Sư phụ, tụi con không tiện
Cơn đau dữ dội lũ lượt kéo đến từng hồi, Tề Thiên Dương cảm thấy mình sắp chết, thế mà âm thanh đáng ghét kia cứ lải nhải ầm ĩ trong tai cậu mãi.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống hết giọt này tới giọt khác, thân thể Tề Thiên Dương nghiêng trái ngã phải, huyết sắc trong mắt rút đi như thủy triều.
Lúc này Sở Hàn Phi cũng phát hiện có điều không ổn, hắn vứt đảo chủ Vân Lam Tông đang xụi lơ xuống bên cạnh Vân Diệu Diệu, tiến lên ôm Tề Thiên Dương vào lòng.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể quen thuộc làm bản thân rung động, trái tim lạnh lẽo bị đông cứng dần dần ấm áp trở lại, Tề Thiên Dương cho rằng mình sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng đau đớn không hiểu sao lại càng nghiêm trọng hơn, hình như có ai đó, khẩn cấp muốn nói với mình một chuyện… rất quan trọng.
Tề Thiên Dương mở to hai mắt cố gắng nhìn rõ người trước mặt, nhưng tầm mắt của cậu sớm đã bị mồ hôi lạnh và nước mắt do bị đau đớn kích thích trào ra làm nhòe, chỉ có thể nhìn ra đường viền đại khái.
Cao to, tuấn mỹ, lạnh lùng,… Hình như trong trí nhớ, đã từng có một người như thế, ánh mắt hắn nhìn cậu, luôn tràn đầy nhu hòa cùng… sự trung thành.
Tề Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi, đột ngột vươn tay ôm cổ hắn, thì thào: “Ngôn Húc Phong…”
Mặt Sở Hàn Phi, đen kịt, thế nhưng tiểu thiếu gia nhà hắn lại ngoan ngoãn nhu thuận làm tổ trong vòng tay hắn, ôm cổ hắn, dùng ánh mắt yếu ớt dịu ngoan, gần như muốn hòa tan người khác, nhìn mình, hắn dù có giận hơn nữa cũng không có chỗ phát tiết, lạnh lùng liếc mọi người ở đây một cái, uy áp trên người Sở Hàn Phi cơ hồ muốn hóa thành thực thể.
Trong lòng mọi người âm thầm kêu khổ, song song đó họ cũng vô cùng hoài nghi đây cái phải là vị ba trăm năm không mở miệng nói một chữ, không gần sắc đẹp chỉ thích cầm kiếm, thậm chí tân hôn còn bỏ lại thê tử bế quan ba mươi năm, đến chết vẫn còn là một xử nam,… Sương Hàn Kiếm tôn?
Trương Đình Nguyệt xấu hổ sờ sờ mũi, trên thực tế hắn cách hai người khá gần, sắp bị phát triển thần kỳ này chọt mù mắt luôn rồi ha?
Trương Đình Nguyệt khụ một tiếng, tận lực lựa lời nói: “Sở sư thúc, Tề sư đệ hôm qua vừa tấn cấp, mới rồi còn nhập ma, người xem, có phải trước tiên nên dẫn y đi nghỉ ngơi không? Truyền âm phù gửi lúc đi ra, ta thấy, Tề Thần Hiên cũng sắp tới rồi đi?”
Câu cuối cùng, đương nhiên là nói cho mọi người ở đây nghe, so với Nguyên Ứng chưởng môn sống không biết bao nhiêu năm, là người hay là tiên, ba chữ Tề Thần Hiên chính là đại diện cho vũ lực tối cao hiện nay ở giới Tu Chân, không ai muốn chống lại ông cả, nếu không phải tán tiên đều có một quy tắc hành xử, mà Tề Thần Hiên cũng coi như thuộc chính phái, không biết có bao nhiêu người buổi tối ngủ không yên rồi.
Quả nhiên, nghe thấy tên của Tề Thần Hiên, trên mặt mọi người đều bày ra vẻ bất an kinh khủng, không giống Nghiêm Lạc Thương, Nghiêm Lạc Thương có quá khứ huy hoàng đến đâu thì cũng là chuyện mấy nghìn năm trước, là người chỉ có trong truyền thuyết, không xem như thật được, y có thể là đối tượng sùng bái của mọi người, là mục tiêu phấn đấu, nhưng Tề Thần Hiên chính là thần thoại tồn tại gần nghìn năm, như một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu các anh tài tuấn kiệt.
