Chưa đến ba mươi tuổi đã Phân Thần
Cho dù đứng trên quan điểm của người hiện đại mà xem xét, vì mạng sống mà vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, bao gồm cả tự do thế hệ con cháu sau này, làm Kiếm Nô gì đó, loại người này muốn bị người ta phỉ báng lắm đúng không, Kiếm Nô? Đúng là ĐÊ TIỆN viết đậm in hoa gạch chân luôn ha? Sở Hàn Phi là hảo hữu chí giao, cùng loại người như thế? Đang mớ sảng thì nói! Cậu không tin ả Vân Diệu Diệu này không biết đầu đuôi sự tình!
Vân Diệu Diệu đương nhiên đã biết được đầu đuôi sự tình, mỗi một Kiếm nô từ nhỏ đều được đóng dấu ấn của gia chủ, Nghiêm Lạc Thương ra tay là lấy mạng người, căn bản không lưu lại Kiếm nô, nhưng sự đời nào có chữ tuyệt đối, lúc tổ tiên nhà họ Vân và Nghiêm Lạc Thương quyết chiến trùng hợp đụng phải một vị đại năng ngoài cuộc đang độ kiếp phi thăng, thiên kiếp tới, buộc lòng phải thu tay lại. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, y chẳng thèm điếm xỉa đến, cũng không lưu lại dấu ấn, trừ phi Sương Hàn kiếm tôn tái sinh, thì chẳng ai có thể chứng minh xuất thân Vân gia họ, vì lẽ đó nên Vân Diệu Diệu rất tự tin.
Ả lo lắng là đúng, Tề Thiên Dương tức đến nỗi bật cười, nhưng cậu không định so đo với một nữ nhân ở đây, trước công chúng, khó coi.
Cậu muốn nhịn, nhưng ánh mắt Vân Diệu Diệu lưu chuyển một vòng, thấy nét mặt mọi người đều mang chút thấu hiểu cùng hổ thẹn, đột nhiên đến chỗ cậu lại thốt lên: “Tề công tử hình như không đồng ý với giải thích này?”
Không giống với khuôn mặt nhoe nhoét phấn son kia, chất giọng Vân Diệu Diệu thiên hướng nhỏ nhẹ, dịu dàng, làm cho người nghe không tự chủ được muốn phụ hoạ theo.
Tề Thiên Dương nghe mà muốn nổi điên, lẽ nào cậu không nghe ra được ý tứ của người này? Đây chính là muốn cậu cũng như nữ tu Phân Thần vừa rồi, nói lời xin lỗi, vừa nhận bản thân đã sai? Con m* nó cậu có sai đi nữa cũng không đến phiên ả nói!
Cậu lập tức đập bàn: “Vân tiểu thư có ý gì? Ta không đồng ý thì mắc mớ gì đến cô? Tâm cảnh, là cái gì? Dù cho Nghiêm Lạc Thương đứng trước mặt bản thiếu gia, hắn cũng không dám nói tâm cảnh bản thiếu gia có vấn đề, được chưa?”
Ánh mắt Vân Diệu Diệu lạnh lùng, nhưng nét mặt lại mang ý cười: “Tề công tử hiểu làm…”
“Huynh ấy nghĩ đúng nghĩ sai liên quan gì đến cô sao?” Trịnh Thiên Dương thấy Tề Thiên Dương nổi giận thật, sợ cậu phát nổ tại chỗ, vội vã tiếp lời.
Vân Diệu Diệu khẽ cười, vô cùng khí chất, nhìn như Tề Thiên Dương cùng Trịnh Thiên Dương mới là một cặp trẻ con chưa hiểu chuyện, lại nhìn vị trí chỗ ngồi, thế mà không ít người mang vẻ khen ngợi nhìn Vân Diệu Diệu, nếu như không phải ngại xuất thân hai người bọn họ, chỉ sợ từ sớm đã có kẻ đứng lên chỉ trích bọn họ vô lễ.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt như vậy, Tề Thiên Dương tức giận trong lòng, muốn nổi cơn tam bành tại chỗ, Trịnh Thiên Dương thấy tình thế không ổn, bắt đầu an ủi cậu: “Huynh chớ giận, chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn.”
