỉ uể oải vẫy tay, kết hợp với gương mặt đó, khiến ánh mắt xung quanh không thể không chú ý.
Có vài nữ sinh lén nhìn Trần Mặc, chăm chú theo dõi cậu.
Bất chợt, trong một khoảnh khắc, họ thấy cậu bỗng nhiên bật dậy, nhanh chóng lao qua dòng xe cộ trên đường, biến mất vào con hẻm bên kia.
Thế nên, khi mấy người trong phòng ký túc ra ngoài tìm không thấy cậu đâu, gọi điện cũng không bắt máy, có khá nhiều người tốt bụng đã chỉ đường cho họ.
"Trần Mặc à? Cậu ấy đi sang bên kia rồi."
"Không biết đi làm gì, chạy nhanh lắm, qua đường mà tài xế bóp còi inh ỏi, cậu ấy cũng làm như không nghe thấy."
"Hình như cậu ấy đuổi theo ai đó."
"Không thấy rõ, không thấy ai bên kia cả."
Nghe vậy, Tịch Tư Yến nhìn qua phía bên kia đường, lông mày cau lại.
"Chuyện gì đây? Anh Mặc gặp người quen à?" Tề Lâm quay đầu hỏi ý kiến Tịch Tư Yến: "Hay chúng ta đến tiệm cắt tóc trước, biết đâu cậu ấy chỉ đi mua đồ thôi?"
Giang Tự và Bạch Trình gật đầu đồng ý: "Được, trên đường thử gọi điện thêm."
"Khoan đã." Tịch Tư Yến gọi với theo, nhét cái túi vào tay Tề Lâm: "Tất cả đi tìm cậu ấy với tôi."
Ba người còn lại ngớ người.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tịch Tư Yến, họ liếc nhau rồi không nói gì nữa, gật đầu theo sau.
Khi Trần Mặc chặn người đàn ông lại sau hàng rào bảo vệ phía sau con phố, nơi này đã cách cổng trường Nhất Trung khoảng một cây số. Phía dưới hàng rào bảo vệ cao chừng hai mươi mét là một bãi rác nhỏ, và xa hơn nữa là con sông lớn nhất chạy xuyên suốt toàn thành phố Nhuy Thành.
Gió từ sông thổi mạnh, làm tấm vải quảng cáo "Cẩn thận hàng rào" trên hàng rào bay phần phật.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối từ bãi rác bên dưới.
"Chạy đi chứ." Trần Mặc nắm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, đẩy ông ta dựa vào hàng rào, nghiến răng nói: "Sao không chạy tiếp nữa hả?"
Người đàn ông trung niên bị túm trông vô cùng bệ rạc.
Tóc ông ta bóng nhờn như thể đã lâu không gội, miệng đầy răng vàng, mắt đỏ ngầu vì rượu chè nhiều năm.
Lúc này không thể vùng vẫy thoát ra, gương mặt ông ta méo mó, giận dữ chửi: "Thằng súc sinh! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày đối xử với bố mày thế này à?"
"Vậy tao nên đối xử với mày thế nào đây?"
Trần Mặc cười hỏi: "Đưa tiền cho mày hưởng thụ à?"
"Đúng rồi!"
Lúc này, Trần Kiến Lập không còn ý định chạy trốn nữa, ông ta kéo lại chiếc áo khoác bò rách của mình, chỉ vào Trần Mặc nói: "Mày đừng tưởng tao không biết. Giờ nhà họ Dương đang phải năn nỉ tao! Tin tức về việc ôm nhầm con năm xưa là do chính họ đưa ra ngoài. Cả con đàn bà đê tiện Lý Vân Như kia cũng được thả tự do rồi, đưa tao chút tiền thì có đáng là gì."
Trần Kiến Lập vừa nói, gương mặt càng thêm phấn khích, tay túm lấy cánh tay Trần Mặc, cổ họng đỏ rực: "Con trai à, bố mày đến tìm mày lần này là để đòi lại công bằng cho mày đấy. Nhà họ Dương muốn danh tiếng, muốn lợi ích, nhưng họ không coi mày là con người. Đây là cơ hội của cha con ta!"
Trần Mặc cười khẩy: "Tôi không phải con của ông. Ông đột ngột chạy đến chặn tôi, có phải phát hiện mình không thể tiếp cận con ruột nên mới tìm đến tôi không? Hay là nó không thừa nhận ông, thậm chí bảo ông cút đi?"
Gương mặt Trần Kiến Lập thoáng chốc xanh xám.
Có lẽ ông ta nhớ lại việc mình cố gắng tiếp cận con ruột nhưng không gặp được, thậm chí suýt bị thằng con báo cảnh sát.
