Vừa mới chuẩn bị logout, một hình đầu màu đỏ cũng bắt đầu chớp động, hắn vô cùng kinh ngạc, bọn người kia chẳng lẽ cũng thích lên mạng, tùy tiện lập một cái đầu tinh linh
- Thời gian dài như vậy đều không liên lạc với em, anh Suy à, anh đang làm gì đó?
- Nếu anh cứ tiếp tục lờ em, em sẽ tức giận đó.
- Hừ, em không quan tâm mặt mũi anh xấu xí hay như nào!
- Cầu xin anh mà, mau trả lời đi!
- Aaaaaaaaaa, người ta không thèm để ý anh nữa.
- Nhất định là anh ghét bỏ người ta!
…
Gần trăm tin tức đến từ khắp nơi thúc giục Thường Nhạc mau chóng trả lời.
Đây chỉ là cô bạn gái mà khi nhàm chán Thường Nhạc tiện tay kết bạn, mỹ kỳ danh là: “Yêu trên mạng”
Không ngờ, chỉ tùy tiện tán gẫu như vậy mà cô ta bò lên người mình, ban đầu vốn tính gặp mặt một lần, nhưng sau sự kiện phát hiện ra cô bạn gái trên mạng xấu hù bạn trai chết người, Thường Nhạc liền cắt ngay dòng ý niệm đó trong đầu.
Dễ dàng đoạt tới tay như vậy, không phải bê đê thì là xấu xí!
Tuy nhiên, không ngờ đối phương lại dễ thương như vậy, không ngờ mỗi ngày đều tới quấy rầy mình một lần. Thường Nhạc âm thầm cảm thán, người đẹp trai quá cũng không tốt nha, hắn tùy tiện trả lời một câu: - Bảo bối nhỏ, anh đây.
Mà cô bé ở đầu bên kia đang ngồi trước máy tính nhìn thấy hình đầu của Thường Nhạc chớp động, cô lập tức hé ra cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười: - Tên này cuối cùng cũng online, chờ lâu chết mất!
- Nói cho anh biết, em hiện tại rất tức giận, anh định an ủi em thế nào? Ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô bé tùy ý gõ, một loạt tin tức bay đến phía Thường Nhạc.
- Khoảng cách của chúng ta rất xa, cho dù anh muốn an ủi em, cũng là có lòng mà không đủ lực a! Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng tà ác.
- Hừ, anh đang ở thành phố Khải Đinh, em đi tìm anh.
Cô bé nhếch cái miệng nhỏ nhắn phì phì trả lời.
- Nhớ kỹ, anh ở học viện Kadingweisi của thành phố Khải Đinh, anh chờ em đó.
Thường Nhạc căn bản không tin tưởng cô nàng đó, nói xong liền logout luôn.
Cô bé sau khi nhìn thấy hình cái đầu của Thường Nhạc tối sầm xuống, không kìm nổi nghiêng đầu, thầm nói: - Sau lần bị tên khốn kia ức hiếp, ba không để mình đi xa nhà nữa, mình phải làm sao đây?
- Mặc kệ, Nhạc Nhạc, em tới đây!
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong gian phòng, Thường Nhạc cảm thấy trên mặt mình có cảm giác ướt át, hắn không kìm nổi hét lên: - Móa, Tiểu Ben biến ngay cho ông.
Vừa dứt lời, Tiểu Ben chui ra từ gầm giường, quơ quơ móng vuốt tỏ ý không phải mình, Thường Nhạc nắm chặt tay, hung tợn nói: - Tối nay ăn thịt chó.
Vừa dứt lời, Big Ben ở ngoài cửa cấp tốc rời khỏi hiện trường.
- Lão đại, tôi đã nhận được thông tin bảng xếp hạng mỹ nữ!
Thường Nhạc vừa rời giường, Huyết Hổ liền chạy vào với vẻ mặt hưng phấn.
- Nói tên ba người đầu tiên xem. Hô hấp của Thường Nhạc bỗng trở nên dồn dập, chuyện này có thể liên quan đến đại sự hạng nhất trong tương lai của mình!
- Đứng đầu là Mộng, nghe nói là con lai Trung Mỹ, có dáng người siêu cấp ca tụng, khuôn mặt như thiên sứ. Nghe nói tính cách hướng nội, thái độ rất hay xấu hổ, theo số liệu thống kê chưa hoàn chỉnh, cô hẳn là thuộc loại siêu cấp mỹ nữ trong cứng ngoài mềm. Huyết Hổ thấy Thường Nhạc tinh thần phấn chân nghe, gã một hồi kích động.