Tề Thiên Dương liếc hắn một cái, nhìn nhìn lại thấy sắc mặt bình thản của Vân Diệu Diệu, cắn răng, hung hăng nốc hết một chén rượu.
Sở Hàn Phi cũng nghe được đối thoại trong sân, cúi đầu cười một tiếng,” Thiếu gia, có gì mà phải tức giận với mấy kẻ này?”
“Nuốt không trôi cục tức này…” Tề Thiên Dương hừ một tiếng, nếu không phải mục đích lần này là kéo chân cha con họ Vân, cậu chẳng thèm nhịn đâu.
Giọng thiếu niên mang theo chút uỷ khuất trước nay chưa từng có, Sở Hàn Phi nguyên bản chỉ cảm thấy buồn cười, giờ lại thêm mấy phần thương xót, hắn khẽ cười: “Không phải vấn đề của ngươi, trên người nữ nhân này có thuật mị hoặc, người ở đây, sợ là đã bị mê hoặc hơn phân nửa.”
Tề Thiên Dương cả kinh, nhìn sang Vân Diệu Diệu mặt phấn dày cộm, thế này rồi còn dùng mị hoặc? Hù thì cũng hù chết vài người rồi đó nha?
“Mị hoặc thuật không đơn giản như vậy…” Sở Hàn Phi nhẹ giọng thở dài một hơi: “Thông qua tiếng nói, cử chỉ, hành động của một người nhằm tác động thay đổi đến ý nghĩ của một người khác, không bị phát hiện, đó mới là thuật mị hoặc đẳng cấp, án theo lời ngươi nói, lớp trang điểm dày đặc của ả, chắc là để che giấu tướng mạo, hòng dễ dàng tiến hành mị hoặc thuật.”
“Tướng mạo? Có liên quan gì đến nhào bột hả?” Tề Thiên Dương biết xem tướng mạo, lúc trước cậu trông thấy Trần Tùng đã sử dụng thuật xem tướng một chút, đối với mấy thứ này, hiểu thì cậu có hiểu đó, nhưng không hề biết tướng mạo lại còn có thể liên hệ với thuật mị hoặc?
Tựa hồ là Sở Hàn Phi cười một cái, nói rằng: “Người học qua thuật mị hoặc, trên tướng mạo chung quy sẽ xuất hiện một đặc điểm, một là tướng quyến rũ, hai là tướng ác, vốn tụ tập với những người trẻ tuổi như thiếu gia thì không cần che giấu gì, nhưng hôm nay phải trình diện trước không ít đại năng, nàng chỉ có thể dùng trang điểm để che giấu.”
Sau khi thú nhận mọi chuyện thì Sở Hàn Phi cũng không cần tìm đủ mọi cách che giấu kiến thức của mình nữa, Tề Thiên Dương nghe, thật sự cũng học được khá nhiều, giữ được tâm trí trong sạch, cậu nhìn qua lần nữa, quả nhiên nhận ra những đánh giá tốt mà bản thân dành cho Vân Diệu Diệu đúng là không hề ổn chút nào, giữa trán ả không phải khí chất mà là yêu mị.
Chờ đã! Ngay cả cậu suýt chút nữa cũng bị mê hoặc, còn do Sở Hàn Phi nói về Vân Diệu Diệu mới thanh tỉnh được, nhưng có vẻ vẫn còn một người, hắn vẫn luôn luôn đứng về phía đối lập với Vân Diệu Diệu đó!
Tề Thiên Dương đột ngột quay đầu lại nhìn tên Trịnh Thiên Dương ngồi bên cạnh từ đầu luôn hăng hái gặm điểm tâm: “Ngươi thấy Vân Diệu Diệu có gì lạ không?”
Trịnh Thiên Dương “a” một tiếng, vẻ mặt mờ mịt::”Có gì lạ hả? Thấy ghét y như trước mà.”
