Rõ ràng đến lúc này người xem đã hoàn toàn không chấp nhận được nữa rồi.
Chỉ vì sai sót quá lớn, Lâm Lai quá kiêu ngạo.
Bây giờ không chỉ người ủng hộ Khương Phàm Thư, ngay cả fan của Bạch Hạc Lễ và Sở Vân Lan cũng không chấp nhận được nữa.
MC là một người rất có kinh nghiệm, vội vàng nói: “Mỗi khán giả đang có mặt đều sẽ được nhận một phần quà nhỏ của ban tổ chức… Mong mọi người bình tĩnh lại trước”.
Nghe nói thế, khán giả mới bình tĩnh lại một chút.
Trương Hàm mỉm cười, điện thoại rung lên, là Khương Phàm Thư gửi tin nhắn đến.
“Tối nay phát huy không tốt, có lẽ là không có giải rồi, sớm biết vậy đã không chọn bài này, cái tên thôi đã thấy không may mắn QAQ”.
Trương Hàm: Phát huy rất tốt, mạnh hơn Lâm Lai gấp trăm lần, yên tâm, không phải bây giờ còn phải xem bỏ phiếu lại lần nữa à?
Khương Phàm Thư: Cảm ơn lời chúc của cậu…
Thật ra Khương Phàm Thư cũng không để tâm lắm, lần này đến đây chỉ để cảm nhận bầu không khí của cuộc thi lớn mà thôi.
“Được rồi, mời mọi người nhìn lên màn ảnh lớn, bỏ phiếu online sắp được công bố!”
Chuyện thế này lúc thật lúc giả, ai cũng không thể nói rõ kết quả thống kê trên màn hình là thật hay giả.
Tiếng âm nhạc vang lên, kết quả thống kê cũng vô cùng sống động.
Hạng ba là Bạch Hạc Lễ.
Không có gì bất ngờ, hạng hai chính là Sở Vân Lan, bên dưới hơi xôn xao.
“Tiếp theo sẽ công bố hạng nhất của chúng ta, tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người đâu rồi!”, MC muốn thay đổi cảm xúc của khán giả, nhưng khán giả lại không hề làm theo.
“Đừng nói lần này tên Lâm Lai kia chạy đến hạng nhất nhé, thật là quá buồn cười”.
“Mẹ nó, đúng là có sắp đặt hết, sau này nếu ông đây còn mua vé trực tiếp nữa thì ông đây là thằng ngu”.
“Mẹ kiếp, Khương Phàm Thư có năng lực như vậy, sao có thể bị loại chứ”.
MC cũng không biết phải làm sao.
Ở cánh gà, có nhân viên đi đến trước mặt Khương Phàm Thư.
“Cô Khương, đến lượt cô lên sân khấu rồi”.
“Hả?”
Khương Phàm Thư sửng sốt, ngẩng đầu lên chỉ vào mặt mình.
“Anh đang nói với tôi à?”
Sau đó, Khương Phàm Thư mới nhận ra hành động này quá không lễ phép, đứng dậy chào một cái.
Nhân viên kia cũng không để ý, nghiêm túc nói: “Cô Khương, cô là người hạng nhất của buổi tối hôm nay, mau đi ra ngoài nhận thưởng đi”.
Đầu óc Khương Phàm Thư choáng váng, sau đó cảm giác vui sướng bao phủ toàn thân.
“Vậy… Đi thôi”.
Khương Phàm Thư hơi ổn định lại tâm trạng, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trương Hàm.
“Biết người hạng nhất của lần bầu phiếu online này là ai không?”
Trương Hàm lập tức trả lời.
“Đương nhiên là cậu rồi”.
“Đoán chuẩn thế à?”
“Ha ha, biết cậu buồn nên an ủi cậu đấy”, Trương Hàm ngẫm nghĩ, sau đó trả lời.
Nếu cô muốn khiến mình ngạc nhiên thì Trương Hàm cũng không muốn vạch trần.
“Đợi xem kết quả đi!”
Lúc này, trên sân khấu.
“Hạng nhất là thí sinh biểu diễn ‘Trắc trở’, Khương Phàm Thư!”
Khán giả ngơ ngác.
“Cái gì, tôi nghe lầm ư?”
“Ban tổ chức nhảm nhí này uống thuốc rồi hả? Không chơi trò mờ ám nữa à?”
“Khương Phàm Thư, anh yêu em chết mất!”
Khán giả lập tức hoan hô nhảy nhót, vỗ tay như sấm, kéo dài không dứt, Khương Phàm Thư chậm rãi đi lên…
Cho dù thế nào, kết quả cuối cùng vẫn rất tốt, Trương Hàm nghĩ thế, đẩy đầu của người anh em chắn đằng trước ra, mấy người này nhiệt tình quá rồi.
“Người anh em, cậu cũng là fan của Khương Phàm Thư à?”, người kia hỏi.
Trương Hàm cạn lời, hơi buồn cười gật đầu.
Khương Phàm Thư đảo mắt nhìn xuống sân khấu, tìm được đúng chỗ ngồi của Trương Hàm, cười đắc ý như đang nói: “Nhìn đi, không cần cậu an ủi, tớ thật sự là người hạng nhất rồi”.