Trấn an (?) mọi người xong, Trương Đình Nguyệt xử lý những chuyện kế tiếp đâu vào đấy, đầu tiên là sắp xếp cho Tề Thiên Bạch một địa phương thích hợp tĩnh dưỡng, phái vài đệ tử làm việc cẩn thận đến chăm sóc, sau đó khách khí lễ độ đứng cạnh mấy cung phụng Đại Thừa tiếp lời họ, biết họ là hậu đại những tử sĩ của Sương Hàn Kiếm tôn lưu lại, phụ trách thủ hộ đảo Vân Lam Tông, không có quan hệ gì với cha con nhà họ Vân, bèn cam đoan bảo đảm một hồi, tiễn bọn họ đi. Quay đầu nhìn cha con Vân gia, suy tính thấy vẫn chưa thể động vào hai người này, trước cứ xem tình hình. Đương nhiên, oan ức gì đó hắn tuyệt đói sẽ không gánh thay cha con họ Vân, có điều thân phận Kiếm nô không phải tử tội, nói không chừng một đại tiểu thư như Vân Diệu Diệu đột nhiên biến thành hậu nhân kiếm nô, sẽ có người âm thầm thương xót. Trương Đình Nguyệt biết rõ những điều này, bèn lấy danh nghĩa Ngự Kiếm Môn mời mọi người tụ họp, đem đầu đuôi sự tình giải thích rõ ràng.
“Chuyện là do Quân huynh của Côn Lôn tiên tông phát hiện trước, mọi người thắc mắc có thể hỏi y.” Trương Đình Nguyệt lạnh nhạt nói.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin, Vân Diệu Diệu đang yên lành làm con gái đảo chủ, mặc dù không thể so với con gái thế gia, nhưng muốn cái gì mà không có? Gia nhập Hợp Hoan tông đa phần là tu sĩ không tiền không thế, mà nàng là tư chất tam linh căn, có thiên tài địa bảo tu luyện, tấn cấp cũng không thua thải bổ bao nhiêu, vì sao nhất định phải làm thế?
Trương Đình Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo: “Ai nói với các người, Vân Diệu Diệu là tam linh căn?”
Nói ra, trong mắt hắ rừng rực lửa giận: “Trương mỗ cùng Quân huynh đêm qua đã điều tra rõ, ả trời sinh là phế linh căn, không cách nào tu luyện, vì thọ nguyên đã cưỡng ép thải bổ ba trăm bốn mươi sáu nam tử, trong đó có bảy mươi ba thiên kiêu, đều bị phế.”
Lời vừa ra, mọi người ồ lên.
Sau khi được Quân Liên Tiếu xác nhận, các đệ tử Côn Lôn tiên tông là người đầu tiên nổi điên: “Chỉ là phế linh căn, mà gan lại to như thế!”
“Bảy mươi ba thiên kiêu, một mình Vân Diệu Diệu bù đắp được không?”
“Giết yêu nữ! Báo thù cho Tôn sư huynh!”
Bầu không khí này lây lan rất nhanh, theo tiếng hô phẫn nộ của các đệ tử Côn Lôn tiên tông, rất nhiều người cũng căm phẫn đứng lên, kêu gọi muốn giết cha con Vân gia để xoa dịu.
Bên ngoài la hét ầm trời, trong viện của Tề Thiên Dương lại im lặng, cậu nhắm chặt mắt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, Sở Hàn Phi tuy đau lòng, nhưng tâm trạng của hắn cũng rất tệ, vì tiểu thiếu gia trong lúc mơ màng vẫn luôn gọi tên người khác, chính là cái tên Ngôn Húc Phong có tính uy hiếp khôn cùng kia!
Có trời mới biết hắn thấy Ngôn Húc Phong tệ như thế nào, gần như chỉ cần liếc nhìn tên người hầu đi theo tiểu thiếu gia nhà hắn thôi, là hắn đã có xúc động muốn nhào tới xé nát y ra, trong tâm khảm hắn vẫn cảm thấy đó là vị trí của hắn, nhưng Ngôn Húc Phong không biết từ đâu ra chiếm mất, hắn phẫn nộ, nhìn thấy người kia là không kiềm chế được cơn phẫn nộ ấy.
Tình huống lúc này của Tề Thiên Dương không thể nói là tốt, Sở Hàn Phi đút thuốc an thần cho cậu, tuy hóa giải được một phần đau đớn, nhưng chỉ tương đối thôi, âm thanh lải nhải trong đầu cậu vẫn không biến mất, cảm giác của cậu càng thêm khó chịu, vốn chỉ đau đơn thuần, hiện tai không đau nữa, tuy nhiên trong lòng cứ cảm thấy có gì đó bị lấy mất, chỉ còn lại một lỗ trống vắng vẻ, gió thổi vào, lạnh thấu xương.
Trước mắt cậu bắt đầu chậm rãi xuất hiện tình cảnh trong tam sinh tam thế kính, không phải Thượng Quan Hồng Phi và Nghiêm Lạc Thương, cũng không phải cậu và Sở Hàn Phi, mà là … cậu và Ngôn Húc Phong.