Hắn nói không chú ý âm lượng, vốn Tề Thiên Dương còn nói gì mà mọi người hàm hàm hồ hồ cũng lâu rồi, một câu đáp lại này đúng là khiến toàn trường im phăng phắc, tức thời mọi người cũng không ăn nữa, ai cũng không nói, ánh mắt đều chuyển sang phía này.
“Lời này của Trịnh công tử, hình như có phần khiếm nhã rồi?”
“Xin hỏi Vân tiểu thư có chỗ nào đắc tội Trịnh công tử? Hà tất gì phải vũ nhục thanh danh người ta như vậy!”
“Trịnh công tử…”
Tề Thiên Dương trầm mặt, đường nhìn đảo qua những kẻ vừa mở miệng, không hề bất ngờ khi phát hiện ra những người này tu vi đều ở khoảng Phân Thần và Hợp Thể, đặt trường hợp bình thường, Trịnh Thiên Dương trên đường đi ngang qua mấy người này đã chẳng dám hó hé tiếng nào, xem ra đây đúng là thuật mị hoặc đẳng cấp.
Sở Hàn Phi nghe thấy tiếng lòng của cậu truyền đến, cười khẽ, không nói gì.
Cấp cao hơn còn có mê hoặc tâm thuật, ả bây giờ thì tính là cái gì? Thiếu gia của y vĩnh viễn không biết, mê hoặc tâm thuật của hắn lợi hại bao nhiêu.
Trịnh Thiên Dương muộn màng nhận ra việc bản thân vừa làm, nhất thời cặp mắt trừng to, hắn bẩm sinh đã có một khuôn mặt trông vô cùng ngang ngược càn rỡ, lúc trợn mắt nhìn người quả thật khiến người qua đường rất muốn nhào tới phang cho hắn cục gạch, như bây giờ nè, nhìn ghê tởm vô cùng.
Thật ra Trịnh Thiên Dương cảm thấy bản thân rất oan ức, hắn từ trước đến nay nghĩ gì nói đó, chẳng hiểu sao vòng vòng một hồi, phong độ cũng bị quét bay sạch sẽ, mà cái mặt hàng phong độ này hắn không trữ hàng được nhiều, nói lời mếch lòng thì sao? Dựa vào đâu mà chỉ trích hắn?
Người đời có câu Nghé con không sợ cọp, hắn đúng thật không sợ cọp, Trịnh gia nổi tiếng chuyên bao che khuyết điểm, ngươi làm bị thương con chó nhà hắn, hắn khiến hộ khẩu cả nhà ngươi bay màu gì gì đó,… tiểu công tử nhà họ Trịnh đi tới đâu cũng được nâng niu, trong suy nghĩ sẽ không có hai chữ EQ, hắn cảm thấy oan ức, lập tức nói ngay: “Ta ghét ai còn cần người khác phải dạy như thế nào nữa hả?”
Vân Diệu Diệu không hề tức tối, cười yếu ớt, trong ánh mắt lộ mấy phần xót xa ai oán: “Xem ra đúng là Trịnh công tử chán ghét ta rồi.”
Ả ta thoạt đầu bất khuất không sợ hãi, nữ nhân tự thân có khí chất như vậy rất thu hút người khác, sau lại một mực biểu thị đối chọi với Trịnh Thiên Dương, hiện tại thì lại nhuốm mấy phần yếu đuối, dù lớp trang điểm trên mặt trông thật buồn cười, nhưng cũng đủ làm người khác vô thức mà nảy sinh cảm giác thương tiếc.
Nhưng Trịnh Thiên Dương vẫn mang vẻ mặt dửng dưng, hoàn toàn không muốn cho chút thương hại.
Đến Tề Thiên Dương cũng phải ngạc nhiên, không rõ một tiểu thiếu gia bề ngoài trông ngốc nghếch vô dụng, thực tế cũng rất vô dụng ngu ngốc như vậy, rốt cuộc làm cách nào để vượt qua mị hoặc thuật đỉnh cấp kia.