Ông ta chửi thề: "Thằng ngu không nhận cả bố ruột! Dạo này còn có vệ sĩ theo sau nó."
Vệ sĩ à.
Trần Mặc nghĩ lại, chuyện này cũng xảy ra tương tự ở kiếp trước.
Lúc đó, Trần Kiến Lập cũng đến tìm với những lời y chang.
Hồi đó, mình còn chưa ở ký túc xá.
Mỗi ngày đều đi học cùng xe với Dương Thư Lạc. Cũng vào thời điểm đó, Trần Mặc mới biết nhà họ Dương đã sớm biết chuyện Trần Kiến Lập đến thành phố Nhuy Thành. Vệ sĩ là do Châu Yểu Quỳnh thuê, lời giải thích rất hợp lý: "Có vệ sĩ đi theo các con, mẹ cũng yên tâm hơn. Tên đó nghiện cờ bạc, ai biết hắn sẽ làm gì."
Kết quả là khi Trần Kiến Lập thật sự xuất hiện, vệ sĩ bảo vệ Dương Thư Lạc rồi đưa cậu ấy lên xe đi ngay.
Còn Trần Mặc thì nghe hết lời của Trần Kiến Lập.
Hồi đó, mình đã làm gì nhỉ?
À, vừa gặp là lao vào đánh nhau với ông ta, mặt mày bầm dập quay về nhà họ Dương.
Gia đình họ Dương lúc ấy có phản ứng không giống nhau.
Châu Yểu Quỳnh thì đầy vẻ xót xa: "Sao con bị thương nặng vậy? Tiểu Mặc, đều là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ nghĩ rằng Trần Kiến Lập sẽ đến làm phiền Thư Lạc, dù sao thì nó cũng là con ruột. Không ngờ vệ sĩ lại bỏ sót con."
Dương Khải An nói: "Con à, con biết nghĩ cho gia đình, bố rất vui. Nhưng hiện tại tình hình của tập đoàn vẫn chưa ổn định, chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta làm lớn chuyện. Vì vậy, đừng cố chấp quá. Con cứ tạm thời đồng ý với ông ta, kéo dài thời gian, bố sẽ sớm nghĩ cách giải quyết."
Dương Trích thì lạnh lùng: "Tính cách bốc đồng của mày thì làm được việc gì?"
Nhưng lúc đó, Trần Mặc không phải vì nhà họ Dương.
Cậu chỉ đơn giản là muốn ra tay với Trần Kiến Lập thôi.
Nhưng sau đó, quả thật cậu cũng không làm lớn chuyện như nhà họ Dương yêu cầu, để mặc cho Trần Kiến Lập tống tiền suốt một thời gian dài, từ những khoản nhỏ lẻ ban đầu đến lúc đòi hỏi số tiền lớn.
Chính điều này đã trở thành giọt nước tràn ly, dẫn đến việc Trần Kiến Lập sau đó bị truy tố vì cướp của và làm người bị thương, bỏ trốn, và cuối cùng bị kết án tù rất lâu vì tội tống số tiền lớn.
Nhưng lần này.
Trần Mặc chủ động nói: "Không cần tìm nhà họ Dương nữa, tôi sẽ cho ông tiền."
"Mày cho tao tiền?" Trần Kiến Lập khạc nhổ một cái, rõ ràng không tin: "Mày chưa đủ mười tám tuổi, nhà họ Dương cho mày bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Trần Mặc nói một con số. Khi thấy mắt Trần Kiến Lập sáng lên, cậu tiếp tục: "Nhưng số tiền này không phải là cho không. Tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, ông đến trước công ty Dương Thị, tìm một người tên là Dương Trích. Nếu hắn không gặp ông thì cứ làm lớn chuyện, họ sẽ không tiếc cho ông thêm một khoản tiền bịt miệng nữa. Thứ hai, đừng tìm đến tôi nữa. Nếu ông cứ ép tôi vào cuộc, tôi sẽ đưa bản ghi chuyển khoản cho cảnh sát. Ông biết rõ kết quả của vụ kiện giữa nhà họ Trần và nhà họ Dương rồi đấy. Chúng ta có thỏa thuận không?"
Trần Kiến Lập vẫn còn nghi ngờ: "Mày chẳng nghiêng về nhà họ Dương chút nào sao? Lại còn cho tao tiền để tao tống tiền nhà họ Dương nữa?"
"Đừng nói khó nghe thế." Trần Mặc nhún vai, gió thổi tung mái tóc rối trên trán cậu, lộ ra gương mặt trong sáng vô tội: "Tôi chỉ là một học sinh trung học thôi. Tôi có thể làm được gì? Hôm nay tôi còn chưa từng gặp ông."
"Chưa gặp." Trần Kiến Lập nhận được câu trả lời vừa ý, bèn phá lên cười ha hả: "Đúng, đúng, chưa gặp."
