Tác giả: Thính Nguyên
Edit:Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu:
Là con trai thật của gia đình hào môn bị trao nhầm, Trần Mặc luôn không hiểu tại sao người bị bỏ rơi ngoài kia mười bảy năm là anh, nhưng mọi người vẫn thích cậu thiếu gia giả Dương Thư Lạc kia hơn. Vì vậy, anh liều mạng để tranh giành, để đoạt lại, để cướp lấy. Cuối cùng lại bị ba mẹ ghét bỏ, bạn bè phản bội, và chính anh cũng gặp cái chết thảm.
Vì thế, sau khi trọng sinh, Trần Mặc nghĩ thoáng ra.
Cười nhiều trẻ lâu, ngủ sớm mới sống thọ.
Về nhà không bao lâu, ba mẹ ruột hỏi anh: "Trần Mặc, con xem em trai con... bây giờ có thể ở lại sống cùng chúng ta được không?"
Trần Mặc thật lòng nói: "Miễn sao mọi người vui là được."
Bà bảy cô tám bà dì dịp lễ tết khen ngợi thiếu gia giả.
Trần Mặc uống nước táo đỏ ngâm kỷ tử, gật đầu liên tục: "Đúng đúng, mọi người có mắt nhìn thật đấy."
Người xung quanh ngấm ngầm so sánh hai người, châm chọc anh không xứng với danh phận thiếu gia nhà hào môn.
Trần Mặc ngâm chân ngủ ngon lành: "Không phải là sự thật sao, cứ nói đi, cầm loa ra đường mà hét cũng được."
Người khác: "..."
Sau này, mọi người phát hiện ra thiếu gia nhà hào môn thật được nhặt về này giỏi nhất ba việc: ăn cơm, ngủ, và chơi buê đuê.
Không chỉ chơi buê đuê, anh còn "cướp" luôn người đứng đầu lớp là thanh mai trúc mã của thiếu gia giả.
Trần Mặc cảm thấy vô cùng oan ức.
Tịch Tư Yến, cái tên mặt lạnh như Diêm Vương kiếp trước đâu có để ý đến mình, những người này nhìn ở đâu ra mà bảo mình đã "cướp" anh ta chứ.
"Tôi có cần giải thích giúp cậu không?" Một ngày nọ, Trần Mặc dò hỏi.
Người đó dựa vào tường cúi mắt nhìn anh, nhướn mày: "Giải thích gì?"
"Tịch Tư Yến, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng không liên quan gì đến tôi, Trần Mặc."
Người trước mặt đút tay vào túi cúi xuống hôn, lạnh nhạt: "Bây giờ thì có rồi."
Trần Mặc kinh ngạc: Tịch Tư Yến! Đồ khốn nạn hại mình!!
Nội dung: Hào môn thế gia, tình yêu đặc biệt, trọng sinh, học đường, nhẹ nhàng.
Trần Mặc - Tịch Tư Yến
Một câu tóm tắt: Thật giả không thể lẫn lộn
Ý tưởng: Cuộc sống dưỡng sinh hệ, từ chối tiêu hao nội tâm
Chương 1
Con đường bên cạnh Trường Trung học số 1 thành phố Tích có lượng người qua lại đông đúc nhất vào mỗi chiều thứ Sáu.
Nhất là quán net đen tên "Nhện Xanh" nằm ở góc đường, luôn thu hút những học sinh hạng ba không mấy tập trung vào việc học từ vài trường trung học lân cận, họ tụ tập tại đây không để chơi game thì cũng để lén lút hẹn hò.
Nhưng hôm nay, bầu không khí có chút khác biệt.
Tất cả mọi người trong quán net đều vô tình hoặc cố ý chú ý đến một góc quán.
Bảy, tám tên thiếu niên bất lương, kẻ ngồi, kẻ đứng, chiếm cứ vị trí ấy, còn người bị chúng vây chặt ở bên trong có vẻ như đã dựa vào tường ngồi bất động một lúc lâu rồi.
"Mày chắc là không có chuyện gì thật chứ, Đại Ca?" Một tên gầy như khỉ đá chân vào tường hỏi.
