Trần Mặc đi lấy chìa khóa ở phòng quản lý ký túc xá vào buổi trưa.
Người trực ca hôm nay là một cô quản lý tầm bốn mươi tuổi, vừa đưa chìa khóa vừa liếc nhìn cậu hai lần, nói: "Phòng 613, ký túc xá hỗn hợp, đừng đi nhầm đấy."
"Vâng." Trần Mặc nhận chìa khóa rồi quay người đi.
"Khoan đã." Cô quản lý lại gọi cậu.
Trần Mặc quay đầu lại, thấy cô thò đầu ra khỏi cửa sổ, cau mày nói: "Nếu trong phòng có gì không ổn, cố gắng đừng gây gổ với ai, cứ báo lại cho quản lý chúng tôi."
Trần Mặc nhướng mày. Thường thì quy định ký túc xá ở cấp ba khá nghiêm ngặt, cấm sử dụng đồ điện trái phép, phải gấp chăn gối gọn gàng, v.v. Nên từ "cố gắng" mà cô ấy nói ra nghe có vẻ đặc biệt.
Cho đến khi Trần Mặc đẩy cửa phòng ký túc.
Âm thanh trò chơi chiến đấu hòa với những lời lẽ thô tục lập tức ập vào mặt. Căn phòng sáu người lúc này ít nhất cũng có mười mấy người tụ tập, có người ngồi, có người đứng. Ngay cạnh mũi chân cậu có một cái chai nước ngọt lăn ra do cánh cửa bị đẩy vào, thùng rác cách đó hai mét bị đổ, rác vương vãi khắp nơi. Mỗi chiếc giường sắt đều treo đồ đạc, túi ni lông, áo bóng bẩn, thậm chí Trần Mặc còn thấy một chiếc quần lót.
Nhất là khi Trần Mặc nhìn thấy Lý Duệ đang ngồi dựa vào bàn chơi game, cậu lập tức hiểu ra tại sao phòng 613 này lại khác biệt như vậy trong số các phòng ký túc xá khác, là vì có một người nằm ngoài quy định của nhà trường.
Một nơi có Lý Duệ - côn đồ của trường - ở, thì đặc biệt đến mức này cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong phòng nhiều người không có nghĩa là tất cả đều ở đây.
Gần cửa ra vào, có người nhìn thấy Trần Mặc, tò mò hỏi: "Tìm ai?"
"Không tìm ai cả." Trần Mặc vừa trả lời vừa đẩy cửa bước vào.
Mấy người từng chặn cậu ở quán net vào thứ Sáu tuần trước hầu như đều có mặt, nhận ra người mới bước vào là Trần Mặc, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Ai cũng nghĩ rằng anh đến để gây chuyện.
Cho đến khi anh bước vào, tìm thấy một chiếc giường trống gần ban công và mở vali ra.
Không để ý đến ai, anh bắt đầu đặt đồ lên giường.
Quần áo, chăn, bộ dụng cụ vệ sinh, và thậm chí có thứ gì đó giống như trà đỏ dưỡng dạ dày...
Chẳng bao lâu, cạnh chiếc vali bị dẫm lên bởi một bàn chân, tiếng nhựa vỡ vang lên khiến mọi người căng thẳng.
Ánh mắt Lý Duệ đầy giận dữ: "Chưa đến lượt tao tìm mày mà mày đã tự mò đến đây rồi. Ai cho mày ở đây hả?"
Ngày thứ Sáu hôm đó hắn đã ngu ngốc, dễ dàng bị Trần Mặc đe dọa chỉ bằng vài câu. Thực ra dù chuyện gia đình của hắn có bê bối đến đâu, hay Trần Mặc có đoán ra giới tính của hắn thì chỉ cần hắn tìm một cô bạn gái là xong, chẳng ai thèm tin.