Cậu không hề biết, từ nhỏ sống trong môn phái thuần nữ tu, được các nữ tu trong ngoài mạnh mẽ như một thay phiên nuôi dưỡng đến lớn, cùng tiếp nhận một nền giáo dục với các cô gái trong môn, Trịnh Thiên Dương không trở thành một kẻ lạc hậu chỉ biết thương hương tiếc ngọc, trái lại còn trở thành một chủng loại lạ lùng khác biệt nhất, mắt thẩm mỹ của hắn triệt để bị bóp méo. Với hắn, nữ nhân phải mạnh mẽ, một chút mềm yếu thôi cũng là vết thương trí mạng, sẽ trở thành một ảnh hưởng trên con đường thành tiên, phải trả về nơi sản xuất cải tạo lại, đối với loại nữ nhân cư xử bình thường nhưng cứ cố tình bày ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn, Trịnh thiếu gia nhận xét tâm cảnh của ngươi vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn đâu.
Vân Diệu Diệu bị chặn họng, tuy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng kẻ sáng suốt đều nhận ra tâm cảnh của ả đã rung động, mặc dù phục hồi rất nhanh, chỉ là mị hoặc thuật đã xuất hiện lỗ hổng, không ít người dần dần giãy thoát được, tuy rằng không có ấn tượng về chuyện bản thân bị mê hoặc, nhưng vấn đề đắc tội tiểu công tử Trịnh gia và nhị thiếu nhà họ Tề thì vẫn rõ ràng, nhất thời tâm cảnh không giữ được, tuôn một đầu mồ hôi lạnh.;
Tề Thiên Dương không có ý định tính toán thiệt hơn với mấy người này, cậu đột nhiên không suy nghĩ được cái gì nữa, nghẹn một hơi trong cổ họng, hít thở vô cùng khó chịu, lại nghẹn nghẹn một hồi, bây giờ cậu, ừm, tự nhiên rất muốn đột phá.
Có ông trời chứng giám cậu mới đột phá Nguyên Anh không lâu mà! Bây giờ kể ra cậu hình như đang muốn đột phá Phân Thần, hơn ba cấp, Nguyên Anh sơ kỳ đột phá Phân Thần, con m* nó ai tin được đây!
Dù là cậu cũng không tin được nữa, khi tức không thể gạt người, khí cơ trên người cậu càng ngày càng nồng đậm, dần dà Trịnh Thiên Dương ngồi bên cạnh cậu cũng nhận ra, hắn trợn tròn mắt, nhìn cậu như đang nhìn quái vật.
Chưa đến ba mươi tuổi đã Kim Đan, là thiên tài, chưa đến ba mươi tuổi đã Nguyên Anh, là yêu nghiệt, chưa đến ba mươi tuổi mà Phân Thần, con bà nó không là quái vật thì là cái gì hả!
Lúc này Trương Đình Nguyệt truyền âm đến: “Đã tìm được người, một người bị phế, một người bình yên vô sự, chúng tôi hiện đang trên đường về, mọi người có thể tuỳ cơ ứng biến.”
Tề Thiên Dương quả thật rất muốn tuỳ ý, nhưng bây giờ cậu đang bị thiên đạo tập trung, đừng nói đến chuyện ứng biến, ngay cả tuỳ tiện mở miệng thôi cũng phải chịu áp lực rất lớn, miễn cưỡng giật giật mí mắt, ý gọi Trịnh Thiên Dương.
Trên thực tế không cần Trịnh Thiên Dương nói cái gì hết, một chùm sao vô cùng đẹp đẽ lướt qua nóc nhà, ánh sao lướt qua, vạn vật lu mờ, nó cứ thế mà lao thẳng về phía Tề Thiên Dương, trong vòng mấy chục thước lấy cậu làm tâm, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực của thiên đạo, đoàn người lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Lúc này một tia sét nổ tung giữa trời, ý báo thiên lôi giáng xuống, Tề Thiên Dương đã không còn cách nào để ý đến người khác, cậu gần như dùng hết tốc độ để lại tàn ảnh mà lấy pháp bảo ra, bố trí một trận pháp hộ thân nhỏ.
Đúng là đòi mạng mà! Cậu hoàn toàn chưa có chuẩn bị độ thiên kiếp gì hết!