Tên được gọi là Đại Ca đang chơi game trên điện thoại, liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng khó chịu: "Chỉ đập một cái thế mà mày nghĩ có chuyện gì được à? Trong cặp tao đâu có viên gạch nào, thằng nhóc này gầy gò, biết đâu người nó có bệnh thì sao."
Lại có người lên tiếng: "Hay hôm nay bỏ qua đi? Dù sao nó cũng là con ruột nhà họ Dương."
"Con ruột thì sao? Nhà họ Dương thiếu con chắc?" Tên kia như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cất điện thoại đi rồi nói: "Thằng này dựa vào việc mình là con ruột nhà họ Dương, cái gì cũng muốn so bì với Dương Thư Lạc, ngay cả quần áo cũng bắt chước mặc giống. Nói tiếng phổ thông thì như miếng giẻ rách mà vẫn không biết tự lượng sức, tính tình vừa kiêu căng vừa lập dị, nghe đâu hồi học trường cấp ba cũ còn đứng nhất đấy. Đúng là đồ nhà quê lớn lên từ làng, có chí tiến thủ thật, mấy đứa tụi mày nên học tập đấy! Nghe rõ chưa?"
Có người hùa theo: "Học cái gì? Học nó không hoà đồng à? Học nó làm màu hay học nó coi sự thiếu hiểu biết là cá tính?"
"Ha ha ha ha ha ha..."
Một nhóm thiếu niên lại tiếp tục cười đùa vô tư.
Khi Trần Mặc tỉnh lại, đầu anh đau nhói.
Âm thanh ồn ào bên tai giống như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, nghe không rõ lắm.
Anh chỉ mơ hồ bắt được vài từ như Dương Thư Lạc, trao nhầm, và trường học.
Anh nghĩ mình đã chết rồi và có lẽ là sẽ xuống địa ngục, nếu không sao lại tái hiện ký ức thời trung học thế này.
Nhiều năm trước, mẹ ruột của Dương Thư Lạc là Lý Vân Như sinh con gấp khi đang làm công nhân ở thành phố. Vì sức khỏe không tốt, chồng thì mê cờ bạc và thường xuyên bạo hành gia đình, bà đã nảy sinh ý định gửi con cho người khác nuôi.
Nhưng cuối cùng bà không chọn cách gửi mà là chọn cách đổi.
Bà lén lút mang Trần Mặc về làng Du Hoè, một ngôi làng nghèo cách thành phố Tích ba trăm cây số về phía đông. Vì từ khi sinh ra, Trần Mặc chẳng có nét nào giống chồng bà là Trần Kiến Lập nên Trần Kiến Lập nghi ngờ bà ngoại tình.
Những trận đòn roi càng thêm tàn nhẫn, những lời chửi rủa càng thêm sắc bén.
Ký ức thời thơ ấu của Trần Mặc phần lớn là những ngày tháng tối tăm trong căn bếp cũ kỹ.
Là những con vật không bao giờ nuôi xong, là cái bụng không bao giờ được no. Anh nhớ rõ nỗi đau khi đầu thuốc lá của Trần Kiến Lập châm vào mu bàn chân, nhớ rõ trọng lượng của những cú đấm đá trên cơ thể, cũng nhớ cả chút ấm áp đáng thương khi Lý Vân Như thỉnh thoảng che chắn cho anh trước ngực bà.
Sau đó, anh bắt đầu phản kháng.
Từ hoàn toàn bị động chịu đòn đến thỉnh thoảng có thể làm đối phương chịu thiệt, cho đến khi thực sự có thể đánh nhau ngang cơ với Trần Kiến Lập thì Trần Mặc vẫn chưa học hết lớp mười. Trần Kiến Lập vừa mắng anh là đồ điên, vừa bắt đầu sợ anh, còn Lý Vân Như thì thường xuyên đi xe đường dài đến thành phố, ở vài ba ngày rồi lại về, khi Trần Mặc hỏi, bà luôn lảng tránh.
Sự thật không đến quá muộn.
Chỉ cách sinh nhật mười bảy tuổi của Trần Mặc chưa đầy hai tháng.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa lớn.
