Rồi sau đó, Viên Hiểu Lệ thấy ID của anh Trương rời khỏi phòng live stream.
Hứng thú của cô ta lập tức biến mất, cô ta lại hờ hững nhìn những khán giả khác trong phòng live stream.
Đại đa số thời gian đều cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng trả lời hai câu.
Diệp Thiên Tường liên tục gửi vài tin nhắn, thấy Viên Hiểu Lệ cũng đối xử với mình bằng thái độ như thế, cậu ta không khỏi lớn giọng mắng con đi*m vô tình, thấy người tốt hơn thì quên mất bậc đại gia như mình.
Nhưng mà cậu ta cũng không muốn bỏ cuộc, mặc dù Viên Hiểu Lệ không đẹp như Trần Linh, nhưng vóc dáng của cô ta lại rất ngon.
Nhất là cậu ta thèm muốn bộ ngực cup D của Viên Hiểu Lệ từ rất lâu rồi.
Còn Trương Hàm, sau khi miễn cưỡng qua hết buổi chiều, anh nhận được điện thoại của Khương Phàm Thư.
“Tớ về rồi… Cùng đi ăn cơm không?”
“Được, cậu quyết định thời gian đi”.
Trương Hàm lết cơ thể đau yếu ra ngoài, dặn dò Lưu Tô đừng đứng gần mình quá rồi mới đi gặp mặt Khương Phàm Thư.
Hôm nay Khương Phàm Thư đã cẩn thận lựa chọn quần áo, trang điểm tinh tế, thế nhưng vì thời tiết hơi lạnh nên nửa thân dưới của Khương Phàm Thư rất kín kẽ, khiến cho Trương Hàm hơi tiếc nuối.
Thế nhưng cho dù là thế, lúc cô ấy mặc áo khoác lụa đỏ bước chân ra khỏi cổng trường, cũng khiến cho không ít người dõi mắt trông theo, quả nhiên rất xứng với danh nữ thần của mọi người.
Nhưng lúc mọi người nhìn thấy người mà Khương Phàm Thư đi gặp lại chính là Trương Hàm, cái đồ nghèo rớt mồng tơi nổi tiếng ấy, ai nấy đều không khỏi kêu khóc thảm thiết.
“Má, tớ nghĩ rằng lời đồn về Khương Phàm Thư và Trương Hàm là giả chứ, bây giờ chính mắt nhìn thấy bọn họ, tớ nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát rồi này”.
“Người anh em, tớ hiểu cậu mà, tâm trạng của tớ cũng giống như cậu vậy!”
“Ồ, anh em cùng khổ, thêm tớ nữa!”
Đương nhiên đây là suy nghĩ của đám con trai.
Còn mấy cô nữ sinh ấy à, đại đa số bọn họ đều rất vui mừng.
Vui mừng vì một người con gái ưu tú như thế lại tìm đồ vô dụng, thế thì mình lại có thêm một chút cơ hội để đến với những nam sinh tuyệt vời trong trường rồi.
Mặc dù cơ hội rất nhỏ nhoi, nhưng mà con người thường thích chuyện có lợi với mình kia mà, chẳng phải thế sao.
Trương Hàm cười khổ: “Tớ sợ sẽ bị ánh mắt của đám súc sinh ấy giết chết mất”.
“Không sao đâu, tớ bảo vệ cậu”.
Lần này Khương Phàm Thư đi tham gia cuộc thi ca hát dành cho sinh viên trong các trường học đại học khắp cả nước, cũng giành được hạng nhất, bởi thế tâm trạng của cô rất vui.
Hai người đi đến một cửa hàng cháo trang nhã sạch sẽ, Khương Phàm Thư gọi thêm một ít món ăn thanh đạm, giàu chất dinh dưỡng, có ích với vết thương của Trương Hàm.
Hai người bọn họ nói chuyện được một lúc, đột nhiên một người mà Trương Hàm không muốn gặp xuất hiện.
“Viên Hiểu Lệ…”
Trương Hàm nói khẽ.
Viên Hiểu Lệ hết sức vui mừng, cô ta vung tay, hào phóng đãi các bạn cùng phòng ký túc xá một bữa, nhưng không ngờ lại gặp mặt đồ nhát gan Trương Hàm ở đây.
Bây giờ Trần Linh đang đi làm thêm kiếm tiền trả nợ, cậu ta cũng không biết đường giúp đỡ bạn gái cũ, bọn họ cho rằng Trương Hàm chính là hạng đàn ông cặn bã đích thực.
Bọn họ cũng biết Trương Hàm trúng vé số, nhưng nghe nói lần này Trương Hàm nằm viện đã len lén dùng tiền quỹ của người khác, chắc hẳn tiền trúng vé số đã dùng hết rồi.
“Ồ, Trương Hàm, xuất viện nhanh đến thế à?”, Viên Hiểu Lệ hỏi với giọng điệu ám muội.
“Xuất viện được hai ngày rồi, thế nhưng vẫn đang trong thời gian khôi phục”, Trương Hàm hờ hững đáp lại, anh tiếp tục ăn phần mình.
Viên Hiểu Lệ không thích Khương Phàm Thư, người con gái này quá mức ưu tú, lần nào đứng bên cạnh Khương Phàm Thư, dường như cô ta cũng biến thành nhân vật phụ, điều này khiến cho cô ta không thoải mái.