Từ khi cậu sinh ra, Ngôn Húc Phong đã đi theo bên cạnh, thấy dáng vẻ như chú thỏ nhỏ của hắn, trầm mặc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vậy mà lại có thể vì cậu làm tất cả mọi chuyện, tương tự Sở Hàn Phi bây giờ biết bao!
Nhưng Sở Hàn Phi trong trí nhớ của cậu không như vậy, từ khi quen biết hắn, cứ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, gặp hết kỳ ngộ này tới kỳ ngộ khác, đàn em bên cạnh cũng ngày một nhiều, chính là khuôn mẫu một nam chính ngực đực, ngoại trừ gương mặt quen thuộc, một chút cảm giác khiến cậu động tâm cũng không có, nhưng Tề Thiên Dương trong trí nhớ cứ như trúng tà, miệt mài theo đuổi Sở Hàn Phi kia, mãi đến cuối cùng vì hắn mà chết đi.
Cậu thậm chí ngay cả điểm khác biệt của Sở Hàn Phi và Ngôn Húc Phong cũng nhìn không ra!
Tay Tề Thiên Dương nắm chặt lấy cánh tay của Sở Hàn Phi, cổ họng phát ra tiến nức nở tội nghiệp, lúc này ký ức đã đến cảnh cậu đoạn tuyệt với Ngôn Húc Phong vì Sở Hàn Phi kia, cậu quả thật muốn chạy ào vào trong ký ức nọ đánh bản thân đang bị phân chim che mờ mắt một trận nhừ tử.
Hắn tốt với ngươi như vậy ngươi không nhìn thấy sao?
Người thích ngươi, ngươi không nhìn ra sao?
Hắn sao có thể vứt bỏ ngươi đi tìm người khác!
Hắn sao có thể không thương ngươi được cơ chứ!
Hắn rõ ràng… yêu ngươi như vậy…
Đôi mắt nhắm chặt của Tề Thiên Dương trở nên ướt đẫm, thấm ướt tay áo Sở Hàn Phi, vốn Sở Hàn Phi còn tức giận một chút, thấy cậu lộ vẻ yếu ớt như thế, chút tức giận này cũng bay biến đi đâu mất, hắn cúi đầu thở dài một hơi, trên vầng trán trắng nõn đặt xuống một nụ hôn.
Bất kể như thế nào, trước tiên hãy tỉnh lại nào? Đừng làm ta… đau lòng như vậy.
Ký ức đi đến phần cuối, tiếng khóc Tề Thiên Dương càng lúc càng lớn, cuối cùng trong góc nhìn đó, trừ khuôn mặt khiếp sợ của “Sở Hàn Phi” nọ, còn có một thân ảnh cách đó không xa, dù vết thương chồng chất vẫn cố gắng lao đến.
Tề Thiên Dương mở mắt, dòng lệ tán đi, đường nhìn dần dần rõ hơn, đối diện ánh mắt quen thuộc, cậu nhào vào lòng Sở Hàn Phi, ôm hắn thật chặt.
Sở Hàn Phi nhất thời có chút tay chân luống cuống, lại nghe tiểu thiếu gia nhà hắn ghé vào lỗ tai mình nức nở yếu ớt nói: “Ta sẽ không bao giờ nhận sai ngươi nữa… Ngôn Húc Phong.”
Không biết thế nào, từ trong miệng người thương nghe thấy tên kẻ khác, hắn hẳn nên tức giận mới phải, nhưng một luồn cảm giác vui vẻ theo bản năng chạy thẳng lên não, phảng phất như một chấp niệm nào đó bị kích thích, mà Sở Hàn Phi kiếp trước vẫn là Ngôn Húc Phong, sau khi cậu từ hiện đại xuyên đến, mới không hiểu vì sao biến thành Sở Hàn Phi hiện tại.
Không có hậu cung ba nghìn người, không có hồng nhan tri kỷ, hắn vẫn là kẻ theo hầu trung thành của cậu, không còn ai khác.
Tề Thiên Dương ghì chặt cổ Sở Hàn Phi, muốn nói gì đó.
“Thiên Dương, có tiện cho gia gia đi vào không nào?” Tiếng Tề Thần Hiên đột nhiên truyền tới, cắt đứt câu nói xấu hổ của Tề Thiên Dương.
Tề Thiên Dương lau lau nước mắt, thấy bộ dạng không cảm xúc của Sở Hàn Phi, biết bởi vì chính mình gọi tên Ngôn Húc Phong khiến hắn tức giận không giải thích được, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện, chắc là muộn chút nữa mới kể cho hắn nghe chân tướng.
Âm thanh của Tề Thần Hiên truyền từ cửa viện tới, trên thực tế ông cũng sắp tiến vào, âm thanh Sở Hàn Phi lại đột nhiên vang lên, “Sư phụ, tụi con không tiện, tuyệt đối không tiện!”
Tề Thần Hiên: “…”