Lý Vân Như quỳ trên con đường đất bùn, nắm chặt tay áo Trần Mặc, cầu xin anh: "Là mẹ, tất cả là do mẹ, không liên quan gì đến đứa trẻ đó. Trần Mặc, coi như mẹ cầu xin con, đừng oán trách nó."
Trần Mặc chìm trong một nỗi mơ hồ to lớn, anh nghe thấy chính mình hỏi: "Vậy còn con? Con là gì chứ?"
Nhà họ Dương đã kiện Lý Vân Như.
Theo lời những người trong làng, cuộc đời Trần Mặc từ đó đã bước lên một bậc thang cao.
Cái "bước lên một bậc thang cao" này ám chỉ việc nhà họ Dương là một gia đình thương gia nổi tiếng ở thành phố Tích. Thật ra nói vậy cũng không sai, từ đó Trần Mặc bắt đầu mặc đủ loại quần áo và giày dép từ những thương hiệu mà anh chưa từng biết đến, ra ngoài thì có xe đưa đón, cuộc sống hàng ngày đều được người hầu chăm sóc tỉ mỉ.
Nhưng không ai dạy anh phải làm sao để thích nghi với sự khác biệt giai cấp lớn đến thế.
Cũng không ai nói với anh rằng, hóa ra điều tàn khốc hơn cả nỗi đau thể xác chính là những khó khăn không thể thích nghi được ở trường học. Là việc người hầu trong nhà cố tình sao chép từng chi tiết trong cuộc sống của anh giống hệt Dương Thư Lạc, danh nghĩa là đối xử bình đẳng nhưng thực chất là sự chế giễu và làm khó. Và điều đau đớn hơn cả là những người thân ruột thịt mà anh từng mong đợi, hết lần này đến lần khác lại thiên vị.
Thế giới hoang tàn của anh mọc đầy cỏ dại.
Đôi khi anh tự hỏi là tại sao?
Tại sao rõ ràng người bị bỏ rơi suốt mười bảy năm là anh, nhưng mọi người lại chỉ quan tâm đến người kia? Vì thế, anh đã thực sự dồn hết sức lực để tranh giành, để đoạt lấy.
Trong quá trình ấy, những gì đã thực sự xảy ra, từng câu nói vang lên bên tai anh đều như lửa cháy đổ thêm dầu.
- Trần Mặc, sống hòa thuận với Thư Lạc được không?
- Thư Lạc sau này ở trường sẽ không tránh khỏi bị người ta bàn tán, nhất định không được nói sai, hai đứa chỉ bị trao nhầm, không phải bị tráo đổi.
- Thành tích của Dương Thư Lạc luôn xuất sắc, các giải thưởng thi đấu chất đống, chuyện gian lận nó cũng không chỉ đích danh là con, còn giúp con biện hộ nữa! Còn con thì sao?
- Mấy năm rồi, đã mấy năm rồi, Trần Mặc, con vẫn không thể chấp nhận được nó sao?
- Vào công ty thì làm việc ở tầng cơ sở ba năm trước đã.
- Con nghĩ nhà họ Dương sẽ thực sự giao quyền cho con khi con cứ ganh đua không từ thủ đoạn thế này sao?
- Trong nhận thức của Dương Trích, từ đầu đến cuối anh chỉ có một người em trai, người đó mãi mãi không thể là con.
- Làm sao nhà họ Dương có thể có đứa con như con được, cút đi!
- Trần Mặc, Trần Mặc...
Những năm tháng học hành miệt mài, dốc hết sức lực chỉ để tỏ ra mình cố gắng, cuối cùng trở thành một trò cười.
Nhiều năm sau, Dương Thư Lạc vững vàng đứng trong nhà họ Dương, nắm trong tay một nửa cổ phần mà Tổng giám đốc mới của Dương Thị vô điều kiện nhượng lại, không phải con ruột nhưng còn hơn cả con ruột, là nhị thiếu gia của nhà họ Dương.
Còn Trần Mặc thì khác.