Hơn nữa Trần Mặc vốn chẳng được yêu quý gì trong nhà họ Dương, điều đó là sự thật mà mọi người trong giới ở Nhuy Thành đều biết. Nhà họ Dương liệu có đứng ra bảo vệ cậu ta không?
"Bỏ ra." Trần Mặc cúi đầu nhìn bàn chân đó.
Lý Duệ cười lạnh, đè mạnh chân hơn: "Quỳ xuống xin lỗi hoặc cút đi. Tao có thể coi như chuyện hôm trước chưa từng xảy ra."
Trần Mặc ngẩng đầu: "Tao nói, bỏ ra."
"Mày bỏ mẹ mày ra ấy!"
Lý Duệ dùng lực mạnh hơn, đập vỡ chiếc vali.
Đồng thời, Trần Mặc đập nắp vali lại. Phần còn lại dường như là sách và khi nắp đóng xuống, Lý Duệ lập tức bật dậy vì đau đớn, "Đ.M tổ tiên mày!"
"Được thôi, tao sẽ tìm cho mày một cái giường khác." Lời vừa dứt, Trần Mặc đã húc đầu gối lên, với một vẻ điên cuồng mà anh không hề nhận ra, đối diện với cuộc xung đột không thể tránh khỏi này.
...
Lúc này trên sân bóng rổ, trận đấu vừa bước vào giờ nghỉ giữa hiệp.
Xung quanh sân là học sinh lớp này đến lớp khác vây kín. Các chàng trai bàn tán về những pha tranh đấu kịch liệt ở hiệp đầu, còn các cô gái sau cơn phấn khích thì đang nhỏ giọng bàn về việc ai vừa rồi trông đẹp trai nhất.
Tôn Hiểu Nhã, lớp trưởng của lớp chuyên, buộc tóc đuôi ngựa, đang phân phát nước cho nhóm nam sinh vừa rời sân.
Một nam sinh lớp khác đang lau mồ hôi, cười nói: "Chị Nhã ơi, đây đâu phải trận đấu chính thức gì, sao hôm nay phải phiền chị đích thân đến đây thế?"
Tôn Hiểu Nhã nhìn về phía một người nào đó đang ngửa cổ uống nước và nói: "Không còn cách nào khác, cậu cũng thấy đấy, nếu không có tôi hy sinh sợ là người nào đó sẽ bị nữ sinh trường ta ăn tươi nuốt sống mất, ai bảo tôi có đứa bạn từ thuở nhỏ cơ chứ."
Các nam sinh cùng chơi bóng đều cười theo.
"Đây là lý do bọn mình thích gọi anh Yến ra chơi bóng. Nghe tiếng các cô gái hét, ai cũng có cảm giác mình đẹp trai không tưởng, chạy trên sân còn nhanh hơn cả chó."
"Cút đi, chỉ có mày là chó thôi."
"Đúng, tao cũng không thừa nhận điều đó."
"Rõ ràng là mê kỹ thuật chơi bóng của Tịch Tư Yến, còn bày đặt nói những lời không đâu."
Tịch Tư Yến ngồi trên bậc thang, không tham gia vào câu chuyện cười đùa. Chiếc áo bóng rổ trắng trên người làm nổi bật làn da của anh, dù mồ hôi đã ướt đẫm tóc và cổ, nhưng không khiến người ta cảm thấy lôi thôi, lại còn thêm phần hoang dã.
Một nam sinh khác cười hỏi: "Cậu Dương Thư Lạc của lớp chuyên không phải cũng là bạn từ nhỏ của các cậu sao? Nghe nói cậu ấy đã về trường rồi, bình thường chưa bao giờ vắng mặt, sao hôm nay không thấy?"
Tôn Hiểu Nhã liếc nhìn Tịch Tư Yến, rồi mới trả lời: "Không phải ai cũng được gọi là bạn từ thuở nhỏ, dù sao tôi cũng không quen thân với cậu ta."