Tiếp tục nước miếng tung bay nói: - Đứng thứ hai chính là chị dâu Lộ Đức, đứng thứ ba chính là mỹ nữ da đen tên Vũ, nghe nói mỹ mạo của cô ta cũng không phải thứ chủ yếu nhất, quan trọng là vũ đạo của cô có thể khiến mỗi người đàn ông phát cuồng. Rất nhiều người trong trường tặng cô ta ngoại hiệu: Siêu cấp dâm oa. Tuy nhiên vẫn chưa thấy người đàn ông nào chiếm được tiện nghi của cô ta.
- Không ngờ còn đẹp hơn cả Noriko, ha ha, không tệ, không tệ! Thường Nhạc nhịn không được bật cười, - Được, lần này Huyết Hổ anh lập được công lớn rồi, bản thiếu gia sẽ thưởng anh buổi tối tự mình dẫn đội, bắt đầu điên cuồng khuếch tán từ phố Aden, nhất định phải đánh cho đám chó nhật đó lập tức đầu hàng.
Thường Nhạc thoáng dừng lại một chút, nói tiếng:
- Mặt khác, tăng cường điều tra sự việc cha cố Khải Đinh, dám khinh thường người Trung Quốc, tôi muốn xem ông ta có mấy cục xương.
- Vâng! Huyết Hổ hưng phấn xoa tay, chỉ cần nhắc tới đánh nhau, máu cả người gã đều sôi trào lên.
Thường Nhạc rất tự nhiên đi tới chỗ chiếc gương, phóng khoáng xoay người vận động. Đối với người khác mà nói, hôm nay là thời gian nhập học chính thức của đại học, đối với hắn mà nói, đây cũng là thời điểm ván bài vận mệnh bắt đầu.
Hôn một cái lên bức thư khiêu chiến, mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác, vòng quang tử vong, đến tột cùng là quay về phương hướng nào mới có thể dừng lại?
Tất cả đều được thao túng trong bàn tay mình.
Tham gia thi đấu trên lôi đài Hắc ám, bình thường ngoại trừ một đám tiểu đệ vuốt mông ngựa ra, vẫn nên có một người con gái. Khi bản thân thắng lợi, cô ấy có thể khóc hô xông lên đài, sau đó nhiệt tình hôn môi mình.
Nhưng những cô gái mình biết ở Kadingweisi thật sự quá ít, - Mặc kê, cho dù tùy tiện túm, cũng phải túm được.
Thường Nhạc bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
- Lão đại, cậu làm gì vậy? Huyết Hổ đứng nhìn bên cạnh sửng sốt.
- Vận may, lão đại tôi lần này đánh một canh bạc vận may, tôi chuẩn bị đi ra ngoài 500m, sau đó mở to mắt, bất kể người đó là ai, chỉ cần bị tôi nhìn thấy, nhất định phải làm người phụ nữ của tôi một ngày. Con ngươi màu đen trong mắt Thường Nhạc tràn đầy vẻ tự tin, ngạo nhiên.
- Nếu là đàn ông thì sao? Huyết Hổ suy nghĩ cũng thật chu đáo.
Bịch!
Vừa dứt lời, Thường Nhạc trực tiếp tặng cho gã một cái cốc đầu, - Nếu là đàn ông thì thuộc về anh!
Huyết Hổ ôm đầu ủy khuất nói thầm:
- Sớm biết thì mang Xử Nữ đi là hay rồi!
Kỳ thật, đây là một chuyện không có chút ý nghĩa nào nhưng Thường Nhạc lại cứ thích như vậy. Huyết Hổ ở bên cạnh thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xuất hiện đàn ông, chỉ cần là phụ nữ, cho dù là khủng long cũng được.
Dưới ánh sáng của mặt trời, Thường Nhạc đã đi được 499m, trước mắt là sân bóng rổ, toàn bộ là đàn ông cường tráng, lấy đâu ra nửa người phụ nữ!
- 500m!
- Ha ha, ha ha!
Thường Nhạc vừa dứt lời, tiếng cười như chuông bạc từ xa truyền tới, Huyết Hổ kích động đến độ thiếu chút nữa thì khóc rống lên để cảm ơn Thượng Đế.
Xuất hiện trước mắt hiện tại là một đám thiếu nữ, mà Thường Nhạc lúc mở mắt ra, nơi trung tâm nhất của con ngươi lại tiếp xúc với…
- Móa!
Dáng người trước mắt tuyệt đối đầy đặn hơn Lộ Đức nhiều, mà khuôn mặt lại không hề kém cỏi hơn Lộ Đức, hai chân khép chặt chứng minh cô vẫn là xử nữ. Tóc vàng bay theo gió làm trái tim Thường Nhạc nhộn nhạo.
Thường Nhạc không thể không bội phục bản thân mình. Tùy tiện túm một người cũng là một mỹ nhân. Nhân phẩm tốt quá cũng không có cách nào a!
- Cục cưng, anh đến đây.
Thường Nhạc bày ra vẻ mặt tiêu sái, phóng khoảng, mỉm cười đi về đám thiếu nữ hướng đối diện.