Thất bại trong kỳ thi đại học, làm việc trong doanh nghiệp nhiều năm, từ tầng lớp thấp đến tầng lớp cao, đấu đá sống chết với anh trai ruột. Cuối cùng vẫn bị sụp đổ một sớm một chiều. Phản bội ba mẹ, bị mọi người xa lánh, cho đến khi bị kẻ thù của Dương Thị trả thù, chết thảm dưới tầng một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô.
Điều cuối cùng anh thấy chỉ là trần nhà xi măng xám xịt không thấy trời, giống như toàn bộ nền tảng của cuộc đời anh.
Hối hận không?
Không hề.
Điều duy nhất anh hối hận là chỉ đến lúc sắp chết mới nhận ra rằng anh đã sống cả đời bằng tất cả sức lực của mình.
Sự công nhận của ba mẹ, ánh mắt của người khác, những giá trị của thế tục.
Tất cả vì những điều đó.
Người duy nhất mà anh nợ, có lẽ chỉ là chính bản thân mình.
*
"Ê, tỉnh rồi!"
Khi ai đó lại dùng chân đá vào vai anh, các giác quan của Trần Mặc mới dần dần trở lại hoàn toàn. Anh nghe thấy một giọng nói trên đầu: "Dậy đi, đừng giả chết nữa, muốn dọa ai đây hả?"
Xung quanh là những âm thanh lộn xộn và tiếng xì xào.
Từ xa có người tò mò hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Có người khinh thường đáp: "Bắt nạt người chứ sao, tên Trần Mặc này chắc bị đám Lý Duệ chơi thảm rồi."
"Cậu ta chẳng phải con nhà giàu sao? Vừa được tìm lại đã thành báu vật rồi."
"Giàu thì sao chứ? Càng giàu thì gia đình càng phức tạp, mà càng phức tạp thì càng phải biết cách lấy lòng người khác."
"Tôi nghe nói đám Lý Duệ gọi cậu ta mấy lần mà cậu ta không thèm đáp lại, tính tình quái gở, so với tên bị tráo nhầm thì đúng là một trời một vực, bảo sao bị bọn này nhắm vào."
"Thôi đi, từ khi nào kẻ gây sự trước lại có lý thế?"
Trần Mặc bắt đầu ho.
Cơn ho từ từ rồi trở nên dồn dập, như muốn ho bật cả phổi ra khỏi lồng ngực.
Anh chống tay lên để nâng nửa thân trên, ngẩng đầu dựa vào tường nhìn rõ xung quanh, rồi nhìn xuống bộ đồng phục trên người mình và bàn tay đang chống xuống đất, xương khớp nổi rõ.
Mọi thứ đều quá chân thực.
Thật đến mức anh phải mất vài phút mới chấp nhận được thực tế rằng mình không phải đang mơ.
"Mày có bị bệnh truyền nhiễm gì không đấy?" Tên đứng đầu với kiểu tóc cạo trọc, khuôn mặt dữ tợn, cau mày nhìn anh như thể đang nhìn một con virus.
Trần Mặc lập tức nhận ra hắn, Lý Duệ.
Anh nhớ ra nhanh như vậy không phải vì quen thuộc, mà vì sau khi chuyển đến trường trung học số 1 thành phố Tích, hầu hết những lần bị bắt nạt đều do Lý Duệ cầm đầu.
Lý Duệ là bá chủ của trường trung học số 1 thành phố Tích, con một của gia đình bất động sản Huy Viễn.
Khi đó việc bị ai đó bỏ cát vào cốc nước hay tìm thấy gián chết trong quần áo chỉ là chuyện nhỏ, Trần Mặc từng bị nhóm này nhốt suốt đêm trong phòng dụng cụ, vì phản kháng một chọi mười mà bị đánh hội đồng đến mức phải nhập viện, còn gia đình thì cho rằng anh gây chuyện ở trường.
Trần Mặc là người rất thù dai.
Về sau anh từng không tiếc bất cứ giá nào để trả thù.
Năm Huy Viễn phá sản, tên kiêu ngạo trước mặt anh giờ đây dưới danh nghĩa bạn học cũ, cũng phải hạ mình cầu xin anh.
Lúc đó, anh đã leo lên vị trí Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Dương Thị.