"Chị ấy lại bắt đầu rồi." Tề Lâm ngồi phịch xuống bên cạnh Tịch Tư Yến, kéo cổ áo lên xuống vài cái và nói: "Chị ấy thật sự không ưa Dương Thư Lạc đâu, lần nào nhắc đến cậu ta cũng đầy khó chịu."
Thật ra, nếu tính kỹ thì...
Anh, Tịch Tư Yến, Tôn Hiểu Nhã, và một người nữa từ trường số ba là Liêu Đình Đình, cùng với Tăng Vực của lớp tám, mới là nhóm bạn chơi chung từ nhỏ.
Dù gia cảnh không bằng nhà họ Tịch, nhưng cũng không thua kém và lại ở gần nhau. Dịp Tết hay lễ hội, nhà nào cũng có qua lại.
Dương Thư Lạc, xét cho cùng chỉ thân với Tịch Tư Yến. Mối quan hệ giữa hai nhà họ Dương và Tịch đã bắt đầu từ thời ông nội, rất thân thiết, nhưng đến thế hệ cha của họ thì không còn khăng khít như trước.
Tề Lâm không mấy hứng thú với những chuyện của người lớn, nhưng cũng biết rằng người đứng đầu mới của nhà họ Dương hiện giờ không giỏi giang gì. Nhất là chuyện liên quan đến sự thật về huyết thống trong gia đình họ đã gây ra đủ thứ rắc rối, và cách xử lý cũng chẳng đâu vào đâu.
Tôn Hiểu Nhã không ưa Dương Thư Lạc thật ra không phải vì cậu ta không phải con ruột của nhà họ Dương.
Nhắc đến chuyện này, Tề Lâm vẫn còn rất quan tâm, cậu vỗ vai Tịch Tư Yến, cười hỏi: "Lúc thi vào cấp ba, Liêu Đình Đình tỏ tình với cậu đúng không? Cậu thật sự không thích cô ấy à? Tôi còn nghe nói là Dương Thư Lạc đứng sau từ chối thay cho cậu, làm cho bạn thân của chị Nhã phải giận mà chuyển sang trường số ba. Vậy nên chị ấy mới chẳng ưa gì cậu ta. Nếu cậu thấy tiếc thì bọn mình có thể tụ họp lại một lần nữa không?"
Tịch Tư Yến vặn nắp chai nước, liếc nhìn qua, "Cậu rảnh quá à?"
"Không rảnh, bận lắm."
"Vậy thì im đi." Tịch Tư Yến đặt chai nước xuống bậc thang phía sau.
Lúc này, khi tiếng còi vừa vang lên, báo hiệu hiệp hai sắp bắt đầu.
Một nam sinh thở hổn hển chạy tới, đứng giữa nhóm nam sinh của lớp chuyên , hỏi: "Cái cậu Trần Mặc kia có phải học lớp các cậu không?"
Cẩu Ích Dương vừa đúng lúc có mặt, cười đáp: "Đúng rồi, cậu ấy mới chuyển đếm ký túc mà? Tôi nói giúp thì cậu ấy không chịu."
"Đánh nhau rồi."
"Gì cơ?"
"Trần Mặc đánh nhau với người ta, hơn chục người đánh một, sợ vãi."
"Chết tiệt!" Cẩu Ích Dương bật dậy: "Tôi đi coi thử!"
Tịch Tư Yến nghe xong, cau mày đứng dậy, Tề Lâm bên cạnh lập tức nói: "Chuyện này chắc phải báo cho thầy Hướng rồi, tôi đi nhé?"
"Đi đi." Tịch Tư Yến kéo lấy chiếc áo khoác treo trên lưới bóng rổ, dặn dò: "Chú ý xem trong văn phòng còn ai không, chuyện này giải quyết được trong im lặng thì đừng làm to chuyện."
"Hiểu rồi."
Khi nhóm nam sinh của lớp chuyên lên tới tầng sáu, Tịch Tư Yến đứng ở vị trí đi đầu.