Các thiêu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân nhìn thấy một chàng trai đẹp đi về phía mình thì hi ha bàn luận. Hiển nhiên, họ đang đoán xem anh chàng đẹp trai này rốt cuộc là bạch mã hoàng tử người chị em tốt nào giấu đi.
- Cục cưng, em đừng giận anh được không? Lần trước đều là anh không tốt, anh uống say mới thô bạo với em như vậy, cục cưng không bị động thai chứ? Đi, anh đi cùng em đến bệnh viện kiểm tra!
Khi Thường Nhạc đi đến trước mặt tuyệt sắc mỹ nữ kia thì ưu nhã đưa tay phải ra, thần sắc tràn đầy ý tự trách, ảo não, u buồn…
Tất cả các cô gái đều dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn chằm chằm Thường Nhạc, họ như thế nào cũng không ngờ tới, người chị em tốt điềm đạm nho nhã nhất, đệ nhất mỹ nữ trường học, được xưng là thánh nữ băng sơn, không ngờ lại có người bạn trai phong độ và đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có đứa nhỏ với đối phương… Trời ạ……
- Anh… Lời của Mộng còn chưa nói ra, Thường Nhạc đã kéo tay cô tới, thâm tình nói: - Anh biết em muốn nói gì, yên tâm, lần sau anh không uống rượu nữa, sẽ không thô bạo với em nữa, cục cưng, được không?
- Tôi…
Bàn tay nhỏ bé của Mộng vặn vẹo nhưng không cách nào giãy ra khỏi bàn tay to của Thường Nhạc được. Mà Thường Nhạc không đợi Mộng nói hết đã dùng miệng mình chặn lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Mộng còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của Thường Nhạc đã vượt qua hàm răng ngọc tiến vào mê cung phía trong, giống như bị đói mà mút lấy hơi thở thơm tho và cam lộ ngọt ngào.
Một bàn tay âu yếm cái cổ mảnh khảnh của cô, bàn tay kia vfong qua eo, nhẹ nhàng hướng lên trên vuốt ve cái lưng bóng loáng. Mộng đang giãy dụa kịch liệt, mà các cô gái ở bên cạnh lại cho rằng cô vì động tình mà run rẩy.
Khi Thường Nhạc hôn đến cảnh giới cao nhất, không kìm nổi nhấc thân thể Mộng lên ôm chặt vào lòng, bộ ngực đầy đặn kia quả thực khiến mình muốn bao dung tất cả vào, mà trên da thịt bóng không tỳ vết của Mông lại nổi lên ánh sáng như hoa hồng!
Thường Nhạc đưa tay tháo chiếc dây buộc tóc của cô, dây lụa tuột ra làm cho suối tóc như thác nước thuận theo ngón tay hắn rơi xuống, lười biếng rủ xuống trước ngực, vai và lưng cô.
Một gương mặt vô cùng đẹp trai phong độ, một khuôn mặt hoàn mỹ và động lòng người, dưới ánh sáng mặt trời hình thành nên bức họa động lòng người nhất thế gian. Giờ khắc này, thời gian dường như hoàn toàn dừng lại.
Mộng vẫn đang giãy dụa kịch liệt, nhưng sự giùng giằng này dưới con mắt của người khác dường như biến thành màn khiêu khích hấp dẫn nhất của đôi tình nhân.
Đó là cảnh giới cao nhất của động tình.
Qua rất lâu, rất lâu sau, hai người mới lưu luyến rời khỏi miệng nhau, trên mặt Thường Nhạc mang đầy vẻ yêu thương: - Cục cưng, nếu em tiếp tục mở miệng cự tuyệt anh… anh sẽ hôn tiếp, hôn đến khi em không thể mở miệng mới thôi!
Bộ ngực của Mộng phập phồng kịch liệt bởi vì màn cưỡng hôn và giãy dụa vừa rồi, càng bởi vì lời nói vô lại của hắn. Bản thân vốn không quen hắn, vì sao hắn phải đối đãi với mình như vậy.
- Tất cả mọi người giải tán, cục cưng của tôi đã tha thứ cho tôi rồi. Ha ha, nếu mọi người bị màn hôn môi của vợ chồng chúng tôi làm cho cảm động, thì xin cho chút tiếng vỗ tay đi!
Thường Nhạc một tay ôm Mộng vào trong lòng, vừa tự nhiên phóng khoáng mỉm cười.
Huyết Hổ vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng lập tức làm theo, tiếng cười hihi haha cùng tiếng chúc phúc hoàn toàn hòa cùng với nhau. Trong tiếng vỗ tay và tiếng la hét ầm ĩ, Mộng ngừng vùng vẫy, nơi khóe mắt động lòng người chảy xuống giọt nước mắt trong suốt như ngọc.