Vì tranh giành quyền sở hữu cổ phần công ty, anh đấu đá kịch liệt với anh trai Dương Trích.
Anh mặc bộ vest đắt tiền nhất, dùng thứ tiếng Anh lưu loát nhất để đàm phán những thương vụ trị giá hàng tỷ, đi lại giữa các bàn đàm phán và những buổi tiệc tùng, nhưng khi trở về trong giấc mơ lúc nửa đêm, anh biết mình đã hoàn toàn mục nát từ lâu.
Quyền lực, tiền bạc, đó là hai thứ duy nhất mà anh nắm chặt trong tay.
Lúc đó, ai cũng biết đứa con trai mà nhà họ Dương tìm lại năm đó là một con chó điên.
Giờ đây, khi trở lại tuổi mười bảy.
Những kẻ mà anh từng cho là khó đối phó giờ đây cũng chỉ là bọn tép riu.
"Tao đang hỏi mày đấy!" Lý Duệ tiến tới chuẩn bị đá thêm một cú nữa.
Đang dở động tác thì bị Trần Mặc chặn lại.
Người vừa ho khan dữ dội như sắp chết, giờ đây chống tay lên đất, chậm rãi đứng dậy.
Trần Mặc với mái tóc che lấp cả xương mày, khuôn mặt đỏ bừng vì ho dữ dội dần dần trở lại nhợt nhạt một cách bất thường. Anh phủi bụi trên vạt áo đồng phục, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đối diện, chậm rãi nói: "Không có. Hồi nhỏ uống phải sữa bột kém chất lượng nên sức đề kháng bị ảnh hưởng, đường hô hấp và tì vị đều có vấn đề. Tôi giải thích đủ rõ chưa?"
Ban đầu, quán net đáng lẽ phải rất ồn ào, nhưng lúc này lại im lặng đến kỳ lạ.
Chỉ có giọng nói hơi khàn của thiếu niên vang lên từng chữ một, đủ để tất cả mọi người có mặt nghe rõ.
Trong không khí như vậy, sắc mặt của Lý Duệ rõ ràng trở nên khó coi.
Hắn tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo của Trần Mặc, đẩy anh lên một bàn máy tính gần đó, nghiến răng nói: "Đến giờ mà mày còn dám tỏ ra ngông cuồng à, biết tại sao hôm nay tao kiếm chuyện với mày không?"
"Biết chứ." Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Mày thích Dương Thư Lạc, đúng không."
Trần Mặc nói nhẹ nhàng, câu nói này như thể làm cho tòa nhà sụp đổ trong mắt đối phương, anh thuận thế kéo lại cổ áo mình, tiếp tục nói: "Thích cậu ta nhưng không dám theo đuổi, chỉ biết nhắm vào tao, hy vọng có thể thu hút được chút sự chú ý và cảm tình của cậu ta. Bạn... Lý Duệ , loại người như mày mà cũng chơi trò yêu thầm, thật đáng thương."
"Mày muốn chết!"
Mọi người trố mắt nhìn hai người, không biết họ nói gì mà bỗng nhiên lao vào đánh nhau.
Lý Duệ vóc người cao lớn, nắm đấm đang chuẩn bị giáng xuống người Trần Mặc, nhưng người kia rõ ràng gầy yếu như thế lại phản đòn, nhấc một chiếc bàn phím cơ bên cạnh và đập mạnh vào đầu hắn.
Âm thanh lớn, động tác nhanh nhẹn.
Đám người cùng phe với Lý Duệ chưa kịp lao tới thì Trần Mặc đã vòng tay qua siết chặt cổ hắn, mặc kệ dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra từ tóc mình, cúi sát bên tai hắn thì thầm: "Mày cũng biết mấy chữ 'đồng tính' sẽ khiến mày không ngóc đầu lên nổi trong trường học đúng không? Vậy có cần tao nói thêm với đám bạn của mày rằng ba mày thực chất là một gã đàn ông nghèo hèn lừa cưới, bên ngoài nuôi ba bốn gã tình nhân không? Mày ghét đồng tính, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ rùa rụt đầu không dám thừa nhận mình thích đàn ông thôi, đúng không?"
