Một người trong gia tộc Lâm thị chạy vào nói: "Cô hại, không xong rồi. Một nhóm người không biết ở đâu ra đang cầm súng muốn xông vào đây. Bây giờ có thủ hạ của cậu chủ chống đỡ nhưng chúng cũng bắt đầu phóng hỏa, trong trại lớn có nhiều nơi bị cháy, những người khác đều đang dập lửa nên không giúp được chúng ta".
Lâm Vũ Nhu nghe được trại lớn Lâm thị của mình bị cháy thì sợ đến tái mặt.
Vẫn là Tần Minh nắm tay cô ta trấn an: "Cô đừng sốt ruột. Những người khác đều tập trung dập lửa, chờ lát nữa sẽ biết được kẻ nào quấy rối. Chỉ cần chúng ta kiên trì giữ vững một lúc là có thể chuyển bại thành thắng. Cô tin tôi đi."
Lúc này Lâm Vũ Nhu mới bình tĩnh lại và gật đầu.
Bởi vì chuyện đi gặp Thường Hồng Hi là bí mật nên Tần Minh chỉ dẫn theo A Long và mấy tùy tùng, người bên này cũng không nhiều.
Nhưng anh vừa dứt lời thì một tiếng nổ mạnh vang lên, cửa gỗ của viện nghiên cứu nuôi sâu bị nổ tung. A Long lùi lại, vừa lùi vừa mắng: "Mẹ kiếp, không phải là bom chứ? May mà tôi tránh nhanh"
Vèo, vèo, vèo. Trong đêm tối, mười mấy bóng người lần lượt lao vào, sau đó dùng đuốc đốt cửa lớn, chặn không cho những người khác vào trong.
Tần Minh nhìn thấy bên cạnh mình chỉ còn lại mấy người trong gia tộc Lâm thị, và A Long.
Anh vừa nhìn đã nhận ra người cầm đầu. Đây không phải là Liễu Lan à?
Cô ta cầm súng trên tay và dẫn theo đám thủ hạ của mình hùng hổ bước nhanh tới giống như nữ chiến thần trên chiến trường.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, Liễu Lan đã bắn trúng ngọn đèn ở chỗ mái hiên khiến ánh sáng tối đi.
Nhưng Tần Minh không sợ. Hai người còn cách nhau một đoạn, anh còn có thể lùi nhưng quyết định không lùi, trái lại thầm tính toán xem làm sao phản công.
Chỉ thấy Liễu Lan hung hăng nói: "Tần Minh, tên cướp ngôi nhà cậu cuối cùng vẫn... ông... ông Thường? Ông quả nhiên vẫn còn sống à?"
Liễu Lan đang muốn ra tay với Tân Minh, mặt đột nhiên biến sắc.
Tần Minh kéo tay Thường Hồng Hi đứng ở trên bậc thang của cửa phòng thí nghiệm, nhìn Liễu Lan và đám vây cánh của cô ta.
"Ông Thường?" Liễu Lan nhìn thấy Thường Hồng Hi xuất hiện thì trợn mắt há hốc mồm. Điều này không giống với tin tức mà cô ta nhận được.
Thường Hồng Hi nhíu mày: "Liễu Lan, cô muốn làm gì? Năm đó tôi thấy cô đáng thương mới đưa cô ra khỏi xóm nghèo ở Chicago, cho cô đi đào tạo, để cô tiến vào hệ thống cán bộ dự bị của Hoàn Vũ. Hôm nay cô báo đáp tôi bằng cách giết tôi à?"
"Không, ông Thường, không phải vậy" Liễu Lan vừa rồi còn rất khí thế, giờ đã sợ hãi như một bé gái nhìn thấy ba gia nghiêm khắc, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
"Tôi tưởng ông đã chết rồi."
"Hóa ra ông còn sống, tôi... tôi bị lừa"
"Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đây không phải là xử lý ân oán giữa ông và nhà họ Triệu à? Sao bây giờ lại... lại..."