Thường Nhạc nhanh chóng hút nước mắt của cô vào, dịu dàng nói: - Cục cưng, em đừng cảm động, trường hợp như này sau này sẽ thường xuyên xảy ra.
- Đúng rồi, anh chàng đẹp trai, cậu tên là gì!
Một cô gái can đảm nói.
- Tôi tên Thường Nhạc!
Bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Ở Kadingweisi, nếu ngay cả cái tên Thường Nhạc này mà cũng không biết, vậy chỉ có thể nói đó là một loại kỳ tích. Trong khoảng thời gian gần hai ngày, Thường Nhạc đã trở thành nhân vật phong vân toàn trường.
Đánh thương công tử Phú Quý, đùa giỡn Noriko, khinh bỉ Thần, nhận khiêu chiến của Mộ Dung Quỷ Linh, nhận khiêu chiến của Sakata, mắng Koinu là chó… Có chuyện nào không long trời lở đất… có chuyện nào không liên lụy đến nhân vật nổi tiếng trong trường.
Thậm chí ngay cả em gái của Quang Minh, người phụ nữ bị Bá Vương nhìn trúng – Lộ Đức cũng bị tiểu đệ của Thường Nhạc gọi là chị dâu, Thường Nhạc muốn không nổi tiếng cũng không được!
- Nếu tôi có thể có bạn trai như vậy thì tốt rồi.
Các nữ sinh đó đều hâm mộ rối rít, tại trường học nửa hắc ám này, nếu bạn là một người đàn ông nhã nhặn, vậy bạn chỉ có thể bị người khinh bỉ. Nếu bạn là người đàn ông học giỏi, như vậy bạn chỉ có thể bị người đánh…
Ở đây, chỉ cần có tiền, đủ hiểm, đủ ác độc, đủ danh tiếng, vậy phụ nữ sẽ chen chúc mà đến, bọn họ cần chính là một người đàn ông tà ác nhất.
Thường đại công tử của chúng ta hoàn toàn đủ tư cách, hơn nữa còn siêu cấp đẹp trai, phong độ!
Mông cũng không nghĩ kẻ này chính là Thường Nhạc, tuy là như vậy, nhưng cô cũng không dại trai như những cô gái khác, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Thường Nhạc, dường như muốn nói: “Thường Nhạc thì có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là kẻ chỉ biết bắt nạt phụ nữ.”
“Người phụ nữ của mình quả nhiên không giống người thường, ha ha… Có cá tính!” Tiếp xúc với ánh mắt của Mộng, Thường Nhạc vô cùng đắc ý, nếu Mộng khóc lóc kêu gào mình cua cô, chỉ sợ hiệu quả sẽ không giống như vậy nữa.
Nhìn Mộng trầm mặc như trước, Thường Nhạc không khỏi khẽ mỉm cười: - Nếu em trầm mặc, vậy có nghĩa là em đã tha thứ cho anh. Ha ha… cho nên để chúng ta tới quý trọng tình yêu không dễ có được đi. Tình yêu có lúc sáng lúc tối, em bỏ qua một giờ, giống như bỏ lỡ cả đời, chúng ta sau này nên nắm chắc mỗi phút mỗi giây.
- Aaaa, lãng mạn quá, cảm động quá! Một nữ sinh cảm động rơi nước mắt.
Thường Nhạc quyết định cho thêm một mồi lửa: - Có những duyên phận đã định là sẽ mất đi, có những duyên phận vĩnh viễn không có kết quả tốt. Yêu một người không nhất định là phải có được, nhưng anh đã có được em, nhất định sẽ cẩn thận yêu em. Hai người chúng ta nếu có thể cùng nhau đi tới cuối cuộc đời, vậy đây chính là duyên phận, là duyên phận. Chúng ta phải từ từ cẩn thận nhấm nháp nó, huống chi, trong bụng em còn có kết tinh tình yêu của chúng ta, cục cưng, em cười một cái được không?
Mộng gần như sắp phát điên rồi, một bên là lời tâm tình siêu cấp của Thường Nhạc, bản thân thậm chí có chút cảm động, một mặt khác lại là sự vô lại của Thường Nhạc làm cho cô rất buồn bực.
- Cười một cái, cười một cái…
Khi Mộng phát hiện bốn phía xung quanh không ngờ vây tới vài trăm người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giống như trứng tôm bị luộc chín, nhanh chóng đỏ ửng lên.
- Cười!
Cái miệng mềm mại của Mộng nói xong chữ này liền đóng lại. Kẻ đáng chết, bản thân mình hoàn toàn bị ép buộc như vậy đấy.
Trong chớp mắt, nụ cười thánh khiết động lòng người giống như thiên sứ dáng lâm tới khuôn mặt Mộng, dưới ánh mặt trời hình thành một bức họa tuyệt vời.