Bầu không khí trong hành lang yên tĩnh một cách bất thường.
Trái với tưởng tượng về một trận ẩu đả kịch liệt, chỉ có một vài học sinh ở các phòng bên cạnh ló đầu ra nhìn nhưng không ai bước ra khỏi phòng.
Phòng 613 đang đóng cửa.
Bên trong không hề có chút động tĩnh nào.
Cẩu Ích Dương sốt ruột: "Chết tiệt! Không lẽ có người bị đánh chết rồi?"
Tịch Tư Yến nhíu chặt mày, tay phải cầm áo khoác đổi sang tay trái, rồi giơ tay đập cửa, "Mở cửa."
Bên trong vẫn không có phản hồi gì.
Lúc này, Cẩu Ích Dương lao sang phòng kế bên tóm lấy một nam sinh hỏi: "Chuyện gì đã xảy ta? Là ai đánh nhau?"
"Là... là đám Lý Duệ." Nam sinh đeo kính trả lời nhỏ.
Cẩu Ích Dương lập tức đá vào tường một cái.
Anh quay lại, giọng nghiêm trọng: "Là đám Lý Duệ, tuần trước đã chặn Trần Mặc ở quán net 'Nhện Xanh'."
Tịch Tư Yến ánh mắt nghiêm nghị: "Sao không nói sớm?"
"Nói gì chứ?" Cẩu Ích Dương không biết trả lời thế nào: "Chuyện tuần trước không có hậu quả gì, bọn Lý Duệ không hiểu sao lại tự động rút lui nên hôm nay Trần Mặc mới bị chúng chơi lại."
Tịch Tư Yến không nói thêm gì, lùi lại vài bước, giơ chân dài đạp mạnh một cái.
"Rầm!" Một tiếng kêu lớn vang lên.
Cánh cửa va vào tường phía sau rồi bật lại mạnh, làm bụi trên tường rơi xuống lả tả.
Khi mấy người đứng ở cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong, họ lập tức im bặt.
Trong phòng ký túc không đông lắm.
Chỉ có ba, bốn người, kể cả người đang ngồi ngược trên ghế, tay kẹp điếu thuốc.
Khuỷu tay Trần Mặc tựa vào lưng ghế, khi ngước mắt nhìn về phía cửa, đôi mắt mờ ảo qua làn khói thuốc toát lên vẻ lạnh lùng.
Cái lạnh ấy không chỉ làm ngơ với những người ngồi dưới đất, đầu cúi gằm, bị trói bằng ga giường, mà khi nhìn những người vừa bước vào, ánh mắt cậu ta cũng không khác gì nhìn người xa lạ.
Khi Tịch Tư Yến đẩy cửa bước vào, như thể đã phá vỡ thế giới riêng trong căn phòng. Cậu bước qua những chiếc ghế bị lật ngược, đồ đạc bừa bộn trên sàn, đến trước mặt Trần Mặc đang ngồi.
Cậu không nói gì, chỉ nắm lấy cằm Trần Mặc, kéo nghiêng đầu cậu ta sang một bên để nhìn rõ vết xước trên gò má và vệt máu đọng lại ở khóe miệng.
"Còn chỗ nào bị thương không?"
Trần Mặc ngửa đầu né tránh, giọng khàn đặc: "Không."
Tịch Tư Yến thả tay ra nhìn xuống cánh tay có vẻ như đang mệt mỏi của Trần Mặc, rồi hờ hững nhận xét: "Không chỉ đánh nhau, còn dám hút thuốc. Gan cậu lớn thật."
Trần Mặc hít một hơi thuốc rồi thở ra: "Vậy thì đi mách đi."
Tịch Tư Yến không biết vì lý do, cậu không can thiệp thêm. Còn Trần Mặc thì quay sang nhìn Cẩu Ích Dương và mấy cậu con trai khác, một số người còn chưa từng nói chuyện với anh, hỏi: "Sao các cậu lại đến đây?"