Sắc mặt của Lý Duệ bị siết chặt đến đỏ bừng.
Tên bá chủ trường trung học lập tức giống như một con gà tây bị bóp cổ, giọng nói run rẩy không dễ nhận ra, hắn phản kháng: "Sao mày biết được?"
"Nhà họ Dương to như vậy, chuyện nhà mày có gì là bí mật?"
"Vậy mày muốn gì?"
Nhanh chóng đổi vị thế, Trần Mặc cũng lười không muốn đôi co, buông hắn ra, nhìn xung quanh, giọng nói bình tĩnh: "Dắt đám tay chân của mày, cút đi."
Vì được lợi thế của người biết trước, đứng ở thế trên cũng không mang lại cảm giác thành tựu gì.
Trần Mặc cúi xuống nhặt chiếc ba lô dưới đất, lờ đi đám người Lý Duệ vẫn còn sững sờ tại chỗ, đi thẳng tới quầy lễ tân.
Anh không rời đi mà dùng một tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Mở máy ba tiếng."
"Vâ... vâng."
Nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ, lén lút nhìn anh.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Lời đồn thật sự không đáng tin.
Thiếu niên tuy gầy nhưng không thấp. Trên vai khoác chiếc áo đồng phục xanh trắng vừa bị kéo giằng co nên dính bẩn, nhưng không hề có chút cứng nhắc của đồng phục học sinh. Lông mày và mắt đều đẹp, trong từng động tác vô tình lộ ra sự tự tin ung dung, đủ để che đi tất cả sự lôi thôi, chỉ còn lại một chút nhợt nhạt trên khuôn mặt khiến người khác cảm thấy xót xa.
Trong lúc bận rộn, cô liếc nhìn thấy anh tiện tay rút ra một bao thuốc lá Ngọc Khê bình thường và một chiếc bật lửa từ kệ bên cạnh.
Đặt chúng trên mặt kính, anh hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng là... bốn mươi tám đồng rưỡi."
Người trước mặt lục soát khắp người, cuối cùng lấy ra một chiếc ví màu đen từ túi quần, mở ra thấy bên trong là một xấp tiền giấy màu đỏ dày cộm, anh chẳng để ý gì mà nhướn mày, rồi rút ra một tờ, đưa cho cô: "Không cần thối lại."
Cô gái nhìn động tác tự nhiên quá mức của anh, bỗng nhiên có chút đỏ mặt, cầm tiền, ngập ngừng: "Như vậy không hay lắm đâu."
Trần Mặc ngẩng lên, đành hỏi lại: "Vậy ở đây có gì ăn không?"
"Có mì ăn liền." Lễ tân vội vàng đáp: "Mì chua cay, mì cay tê hay là mì dưa chua nấm hương?"
"Không còn gì khác à?"
"Ơ... không còn."
Lúc này, đám người Lý Duệ từ trong đi ra.
Khi đi ngang qua quầy, Lý Duệ cố tình va mạnh vào vai Trần Mặc, chỉ tay vào anh, nghiến răng nói: "Trần Mặc. Tao nhớ mặt mày rồi đấy, cứ liệu đó."
Cửa kính bị đẩy ra rồi đóng lại, cả đám rất nhanh đã biến mất. Cô gái lễ tân lo lắng nhìn anh: "Cậu có muốn báo cho giáo viên trong trường không? Bọn họ quen thói ngang ngược, e là sẽ còn tìm cậu gây chuyện."
Trần Mặc nhặt điếu thuốc và bật lửa lên, cười nhẹ: "Không sao."
Cô gái lễ tân không tiện nói gì thêm, đành hỏi: "Vậy cậu còn lấy mì không?"
"Không cần." Anh quay người đi về phía sau quán net, để lại một câu: "Dạo này tôi đang giữ gìn sức khỏe, không ăn đồ ăn nhanh."
Cô gái nhìn theo bóng lưng của anh, vừa đi vừa xé bao thuốc lá, tiện tay nhét rác vào túi quần, động tác rút thuốc thành thạo, không khỏi nghi ngờ.
Người này, chắc chắn là muốn giữ gìn sức khỏe ư?