Thường Nhạc tà tà cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sakata nói: - Nói rất có lý. Ở Nhật Bản rất lưu hành chuyện này. Nhưng mày dám động vào người tao đã động qua…
Người Sakata run lên, lập tức nói: - Thường Nhạc, đem Noriko tặng mày là Koinu đồng ý chứ tao không đồng ý.
- Ớ, thế á?
Thường Nhạc lộ vẻ kinh ngạc. Lời nói bỗng chuyển: - Vậy để tao hỏi lại Koinu. Chẳng lẽ lời Koinu nói chỉ như cái rắm, một tý tác dụng cũng không có. Nếu thật là như vậy, vậy thì liên minh giữa tao và gã e rằng thực sự đáng hoài nghi.
Vừa dứt lời, thân hình gầy yếu của Sakata run mạnh lên một lúc. Trong con ngươi lộ ra vẻ kinh hãi. - Koinu… kun… Koinu kun, tôi…
Lúc này, Koinu đang đứng trước cửa phòng hội nghị.
Thực ra, chuyện Sakata chuẩn bị cưỡng bức Noriko vừa nãy, Koinu tự nhiên cũng hiểu rõ. Nhưng gã cho rằng anh trai với em gái, đây là chuyện rất bình thường.
Càng huống hồ Sakata còn là tâm phúc của mình. Sakata có thể giúp mình kiếm khoản tiền lớn, nếu không dựa theo tính mình thì đã sớm đạp tên cho này ra rồi.
Nhưng hiện tại tình thế lại không đúng.
Thường Nhạc đến, khiến cho mọi kịch tính phát sinh thay đổi. Koinu là người thông minh, sẽ khắc tự hiểu làm thế nào mới có thể khiến Thường Nhạc vừa ý.
Koinu đi đến trước mặt Sakata. - Páp! Một tiếng, tát mạnh Sakata một cái bạt tai. - Móa, Thường Nhạc-kun là bạn tốt nhất của đại đế quốc Nhật Bản chúng ta. Chơi em gái mày thì tính gì, kể cả đem mẹ ngươi ra dâng hiến chúng ta đều phải tán đồng hai tay.
Sakata cúi đầu, trên mặt lộ vẻ hèn mọn. - Vâng, vâng!
Thường Nhạc mỉm cười, đi đến trước mặt Sakata, vỗ vỗ vai anh ta, cười hì hì nói: - Không cần phải thế, Sakata. Còn nhớ trò chơi giữa chúng ta không?
Sakata ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc có lòng tốt nhắc nhở nói: - Trận đấu giữa tao và mày đấy. Lúc ta mới đến trường Weisi. Sakata liền ra khiêu chiến. Ài, dạo này thực sự bận quá nên vẫn chưa ứng chiến.
Sakata cuối cùng cũng nghĩ ra, mới đầu gã cũng chưa quen biết Thường Nhạc. Thế nên sau khi bị làm nhục, gã liền ra khiêu chiến. Nhưng bây giờ Thường Nhạc đã như Thần tồn tại.
Đừng nói là một Sakata nhỏ bé, mà ngay cả Koinu, thực sự muốn khiêu chiến quyền uy với Thường Nhạc còn đều phải suy nghĩ thận trọng.
Ánh mắt Sakata nhìn về phía Koinu.
- Koinu-kun, đây là chuyện giữa tôi và Sakata, hy vọng cậu đừng nhúng tay vào. Thường Nhạc cười cười nhìn Koinu.
Koinu thầm nghĩ không tốt, mình vừa bắt đầu bạt tai Sakata một cái. Trên thực thế là muốn bảo vệ tâm phúc của mình nhưng xem tình hình, Thường Nhạc dường như đã hạ quyết tâm.
Sakata hít một hơi sâu, Koinu hiển nhiên bỏ qua sự tính toán của mình. Trong ánh mắt lóe lên hung ác, nói: - Được, tôi và anh Thường Nhạc chơi một ván cổ phiếu. Chỉ cần tôi thắng, Noriko sẽ về tôi, thua thì tôi sẽ đồng ý mổ bụng tạ ơn Thiên hoàng bệ hạ.
Thường Nhạc kinh ngạc nói: - Sakata hà tất phải thế? Chúng ta là bạn tốt Trung Nhật. Mày làm như vậy chẳng phải hủy hoại mối quan hệ giữa hai đất nước chúng ta sao?
Cũng không đợi Sakata phản ứng lại. Thường Nhạc thở dài nói: - Bỏ qua đi, người Nhật Bản rất coi trọng tình thần võ sĩ đạo. Nếu tao chấp nhận khiêu chiến. Đó là sự sỉ nhục đối với Sakata. Tao sẽ thành toàn cho mày.
- Được, một lời đã định. Chúng ta bây giờ bắt đầu! Trên mặt Sakata lộ ra vẻ ngạo nhiên. Thao túng cổ phiếu, vốn chính là điểm mạnh của gã. Thường Nhạc mặc dù là một nhân vật cấp Thần, nhưng không có nghĩa là mặt nào cũng đều là mạnh nhất.
