Lối đánh mạnh mẽ, phóng khoáng của gã ta cũng rất có tính thưởng thức.
Hoàng Tín đắc ý, nói: “Haha, Tần Minh, cậu chẳng có một chút sức lực để đánh lại như vậy mà cũng có mặt mũi thay Phương Cửu Thông...” .
Nhưng còn chưa hết câu, nắm đấm của gã ta đã bị Tần Minh tóm lấy, lập tức không cử động cựa quậy được.
Hoàng Tín muốn rút ra, muốn giãy giụa hay vặn vẹo thế nào cũng không được. Tần Minh cứ như một chiếc kìm, kìm chặt gã ta lại.
Tần Minh cười lạnh lùng rồi bất thình lình bùng phát sức mạnh, “rắc” một tiếng, xương cổ tay của Hoàng Tín đã bị bẻ gãy.
“Áaa!” Hoàng Tin đau đớn hét lên, sau đó Tần Minh tung ra một cước, đá bay Hoàng Tín ra xa ba mét.
Hoàng Tín lăn lộn liên tiếp trên mặt đất rồi đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Tần Minh lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi thối như vậy đúng lúc có máu để rửa.”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vừa rồi Tần Minh vẫn luôn bị áp chế, chớp mắt một cái anh đã giành được phần thắng, sự thay đổi này diễn ra quá nhanh.
Hơn nữa hiện trường cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng bọn họ đều không nhìn ra Tần Minh có tinh lực và sức mạnh dồi dào, thắng là lẽ thường tình.
Bên Cổ Bình Sinh cũng không có nhiều cao thủ, Lưu Hạo Vũ hộ lên một tiếng rồi lao ra. Anh ta vút lên trời tung một cú đấm từ trên cao áp xuống, đến giữa chừng lại đổi thành phần cổ tay để áp lực xuống.
Tần Minh giơ hai tay lên đỉnh, hoàn toàn chống lại được áp lực.
Đợi đến khi Lưu Hạo Vũ lao xuống, Tần Minh không chọn từ từ tung chiêu mà lập tức vung một nắm đấm đấm thẳng vào cánh tay đang thủ thế chặn lại của Lưu Hạo Vũ.
Nhưng lực nắm đấm quá mạnh, “rắc” một tiếng, xương hai cánh tay của Lưu Hạo Vũ đã vỡ nát. Nắm đấm đấm trúng sống mũi của anh ta, máu bắn ra tung tóe, Lưu Hạo Vũ bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Thấy hai người kia đều không đánh lại được Tần Minh, đám người bên Hoàng phải đều trợn mắt há mồm.
Hoàng Tín và Lưu Hạo Vũ cũng được coi là nhân tài mới xuất hiện của Hoàng phái, nhưng kết quả cả hai đều bị Tần Minh hạ gục, bọn họ không thể gây rắc rối cho Phương Cửu Thông được nữa.
Bởi vì làm vậy là đối địch với Tần Minh, mà bọn họ không đủ để làm lay động sức mạnh và thế lực ảnh hưởng của bản thân Tần Minh.
“Đánh hay lắm!” Phương Cửu Thông thấy Tần Minh đã thắng thì vui mừng vỗ tay.
Đám người bên Cổ Bình Sinh cũng trở nên bất lực, chỉ có thể từ bỏ nhiệm vụ ban đầu. Còn Hô Hấp Pháp hư giả mà tổ tiên nhà họ Mộc truyền lại, họ cũng không nghĩ đến chuyện có thể tập hợp đủ nữa.
Nhưng bọn họ cũng rất tò mò, liệu lần này Lý Thuấn - nhân tài trăm năm mới xuất hiện một người của nhà họ Lý có thể đánh bại được Tần Minh hay không?
Lý Thuấn bước ra, ngược lại với đám người kia, anh ta có thái độ khá thân thiện, nói: “Chúc mừng cậu Tần đã kết giao được một người anh em. Hai nhà chúng ta đã có quan hệ mấy đời, anh em của cậu Tần cũng là anh em của tôi. Chuyện lúc trước người anh em họ Phương kia làm người nhà họ Lý tôi bị thương, tôi sẽ đứng ra làm chủ, xóa bỏ tất cả, không tính toán nữa”.
Phương Cửu Thông xua tay, nói: “Anh có xóa bỏ hay không đều được hết, tôi đâu có sợ”
Tần Minh cười chế giễu, nói: “Anh Phương, đây là chuyện tốt mà. Cảm ơn anh Lý đã nể mặt tôi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Vậy anh có đánh trận này hay không?”