Mã Phi Dương đưa mắt nhìn sang, mọi người đều chen lên muốn sỉ nhục Trương Hàm một phen.
“Ồ, đồ xúi quẩy về rồi kìa, sao hả, Chủ nhiệm Bạch quyết định đuổi học cậu rồi đúng không?”
“Đừng có giả vờ nữa, tôi nghe nói Lưu Cường tặng Chủ nhiệm Bạch rất nhiều quà, cậu còn không biết đối nhân xử thế, có lẽ chuyện này đã không còn cơ hội thay đổi nữa rồi”.
Viên Hiểu Lệ nói chuyện khó nghe, còn thỉnh thoảng lắc đầu, không hề che giấu sự khinh thường với Trương Hàm.
Trương Hàm không nói gì, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
“Trương Hàm, bây giờ cậu đã bị đuổi rồi, còn ngồi ở đây làm gì? Mau cút đi!”
“Đúng vậy, tụi tao không hoan nghênh người ngoài, cầm rác của mày theo rồi mau cút đi đi”.
Diệp Thiên Tường cười châm chọc.
“Ai nói tôi bị đuổi rồi?”
Trương Hàm cười như không cười nhìn đám người Viên Hiểu Lệ.
“Ha ha, còn ngụy biện hả, tôi cho cậu biết, nếu cậu còn không đi, tôi sẽ kêu Chủ nhiệm Bạch đến đây đấy, xem thử tên chó là cậu mặt dày đến mức nào!”
“Vậy cậu đi đi”.
Trương Hàm nhún vai, tỏ vẻ không để tâm.
“Được, cậu đợi đó!”, Viên Hiểu Lệ nói xong thì chuẩn bị đi tìm Bạch Văn Lâm, cô ta không tin vẫn không trị được tên vô dụng này.
Nhưng Viên Hiểu Lệ vừa đi đến ngoài cửa đã gặp Bạch Văn Lâm.
Bạch Văn Lâm còn nhớ tới một chuyện quan trọng, là hồ sơ của trò Lưu Tô vẫn chưa chuyển đến trường.
Xem ra quan hệ của Trương Hàm và Lưu Tô thật sự không đơn giản, Bạch Văn Lâm định đến đây hỏi thử, xử lý ổn thỏa chuyện này, cũng coi như hàn gắn chút quan hệ với Trương Hàm.
“Chủ nhiệm Bạch, thầy đến đúng lúc lắm, rõ ràng tên khốn kiếp Trương Hàm này đã bị đuổi rồi mà vẫn ở trong lớp không chịu đi”.
Nghe thấy lời này, Bạch Văn Lâm lập tức sa sầm mặt.
Sao nữ sinh này lại ầm ĩ thế.
Bạn cùng lớp gặp chuyện chẳng những không đoàn kết mà còn châm dầu vào lửa.
Bạch Văn Lâm cảm thấy nên chỉnh đốn lại nề nếp của Đại học Thanh Sơn mới được.
Viên Hiểu Lệ thấy vẻ mặt của Bạch Văn Lâm còn tưởng ông nổi giận vì chuyện của Trương Hàm, cảm thấy vui vẻ nên nói tiếp: “Chủ nhiệm Bạch mau gọi người đến đuổi Trương Hàm đi ạ, nếu không mọi người cũng không thể tập trung học hành được”.
Bạch Văn Lâm lạnh lùng bước vào lớp.
“Thằng ranh Trương Hàm này xui xẻo rồi”.
“Chẳng là cái thá gì cả mà cứ thích làm ra vẻ”.
“Tôi nghe nói trước đây Chủ nhiệm Bạch từng tập Taekwondo, không biết tên ma ốm Trương Hàm này có chịu được không nữa”.
Mọi người chuẩn bị xem trò hay, còn Trương Hàm thì không sốt ruột chút nào.
“Chuột, làm sao đây, Chủ nhiệm Bạch đến rồi”, Trần Gia Vũ lo lắng nói.
Dù sao chuyện này cũng do cậu ấy gây ra, ầm ĩ đến mức này cậu ấy cũng thấy áy náy.
“Hay là tớ đi cầu xin, trách nhiệm chính của chuyện này là do tớ mà”.
Trương Hàm cười lắc đầu từ chối, vỗ bả vai cậu ấy đứng dậy: “Không cần đâu”.
Bạch Văn Lâm nghiêm túc đi đến trước mặt Trương Hàm, đắn đo một lúc mới nói: “Trò… Trương, tôi thấy trò Lưu Tô ít nói quá nên thôi nói với trò luôn, bây giờ hồ sơ của trò ấy phải nhập vào kho của trường, phiền trò xử lý giúp trò ấy một chút”.
“Không thành vấn đề, Chủ nhiệm Bạch, còn có chuyện gì không?”, nói xong, Trương Hàm nhìn thoáng qua mọi người.
“Không có không có, các trò học đi”, Bạch Văn Lâm cười hiền hòa.
Ông thật sự sợ Trương Hàm không nể mặt mình, bây giờ mới thầm thấy như thở phào nhẹ nhõm.
“Đợi đã!”, Viên Hiểu Lệ đứng dậy, chỉ vào Trương Hàm hỏi: “Chủ nhiệm Bạch, người này xảy ra mâu thuẫn với người của câu lạc bộ thể thao, hơn nữa còn đánh mấy người Lưu Cường, chuyện này cứ bỏ qua như thế ư? Không phải cậu ta bị đuổi rồi sao?”