Thường Nhạc nhìn về phía Koinu, cười thản nhiên nói: - Chi bằng để Koinu chọn hai tấm cổ phiếu. Chúng ta dùng tiền giống nhau để thao tác. Cuối cùng dựa vào số tiền cổ phiếu ít nhiều để luận thắng bại.
- Được!
Ánh mắt Sakata nhìn về phía Koinu.
Tinh thần Koinu hơi dao động nói: - Gần đây có 1354 cổ phiếu phượng hoàng và 1355 cổ phiếu cao su. Vị trí giá trị của hai cổ phiếu này là như nhau, mà còn đều ở giai đoạn đi xuống. Bây giờ Thường Nhạc-kun và Sakata mỗi người dùng hai trăm triệu tiền vốn, ngày mai chúng ta xem hiệu quả.
- Tôi lựa chọn cổ phiếu 1354.
Sakata không nghĩ ngợi gì liền thốt ra.
Thường Nhạc thản nhiên nói:
- Vậy tôi sẽ chọn cổ phiếu 1355.
Nói xong, liền ôm lấy Noriko rời khỏi phòng hội nghị. Cổ phiếu 1355 thuộc về cổ phiếu cao su, trong đó chủ yếu là do công ty Thượng Phong lên sàn. Do công ty kinh doanh không tốt, cổ phiếu liên tục rớt giá. Mà cùng lúc Thường Nhạc cầm được phần tài liệu.
Hắn đại khái xem nội dung một lúc, hơi cau mày nói: - Cổ phiếu 1355, chí ít có chín trăm triệu thiếu hụt. Hiện tại dân chứng khoán phần lớn căn bản không tin cổ phiếu 1355. Công ty Thượng Phong hoàn toàn ở giai đoạn bất ổn. Rót vào hai trăm triệu tiền vốn, căn bản không thể lên đến hiệu quả nào đó.
Noriko đứng bên cạnh hắn hơi căng thẳng, chẳng lẽ…
Thường Nhạc cười, nói: - Cục cưng, yên tâm! Ngày mai anh sẽ khiến cho giá cổ phiếu tăng lên điên cuồng.
Nhìn khuôn mặt lo sợ của Noriko, dục vọng của Thường Nhạc đột nhiên xông lên, cười tà tà nói: - Cục cưng, chúng ta cùng nhau vui vẻ.
- Rầm!
Thường Nhạc mới bắt đầu hành động thì cửa bị đẩy ra thô bạo.
Người có thể quấy rầy Thường Nhạc trong giờ phút mấu chốt, e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Tên háo sắc, không được ức hiếp phụ nữ! Chỉ thấy khí thế Kim Hye hùng hổ đi tới, trực tiếp đẩy Thường Nhạc ra, kéo tay Noriko đi ra ngoài.
- ?
Trên đầu Thường Nhạc mọc ra một dấu hỏi lớn, ức hiếp phụ nữ? Mình lao tâm khổ tứ, còn phải dâng hiến một ít tinh hoa quý giá. Mỗi người phụ nữ đều là vui đổ trời.
Ài, chuyển biến từ thiếu nữ sang thiếu phụ, thật là một trời một vực. Xem ra mình thật sự phải cố gắng thêm nữa đề cao mối quan hệ giữa mình và Kim Hye.
Lúc Thường Nhạc lại đi tìm Nô, thì phát hiện Nô cũng bị Kim Hye gọi về phòng mình. Mấy người phụ nữ nói chuyện ríu ra ríu rít, Thường Nhạc lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị đơn gối mất ngủ.
Trời vừa sáng, Huyết Hổ đã hưng phấn vào báo cáo. Hóa ra trải qua sự giúp sức của Thần và Quang Minh, lại thêm tinh hoa Công Tôn gia tộc cùng nhau cố gắng, cả Điểm G đã phát triển đến một phần năm thành phố Khải Đinh.
Chợ chứng khoán giao dịch cổ phiếu Khải Đinh, dân chứng khoán đang thảo luận cổ phiếu 1354 và 1355. 1354 từ cổ phiếu nhỏ rớt giá ban đầu đến tăng trưởng trên phạm vi lớn, rồi lại rớt giá. Dường như đang tiến hành lặp đi lặp lại. Một số người gan to đã bắt đầu mua 1354.
Đến trưa, một số đầu bóng của chợ cổ phiếu cuối cùng nhìn ra một số cửa, nhận định cổ phiếu 1354 đã từng là một loại đường cong dốc. Chỉ cần có thể mua cổ phiếu 1354 trong mỗi đỉnh thời kỳ thấp cố định. Vậy thì đến thời kỳ đỉnh cao ra tay, tất nhiên có thể kiếm được một khoản.
Cho nên đơn giá của cổ phiếu 1354 bắt đầu tăng lên liên tục.
Cùng lúc đó, công ty Thượng Phong của phố Khải Đinh truyền tin, công ty lớn ở nước ngoài bắt đầu mua cao su. Nguy cơ tài chính của công ty được giải quyết.
Trừ chuyện đó ra, công ty khác ở phố Khải Đinh cũng thi nhau đặt đơn đặt hàng với công ty Thượng Phong.