Trước kia cũng từng nghe nói Khương Phàm Thư có hảo cảm với Trương Hàm, nhưng dù gì cũng chưa từng chính mắt bắt gặp, bây giờ thấy bọn họ đi chung với nhau, trong lòng cô ta khó tránh khỏi cảm thấy hả giận.
“Phàm Thư à, không phải là tớ nói cậu, với điều kiện của cậu thì sao lại thích qua lại với hạng người này kia chứ. Tớ nghe nói vài cậu ấm nhà giàu trong trường mình đều có ấn tượng tốt với cậu, đến gia sản của Mã Phi Dương cũng nhiều hơn Trương Hàm không biết bao nhiêu lần, mắt nhìn người của cậu không tốt chút nào”.
Viên Hiểu Lệ không hề che giấu sự khinh bỉ của mình, cô ta liếc mình Trương Hàm, rồi sau đó giả vờ khuyên nhủ Khương Phàm Thư.
Câu nói của cô ta được vẻ khinh bỉ, cũng có ý mỉa mai Khương Phàm Thư.
Khương Phàm Thư nhíu mày, cô bình tĩnh mà nói: “Tớ qua lại với ai chắc không cần người khác quyết định giùm đâu nhỉ? Huống hồ chi, tớ cũng không ham tiền nhiều như thế, chứ bằng không tôi đi làm ngôi sao chẳng phải là được rồi hay sao?”
Nói đến đây, Khương Phàm Thư chống cằm nghĩ ngợi: “Có đến mấy người quản lý nổi tiếng tìm đến tớ, kêu tớ đi làm ngôi sao đấy…”
Câu nói này khiến cho Viên Hiểu Lệ nổi trận lôi đình, vì sao cô ta lại đi làm streamer?
Chẳng phải là vì hy vọng có một ngày cô ta cũng có thể giống với những người nổi tiếng trên mạng, vượt qua cổng giời, tiến thân vào giới giải trí hay sao?
Nhưng ta cô ta cũng biết điều kiện của mình, nếu như dao kéo chỉnh sửa lại gương mặt này thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng.
Bây giờ đi live stream, thật ra cũng phải dựa vào lớp filter dày mo cùng với vóc dáng của mình, thế mới có thể thu hút ánh mắt của người khác, tiếp tục theo nghề.
“Hừ, làm người nổi tiếng… Bây giờ tớ làm streamer còn kiếm được nhiều hơn người nổi tiếng nữa!”
Viên Hiểu Lệ đứng thẳng eo một cách kiêu ngạo.
“Chị Lệ, rốt cuộc là sao?”
“Lẽ nào gần đây có đại gia ghé thăm phòng live stream của cậu à?”
“Thảo nào hôm nay đãi mọi người một chầu, chị Lệ, nói xem, hôm nay đã nhận được bao nhiêu tiền thưởng rồi”.
Bọn họ không nhìn thấy, lúc Viên Hiểu Lệ nói ra câu này, ánh mắt của Trương Hàm thoáng có vẻ đùa bỡn.
Viên Hiểu Lệ cố tình làm ra vẻ khiêm tốn: “Cũng chẳng có bao nhiêu, tầm một trăm nghìn tệ”.
Nghe đến con số này, mấy người bạn cùng phòng của Viên Hiểu Lệ lao nhao ồ lên, chỉ một ngày mà đã có được một trăm ngàn tệ rồi à!
“Ha ha, sau khi chia phần với hệ thống, đến tay tớ cũng tầm bốn mươi nghìn tệ thôi, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”, một người bạn của Viên Hiểu Lệ vội vàng hỏi tiếp, nhìn thấy Viên Hiểu Lệ đi live stream có thể kiếm được nhiều tiền như thế, khiến cho cô ta cũng muốn đi mở phòng live stream luôn rồi.
“Hôm nay có một vị đại gia đến phòng live stream của tớ, trăm nghìn tệ ấy đều do anh ấy tặng! Các cậu nghĩ xem, đây là lần đầu tiên anh ấy tới mà đã tặng nhiều tiền như thế, nếu như sau này tớ và anh ấy trở nên thân thiết với nhau, chẳng phải tiền sẽ giống như bánh từ trên trời rơi xuống, đổ vào túi rào rào hay sao!”
Mấy người bạn của Viên Hiểu Lệ đều hâm mộ không thôi.
“Tất nhiên rồi, việc quan trọng nhất ở hiện tại không phải là việc này, nếu như tớ có thể được vị đại gia bao thì tốt quá, dám tặng nhiều tiền như thế, chắc hẳn trong nhà ít lắm cũng phải có vài trăm triệu nhỉ, nếu như tớ có thể đi theo anh ấy, cho dù có làm người thứ ba cũng chẳng sao! Dù là như thế cũng tốt hơn qua lại cái thằng Trương Hàm vô dụng kia nhiều!”
Ánh mắt Viên Hiểu Lệ lấp lánh đong đầy vẻ phấn khởi, cô ta lại nghĩ đến anh Trương vung tay hào phóng ấy.
Chiều ngày hôm nay, phòng live stream của cô ta vượt lên vị trí hạng nhất của mục sắc đẹp.
“Nhưng mà, tiếc rằng vị đại gia thần bí ấy không để lại Wechat, tớ chủ động đòi add anh ấy nhưng anh ấy từ chối. Đoán chừng người này muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, chắc chắn vừa nhìn thấy đã thích tớ rồi”.
Đối với cô ta, câu nói này không có vấn đề gì cả, nếu không phải là thế thì ai lại vô duyên vô cớ tặng quà 100 nghìn tệ cho cô ta chứ?