Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 43: Khuy măng sét*



Editor: demcodon

(*Khuy măng sét: là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. Chúng được sử dụng trong những dịp mang yếu tố trang trọng, lịch sự.)

Từ khi sống lại đến nay, Chung Dịch tiếp xúc với bạn nữ bằng tuổi, hầu như chỉ dừng lại ở việc cùng nhau hoàn thành làm bài tập nhóm. Thêm vào đó, chính là mấy đối thủ gặp phải trong Mô phỏng, còn có thành viên trong nhóm dự án Khoa Tín.

Nhưng khi tiếp xúc với những bạn nữ này đều có những mục tiêu rõ ràng. Mọi người cùng nhau hướng tới mục tiêu mà cố gắng.

Không giống như bây giờ, hoàn toàn bị ghép lại với nhau mang theo mục đích 'giao tiếp'.

Chung Dịch lái xe của thầy Trương. Trên đường chạy đến đây đã hai tiếng, đã đủ cho cậu làm quen với mấy nút chức năng. Trước mắt, vì không làm cho bầu không khí vắng vẻ, cậu chỉ đơn giản là bật nhạc lên.

Danh sách bài hát của thầy Trương rất 'phái nam trung niên', nghe nhiều nhất chỉ là trình độ không cay lỗ tai. Nhưng Chung Dịch nghiêm túc lắng nghe. Trương Hi ngồi ở hàng ghế sau chỗ thỉnh thoảng xem điện thoại.

Thầy Trương nói đơn giản mấy câu với Chung Dịch. Sau đó nói về con gái mình. Cuối cùng cảm thán: "Vẫn là giữa những người trẻ tuổi như các em càng có nhiều đề tài nói chuyện hơn."

Chung Dịch, Trương Hi: "..."

Cậu cảm thấy mình và cô Trương này coi như hiểu ngầm, biết thầy Trương là tấm lòng của một người ba, trên mặt không có trở ngại là được.

Ngẫu nhiên trả lời một câu, tiếp theo thầy Trương nói, vô tư trò chuyện. Ngược lại thật sự tìm được chút tiếng nói chung.

Hai người nói đến giáo viên kinh tế vĩ mô dạy học hai khoa luôn giao một đống đề, rồi từ 'đàn chị' có được mấy mẹo nhỏ liên quan đến chương trình học khóa sau, chậm rãi chạy xe về nội thành.

Khi đến dưới lầu nhà thầy Trương, thầy Trương mời Chung Dịch lên lầu ngồi một chút.

Chung Dịch đúng lúc tỏ vẻ mình hẹn người khác sau 40 phút ăn bữa tối, chỉ sợ không kịp.

Thầy Trương 'ồ' một tiếng hơi tiếc nuối, lại có chút vui mừng, cảm thấy mình quả nhiên không nhìn nhầm người. Thằng nhóc trước mắt quả thật là tài trí xuất chúng hiếm thấy. Bận rộn tất nhiên tốt hơn không làm gì cả.

Thầy Trương hào phóng mỉm cười: "Được, em bận thì đi trước đi."

Chung Dịch mỉm cười với thầy Trương, tạm biệt Trương Hi. Sau đó rời đi.

--- --- Thời gian còn sớm, trời vẫn còn sáng. Cậu không dự định đón xe taxi mà chậm rãi đi về phía trạm tàu điện ngầm. Đồng thời nghĩ thầm: đã đến lúc mua một chiếc xe.

Hẹn người khác ăn tối chỉ là một lời khách sáo. Nhưng qua hơn 10 phút, câu khách sáo này lập tức thành hiện thực.

Trì Quân gửi một tin tức cho Chung Dịch. Đầu tiên nói có khách đến, mình phải mời mấy cô ăn cơm.

Chung Dịch nhìn chăm chú hai chữ 'mấy cô' trên màn hình điện thoại. Trong lúc vô tình hơi nhíu mày.