Điều này trở thành một tin tức náo nhiệt ở phố Khải Đinh.
Một số người bắt đầu điên cuồng mua cổ phiếu 1355. Dù sao cổ phiếu 1355 không có trắc trở gì, vẫn luôn ở đường thẳng tăng lên.
- Rầm!
Nắm đấm Sakata hung ác đấm lên mặt bàn. Máu chảy theo khe tay xuống.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Sakata nhìn cổ phiếu 1355 vượt xa 1354. Gã phẫn nộ gào lên.
Ban đầu cổ phiếu 1355 sắp tiến vào mồ. Dựa vào hai trăm triệu tiền vốn căn bản không thể cứu được, càng không thể cứu được công ty Thượng Phong.
Bỗng nhiên lúc đó, người gã run lên, giật mình tỉnh ngộ lại. - Phải chiến đấu đến chết.
Thường Nhạc vui mừng nhìn đồ thị đường cong bắt đầu hiện ra đường thẳng đi lên. Hắn đắc ý cười phá lên. Chỉ có những tên ngu ngốc mới có thể bỏ hai trăm triệu tiếp tục rót vào.
Hiện tại, hắn thông qua việc mua hàng hóa rách nát kia của công ty Thượng Phong, sau đó xuất hàng ra biển, ở trong biển tiến hành phá hủy, hoàn toàn người không biết quỷ không hay. Làm như vậy hiệu quả hoàn toàn thể hiện ra.
Công ty Thượng Phong có thể nhận đơn đặt hàng nước ngoài, dân chứng khoán không theo Thượng Phong mới là lạ. Đương nhiên, thông qua mua cao su, để phá hủy. Cả quá trình hoàn toàn là phạm pháp.
Nhưng điều này đối với Thường Nhạc mà nói thì đó là chuyện như cơm bữa.
Thông tin Sakata tự sát vừa truyền đến, Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối, nói: - Thật là một kẻ ngu xuẩn. Trong mắt tao mày không bằng một con chó. Với loại người này tao căn bản lười so đo tính toán.
Mấy ngày gần đây, bọn Huyết Hổ bận trinh chiến với toàn bộ thành phố Khải Đinh. Còn Thường Nhạc lại bận chinh phục Mộng. Đồng thời cũng đang cố gắng kéo gần lại mối quan hệ với Kim Hye.
Có một chút buồn là vì Kim Hye không có phản ứng gì. Ngược lại là tiểu công chúa ngại ngùng kia - Alice, trong thần thái cô ấy dường như có một sự khao khát tình yêu.
Nhưng tuổi cô ấy thực sự nhỏ quá, nuôi trước đi vậy. Ngay trong lúc đó, tài liệu cá nhân về Alice cũng đã điều tra ra, cô ta là công chúa của hoàng thất Hà Lan, học tập ở học viện hoàng gia quý tộc Anh quốc.
Đương nhiên, điều duy nhất khiến Thường Nhạc nghi ngờ, đó chính là Tiểu Ben. Tên này toàn đi theo Big Ben ra ngoài diễu võ dương oai, giờ lại luôn lười nhác nằm trong lòng Kim Hye.
Hơn nữa dường như có chút ý thù địch với Alice.
Không biết tại sao, Thường Nhạc toàn cảm thấy tất cả đều yên tĩnh quá, cũng thuận lợi quá. Điểm G mở rộng từ trường Weisi đến cả phố Khải Đinh, cả địa bàn thành phố Khải Đinh, từ lúc bắt đầu một phần sáu đến bây giờ một phần tư, tin rằng không lâu nữa sẽ thành một phần hai.
Đối với điểm này, Thường Nhạc vẫn c rất tự tin.
Đương nhiên, nhằm vào một điểm khác, Thường Nhạc cũng rất buồn. Đường đường là nhị công tử của tổ Sơn Khẩu, bị mình làm cho thành thái giám đi về. Chẳng lẽ tên rùa khốn kiếp này lại chịu nhẫn nhịn.
Trừ những chuyện đó ra, mắt nhìn theo như lời Mộ Dung Quỷ Linh nói thì thời gian ám sát mình cũng ngày càng gần. Thần cũng nói với mình rồi, khuyên bảo không có hiệu quả, hy vọng mình có thể ở thời khắc mấu chốt nhất tha cho Mộ Dung Quỷ Linh một con đường sống.
Con quỷ nhỏ này không phải là loại người ăn nói lung tung.
Nghĩ đến đây, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cái này gọi là gió dẫn rắn ra động, đạo lý cơ bản này Thường đại thiếu gia vẫn còn hiểu được.
Cho nên vài ngày sau hôm nay, hai cái bóng bên cạnh Thường Nhạc - Quang Minh, Thần hoàn toàn biến mất rồi. Bọn họ đang giúp Huyết Hổ cùng nhau mở rộng phố Aden. Còn Thường đại công tử lại ở học viện Weisi trêu trọc Mộng xinh đẹp.
Mãi đến một thời khắc nào đó.
Khi mà Thường Nhạc một mình xuất hiện ở một góc hẻo lánh của học viện Weisi.
- Thường Nhạc, đã lâu không gặp!
- Đương nhiên!