Trong tiếng cười tham lam ấy, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía con sông lớn ở xa xa.
Lúc này mặt nước trông có vẻ yên ả.
...
Khi Trần Mặc bước ra khỏi con hẻm, cậu dừng lại ngay lập tức.
Mấy người bạn lập tức ùa tới.
"Trời ạ! Trần Mặc, cậu đi đâu mà lâu vậy?"
"Đúng đấy, làm tụi này tưởng cậu bị bắt cóc rồi."
"Lão Tịch! Tìm thấy người rồi!"
"Ở đây!"
Ánh mắt của Trần Mặc lướt qua gương mặt từng người bạn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đang bước đến từ cách đó chục mét.
Trần Mặc lắc lắc bàn tay còn dính nước: "Không có gì, tôi chỉ đi vệ sinh thôi."
"Cậu có lố không, đi vệ sinh mà chạy đi xa thế."
"Chúng tôi tìm cậu muốn điên lên, gọi điện cũng không bắt máy."
Trần Mặc ngớ người: "Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin rồi."
Ngay lúc Trần Mặc nói xong, Tịch Tư Yến đã bước đến gần.
"Sao vậy?" cậu lập tức hỏi.
Trần Mặc cúi đầu nhìn tay mình, chẳng để tâm lắm: "À, dính chút bẩn thôi."
Lúc này Tề Lâm và mấy người kia mới phát hiện, ống tay áo Trần Mặc được xắn lên, từ khuỷu tay đến đầu ngón tay đều bị cậu rửa đến đỏ ửng, như thể muốn chà đến tróc cả da. Da cậu trắng, nên một số chỗ thậm chí còn có vết đỏ dưới da.
Tề Lâm thốt lên: "...Dù có bẩn cỡ nào thì cũng không thế này, tôi còn nghi ngờ không biết cậu hay lão Tịch mới là người bị ám ảnh sạch sẽ nữa."
Tịch Tư Yến không nói gì.
Cậu chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía sau Trần Mặc, về nơi không rõ ràng kia, rồi thu ánh mắt lại, nói: "Đi thôi."
"Đi thôi, đi thôi." Trần Mặc vẫy tay gọi mấy người bạn: "Đến tiệm cắt tóc trước nào."
Nhưng vừa bước ra khỏi con hẻm, chưa kịp rẽ phải, cậu đã bị người ta kéo xoay ngược lại 180 độ.
Giọng Tịch Tư Yến bình tĩnh: "Đi châm cứu trước."
"Tôi muốn đi cắt tóc trước." Trần Mặc nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình, nghi hoặc: "Thầy Bàng nói lần châm cứu cuối sẽ đau lắm, có phải cậu đang lấy cớ để trả thù tôi không?"
Tịch Tư Yến liếc nhìn theo ánh mắt cậu, rồi tự nhiên thả tay ra.
"Trả thù gì? Trả thù cậu tự làm trễ thời gian của mình?" Tịch Tư Yến lạnh lùng đáp: "Thầy Bàng hôm nay có buổi họp gia đình, bảy giờ sẽ rời phòng khám, cậu sợ cũng phải đi, đừng viện cớ."
Bị đoán trúng ý định, Trần Mặc đành từ bỏ: "Vậy thì để tôi tự đi, dù gì cũng là lần cuối."
Thực sự Trần Mặc không muốn có ai theo cùng.
Phòng khám này đúng là giỏi, nhưng thầy Bàng càng lúc càng ra tay nặng hơn.
Lần trước cậu có thể chịu đựng nhưng cũng suýt đầm đìa mồ hôi lạnh. Lão thầy thuốc tự nói rằng lần cuối sẽ đau gấp đôi lần trước, nên Trần Mặc không muốn mất mặt trước người khác.
Tuy nhiên, Tịch Tư Yến nhìn cậu một cái: "Cứ khóc lên nếu cậu muốn, không ai nhìn đâu."
"Mẹ kiếp, ai khóc chứ!" Trần Mặc giận điên lên, bật thốt.
Đám bạn đi sau nghe loáng thoáng.
"Anh Mặc, cậu khóc à?"
"Hả? Khóc gì chứ."
"Lão Tịch làm cậu khóc à? Đúng là quá đáng, chỉ là đi vệ sinh thôi, có cần làm căng thế không."
Trần Mặc khựng lại.
Cậu quay đầu, chỉ tay về phía tiệm cắt tóc bên đường, cười lạnh lùng: "Hay mấy cậu cứ vào đó trước, bảo thợ cắt tóc cắt luôn cái não của mấy cậu cho nó bớt đần đi."
Mấy người bạn: "..."
Xin lỗi nhé.
Tạm biệt.