Mà tin nhắn tiếp theo của Trì Quân chính là giải thích: [Đó là mấy người cùng lứa ở bên Thượng Hải. Không phải rất quen, lúc nghỉ đông có gặp qua một lần. Lúc này nói đến Bắc Kinh du lịch và tìm đến chỗ tớ.]

Trong đó có rất nhiều mối quan hệ và con người loanh quanh lòng vòng.

Tiếp theo, Trì Quân đưa ra trọng điểm: [Nếu cậu chưa ăn cơm tối, có thể đi ăn chung.]

Chung Dịch xem ở trong mắt, chân mày dần dần giãn ra. Cậu nghĩ: Xem ra là thật sự không thân.

Với hai cô gái trở lên, Trì Quân có lẽ cảm thấy nếu như mình đơn độc chiêu đãi mấy cô có thể sẽ gặp một số rắc rối tiếp theo.

Quan hệ con người đối với Trì Quân là bản năng, hắn có thể làm cho khách cảm thấy như ở nhà một cách dễ dàng. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, Trì Quân vẫn sẵn sàng thoải mái dùng bữa và bạn bè vào buổi rãnh rỗi.

Hoặc là ở một mình tùy tiện ăn một chút gì đó. Sau đó dùng thời gian còn lại để một việc gì đó thư giãn.

Nói đến cùng, cho dù lớp áo giáp dày và gánh nặng trên cơ thể trợ lý Trì đến đâu, hắn vẫn là thiếu niên 18 tuổi.

Chung Dịch dừng một chút nghĩ: Cách sinh nhật cậu ta ngày càng gần, quà... rốt cuộc nên tặng cái gì mới tốt đây?

Cậu trả lời Trì Quân: [Được. Địa chỉ?]

Trì Quân nhanh chóng gửi định vị cho cậu. Sau đó nhắn tin tiếp: [Tớ đã đặt một phòng riêng trước đó, chắc khoảng một tiếng nữa mới đến. Nếu như cậu đến sớm, có thể báo số điện thoại của tớ vào trước.]

Sau một hồi đăng một bức ảnh thực đơn, bổ sung: [Tớ đã gọi những món ăn này. Nếu cậu có muốn thay đổi món nào thì trực tiếp trao đổi với nhân viên nhà hàng.]

Chung Dịch trả lời: [Được, hẹn gặp lại!]

Cậu vốn dĩ đã lên tàu điện ngầm. Lúc này kiểm tra tuyết đường một chút, cũng không tính vòng xa, trạm tiếp theo vừa vặn trung chuyển.

Trì Quân nói với cậu khoảng một tiếng nữa mới đến. Chung Dịch đến nhà hàng đã sớm hơn 40 phút.

Ngay khi bước vào nhà hàng cậu dừng một chút, tạm thời lùi bước chân. Thời gian còn sớm, đi phòng riêng trước cũng không có việc gì làm. Vừa vặn nhà hàng nằm trong khu thương mại, bên cạnh có mấy cửa hàng trang sức.

Chung Dịch quay lại và bước chân đến một cửa hàng trong số đó.

Trì Quân tặng cho cậu một cảnh đêm rực rỡ. Cậu phải dùng quà gì mới coi như trả lễ lại đây?

Sau khi dạo quanh cửa hàng trang sức một vòng, Chung Dịch vẫn chưa có đầu mối gì.

Trì Quân không thiếu tiền, đời trước ghim cài ngực đều có cả ngăn kéo. Đời này cậu còn trẻ tuổi, không có nhiều thời gian cho việc ăn mặc chỉnh tề. Vì vậy còn chưa giống như trước đây. Dù vậy vẫn có mấy bộ quần áo và phụ kiện để mặc trong mỗi trường hợp khác nhau. Khi gặp những trường hợp trang trọng hơn, còn có thể đi tìm nhà thiết kế thời trang quen biết đặt làm âu phục riêng.

Những việc này, Trì Quân không có đặc biệt nói với Chung Dịch. Nhưng trong lời nói và cử chỉ của hắn, còn có trong cuộc sống của hai người Chung Dịch vẫn từ từ nhìn ra.