“Người anh em, cậu nhìn thấy không, nữ thần đang cười với tôi đấy…”
Trương Hàm đen mặt, là đang cười với tôi có được không? Mẹ nó, tên này đúng là tự kỷ.
Cuộc thi này kết thúc tốt đẹp, rất nhiều fan của Sở Vân Lan có ý kiến, nhưng vẫn chấp nhận với kết quả.
Dù sao một kẻ như Lâm Lai còn có thể đạt giải, tiến vào cuộc thi cấp tỉnh thì thật sự khiến người ta buồn nôn lắm.
Lúc này, Lâm Lai ở cánh gà hung hăng đẩy ngã bàn trong phòng trang điểm: “Mẹ nó, vì sao? Vì sao chứ?”
Không hiểu tại sao chuyện đã quyết định đến lúc này lại thay đổi, nếu để Khương Phàm Thư được hạng nhất ngay từ đầu vẫn tốt hơn nhiều so với việc anh ta bị mất mặt như bây giờ đây.
“Chết tiệt!”
Lâm Lai lại đá một cước lên cửa phòng trang điểm, sắc mặt u ám, rất nhiều người đều biết đây là cậu cả của nhà họ Lâm, cho nên ai cũng rất ăn ý giữ im lặng, không dám cản trở.
Ba người Khương Phàm Thư, Sở Vân Lan, Bạch Hạc Lễ nhận giải trở về cánh gà, nhìn thấy cảnh trước mắt thì không khỏi nhíu mày.
Lâm Lai nhìn thấy người phụ nữ giành hạng của mình, khó xóa đi cơn tức trong lòng, kích động bước nhanh đến trước mặt Khương Phàm Thư.
“Cái đồ phụ nữ chết tiệt này, cô tìm được tên đàn ông nào đúng không, bây giờ được hạng nhất rồi, có phải rất hài lòng không?”
Theo Lâm Lai thấy, bên tổ chức lần này thay đổi thứ hạng giữa chừng chắc chắn là vì Khương Phàm Thư tạo dựng được quan hệ với nhà đầu tư!
“Lâm Lai, cậu làm gì đấy, thua nên ghen tị à?”, Bạch Hạc Lễ hơi khó chịu, đứng trước mặt hai cô gái nói.
“Cút sang một bên, cô chỉ là một ngôi sao hạng ba thôi, có cái mẹ gì mà làm ra vẻ ở đây”.
Lâm Lai trực tiếp tát một cái lên mặt Bạch Hạc Lễ.
“Chát!”
Mấy cô gái đều hét lên một tiếng, không ngờ Lâm Lai lại ra tay với Bạch Hạc Lễ.
Bạch Hạc Lễ bị làm mất mặt ngay trước mặt biết bao nhiêu người, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không dám làm gì Lâm Lai.
“Tôi cho cô biết, dù cô bám được ai cũng thế thôi, hôm nay cô khiến tôi mất hết mặt mũi, ngày mai, tôi muốn khiến cô phải trả lại gấp bội! Lâm Lai này nói được làm được!”
Mọi người không khỏi lo lắng cho Khương Phàm Thư, tuy nhà họ Lâm không sánh bằng tập đoàn Tinh Thần, nhưng cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Thanh Sơn, một sinh viên bình thường như Khương Phàm Thư sao mà trêu vào nổi.
Sở Vân Lan là một cô gái thông minh, nghe câu này xong, bàn tay còn đang kéo tay Khương Phàm Thư cũng buông ra, yên lặng lùi sang một bên.
Cô ta đã lăn lộn trong giới giải trí được một khoảng thời gian rồi, biết việc đắc tội với một người có bối cảnh như Lâm Lai sẽ có kết cục rất thê thảm, cô ta còn muốn đi xa hơn, đắc tội Lâm Lai để thân thiết với Khương Phàm Thư, nghĩ thế nào cũng thấy là một giao dịch lỗ vốn.
Khương Phàm Thư cô đơn đứng tại chỗ, mím chặt môi, cô không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này.
Trương Hàm và Lưu Tô đứng bên ngoài đợi một lúc lâu vẫn không thấy Khương Phàm Thư đi ra, bèn gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia, Ninh Viễn Khánh cũng lái xe vội vàng tới đây, giải quyết hậu quả của chuyện đêm nay.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Khương Phàm Thư im lặng cầm lấy điện thoại, thấy là Trương Hàm, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó mới đi sang một bên nghe điện thoại.
“Bao giờ cậu ra? Hôm nay phải tổ chức tiệc mừng đấy!”
Giọng nói của Trương Hàm vang lên, trong chốc lát Khương Phàm Thư lại không biết nên nói gì.
“Đợi tớ một lát…”
Nghe thấy giọng điệu do dự và lo lắng của Khương Phàm Thư, Trương Hàm nhíu mày hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không, không có, tớ đang tẩy trang, đợi tớ một lát…”
“À, thợ trang điểm đang thúc giục rồi, tớ cúp máy trước đây…”
“Tút tút tút…”