Bạch Văn Lâm thầm mắng một tiếng ngu xuẩn: “Trò nhìn thấy à?”
“Không… Em chỉ nghe nói thôi…”
“Nghe nói… Được, tôi hỏi trò, trò Trương Hàm mới xuất viện, thân thể yếu ớt, sao có thể đánh thắng người của câu lạc bộ thể thao được? Vả lại bình thường bọn Lưu Cường kiêu ngạo ngang ngược, ai lại chủ động đi trêu vào bọn họ chứ? Trò cảm thấy trò Trương ngu ngốc hơn mình sao?”, Bạch Văn Lâm nói chuyện với giọng điệu hùng hồn.
Viên Hiểu Lệ ngơ ngác, không ngờ Chủ nhiệm Bạch lại bênh Trương Hàm, còn mắng mình một trận nữa.
“Nói không chừng là cậu ta bày mưu tính kế đánh lén đó ạ, hơn nữa Trương Hàm vốn là một kẻ đáng ghét, trêu phải người khác cũng không có gì lạ…”
Bạch Văn Lâm giận quá hóa cười, sao trường của mình lại nhận vào một sinh viên ngu xuẩn thế này chứ.
“Vậy trò lấy chứng cứ ra đi”.
“Em…”
“Không có chứng cứ đã không phân biệt phải trái nói xấu bạn học của mình, trò có còn nhớ khẩu hiệu của trường Đại học Thanh Sơn không?”, lúc nói câu này, vẻ mặt Bạch Văn Lâm trở nên vô cùng nghiêm túc.
Viên Hiểu Lệ bị hỏi đến mức không biết phải làm sao.
“Không biết đúng không, vậy để tôi cho trò biết, lý thuyết và thực hành phải đi đôi với nhau, phải biết lễ phép, đoàn kết thân thiết”.
“Biết vì sao khẩu hiệu của trường chúng ta không có nội dung học tập không? Đó là vì cái trường chúng ta xem trọng hơn cả là nhân phẩm của sinh viên! Bây giờ trò nói tôi nghe xem trò có làm được chưa?”
Viên Hiểu Lệ xấu hổ cúi đầu, lầm bầm một câu không nghe rõ.
“Nói tôi nghe xem trò có làm được chưa?”, Bạch Văn Lâm lớn tiếng hỏi lại lần nữa.
“Thưa chủ nhiệm, chưa ạ”.
“Hừ, tôi nhớ học kỳ trước trò được học bổng đúng không, trò Viên Hiểu Lệ”, Bạch Văn Lâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi cảm thấy trò không xứng có được học bổng trường chúng ta, tôi hy vọng trò nhường lại, đừng để tôi thông báo xóa bỏ, tránh mọi người phải khó xử”.
Viên Hiểu Lệ trộm gà không được còn mất nắm gạo, vẻ mặt khó chịu như ăn phải phân.
“Vâng thưa chủ nhiệm”.
Bây giờ cô ta hối hận chết đi được, chỉ có thể thầm rơi nước mắt trong lòng.
Đều tại Trương Hàm cả.
Viên Hiểu Lệ càng căm hận hơn.
Bạch Văn Lâm rời khỏi, mọi người đều nhìn Trương Hàm với vẻ khiếp sợ, chỉ có mấy người Diệp Thiên Tường thấy khó chịu,
Thằng ranh Trương Hàm này lại đi nhờ Ninh Viễn Khánh giúp đỡ đúng không? Mẹ nó, lấy đó ra ơn nghĩa dùng mãi không hết vậy?
Mọi người yên lặng quay lại chỗ ngồi, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Trong lòng Trương Hàm lại rất chờ mong được biết các xử lý đám người Lưu Cường của Bạch Văn Lâm.
Không khiến anh thất vọng, sau gần một ngày, kết quả xử phạt bọn họ của Bạch Văn Lâm đã có.
Người của câu lạc bộ thể thao vì gây rối đánh nhau bị xem xét xử phạt tại trường, hơn nữa nếu còn lần sau sẽ bị đuổi thẳng luôn.
Vào lúc tin tức này xuất hiện, rất nhiều người từng bị Lưu Cường ức hiếp đều không khỏi thấy sảng khoái.
Còn Trương Hàm, Bạch Văn Lâm đã giấu tên anh theo ý của anh.
Ngày hôm sau lại trở về sự yên bình.
Khương Phàm Thư đang chuẩn bị cho cuộc thi, thường không ở trong lớp, còn Lưu Tô thì như một khúc gỗ, Trương Hàm đành phải nói chuyện tán gẫu với Trần Gia Vũ.
Sau khi Lưu Tô chuyển vào lớp bọn họ, đã có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến, thỉnh thoảng còn có người tặng hoa tặng thư tình, nhưng những thứ này đều bị cô ấy ném vào trong thùng rác hết.
Trương Hàm cảm thấy tiếc nuối thay cho mấy người theo đuổi kia.
Năm tháng ngắn ngủi, thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt một cái đã đến ngày thi chung kết của cuộc thi ca sĩ sinh viên.
Trương Hàm cố ý đến tiệm in thuê người ta làm một cái biểu ngữ để tên Khương Phàm Thư, chuyện này còn bị cô cười nhạo một lúc.
“Cậu hơi giống fan não tàn rồi đó”.
“Không sao cả, thần tượng thế nào sẽ có fan thế đó…”
Đi vào sân vận động Thanh Sơn, Trương Hàm nhẹ nhàng lắc lư vé vào cửa trong tay.
“Cuối cùng cũng vào đến nơi rồi”.