"Tất nhiên phải đến chứ."
"Bắt nạt người của lớp chuyên chúng ta, không thể để yên được."
Mấy người kia lúc này mới bắt đầu phản ứng, Cẩu Ích Dương còn xắn tay áo lên định xử lý đám gây chuyện. Nhưng khi vòng qua nhìn rõ tình trạng của những kẻ nằm trên sàn, cậu lập tức cứng họng.
Thật sự... quá thảm.
Có người mũi chảy máu thành hai dòng, có người mắt thâm tím một mảng. Nhất là Lý Duệthường ngày hung hăng như khỉ đột trong trường, giờ không biết có bị đánh gãy răng không, nửa bên mặt sưng phồng lên. Vết thương trên đầu từ tuần trước vẫn chưa lành, giờ trông thật thảm hại.
Một tay đại ca trong trường mà bị đánh đến mức này, bảo sao lúc nãy có người gõ cửa mà không ai dám trả lời.
Ngoại trừ Cẩu Ích Dương, mấy người kia đều thật sự ngưỡng mộ.
Trong trí nhớ của họ, Trần Mặc vẫn là cậu thiếu gia nhà họ Dương vừa được đưa đến đây không lâu, chưa kịp để ai hiểu rõ, chỉ biết cậu ta là người ham học, một viên ngọc quý bị lãng quên của gia tộc. Nhìn mảnh khảnh là thế ai ngờ lại đánh giỏi đến vậy.
Giờ đây, với dáng vẻ hút thuốc để kiềm chế cơn giận trong máu, trong mắt người khác cậu ta đúng là người khó mà động vào.
"Trần Mặc." Lý Duệ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, phun ra lời đe dọa: "Cậu có giỏi thì cứ đối đầu với tụi tao đi, tui tao vẫn còn kẻ mạnh hơn mày nhiều. Mày chết chắc rồi!"
Trần Mặc liếc nhìn cậu ta, nhấc điếu thuốc từ miệng, đứng dậy, tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả nhỏ đặt trên bàn, rõ ràng là cố ý đặt sẵn ở đó.
Chưa kịp đi được hai bước thì bị giữ lại.
Tịch Tư Yến siết chặt cổ tay anh, lấy con dao khỏi tay, nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Cậu còn giấu dao, muốn phạm thêm tội à?"
"Giấu đâu mà giấu." Trần Mặc hất cằm về phía người nằm dưới đất: "Tịch thu từ đám đó đấy."
Mắt Tịch Tư Yến ánh lên sự lạnh lẽo, cậu ném con dao lại lên bàn.
Sau đó, cậu kéo chiếc ghế mà Trần Mặc vừa ngồi, bước đến trước mặt Lý Duệ, kẹp chặt hai chân của cậu ta dưới chân ghế, rồi ngồi xuống.
Lý Duệ sững người: "Tịch Tư Yến, mấy dựa vào đâu mà xen vào?"
"Dựa vào đâu?" Tịch Tư Yến nói: "Bất cứ ai trong lớp chuyên đều thuộc quyền quản lý của tao, kể cả cậu ấy. Mày nghĩ sao?"
"Hả." Lý Duệ cố gắng giãy giụa, nghiến răng: "Mày cũng chỉ dựa vào gia thế nhà họ Tịch mà thôi, không có nhà họ Tịch, mày chẳng là cái thá gì cả!"
Vừa dứt lời, mặt hắn lập tức nhăn nhó vì đau đớn.
Chân ghế mà Tịch Tư Yến đang ngồi không biết từ lúc nào đã ấn sâu vào chân Lý Duệ.
Tịch Tư Yến ngồi thản nhiên, dáng vẻ ung dung như không nhận ra điều gì, nhưng sức ép vẫn không ngừng tăng lên. Cậu cười nhẹ, hỏi: "Hay để tao dạy mày? Cho mày biết thế nào mới gọi là ỷ thế mà bắt nạt người khác."