Theo lý, làm 'bạn bè', món quà cậu tặng phải là 'tâm ý'. Nhưng hai chữ này tuy quý giá nhưng kỳ thật lại rẻ nhất.

Cuối cùng, Chung Dịch dừng trước một tủ trưng bày.

Nhân viên bán hàng đúng lúc đứng ra ở phía sau Chung Dịch nửa bước giới thiệu: "Đây là loạt tranh sơn mài cổ điển của chúng tôi, hoa văn trên đó là Niya." Trong tủ trưng bày có một đôi khuy măng sét nhỏ. Màu nền Xanh ngọc, thuyền buồm tráng men, dưới ánh đèn màu trắng chiếu rọi nằm yên tĩnh trên đệm nhung.

Nhân viên bán hàng tiếp tục nói: "Lớp men được vẽ thủ công bởi một bậc thầy ở Ý. Chiếc Niya là.."

"Một trong những chiếc hạm đội thám hiểm Columbus." Chung Dịch tiếp lời.

Nhân viên bán hàng khẽ cười: "Đúng, thưa ngài."

Chung Dịch lướt tầm mắt xuống, dừng trên tấm bảng giá niêm yết phía dưới. Hơn 6000, không đắt.

Cậu không do dự nói: "Tôi lấy cái này. Tính tiền ở đâu?"

Nhân viên bán hàng chớp mắt hơi ngạc nhiên. Nhưng trước nay nhân viên đã gặp được rất nhiều khách hàng, Chung Dịch cũng không phải là khách hàng lớn nhất trong số đó. Người nhân viên vẫn duy trì sự chuyên nghiệp tốt, nụ cười trên môi, giọng điệu ổn định trả lời: "Chỗ này!" Nhân viên làm một động tác hướng dẫn và hỏi lại: "Ngài là tặng cho người khác hay là tự dùng?"

Chung Dịch dừng một chút trả lời: "Tặng cho người khác."

Sau khi thanh toán xong, cậu chờ ở trong cửa hàng 15 phút. Sau 15 phút, Chung Dịch mang theo hộp quà đóng gói tinh xảo đi ra, càng thêm kiên định suy nghĩ mua xe. Bằng không mua đồ cũng chỉ có thể giống như bây giờ nhét vào trong túi ngay tại chỗ. May mắn là khuy măng sét, vốn dĩ hộp dẹp, không đến mức bị đè hư.

Cậu kỳ thực chưa nghĩ ra có muốn đưa cặp khuy măng sét nhỏ vẽ thuyền buồm này làm quà sinh nhật 19 tuổi của Trì Quân hay không. Khi nhìn thấy nó không khỏi nghĩ: Cả đoạn đường trong tương lai của Trì Quân, từ chi nhánh công ty Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh bắt đầu nhận chức, đến ngày sau trở lại Thịnh Nguyên ở Thượng Hải. Từ trên tay không có cổ phần, đến tháng ngày tích lũy thu mua cổ phần rải rác. Cuối cùng trở thành một cổ đông có thể sánh ngang với Trì Bắc Dương...

Hắn đi rất vất vả.

Ban đầu Trì Quân mới vừa tốt nghiệp, đừng nói Trì Bắc Dương. Ngay cả ông Trì cũng đều không yên tâm giao cơ nghiệp khổng lồ của gia tộc trực tiếp cho cháu nội.

Trì Nam Tang vẫn luôn quản lý ngành khách sạn và nhà hàng. Bất động sản là ngành kinh doanh sinh lời cao nhất được Trì Bắc Dương kiểm soát chặt chẽ. Sau đó, Trì Quân lựa chọn là ngành sản xuất điện ảnh và truyền hình còn khá mới mẻ.

Năm ấy chuỗi rạp chiếu phim trong nước vẫn đang phát triển, hàng năm quán quân phòng bán vé miễn cưỡng đột phá một tỷ. Ở trong mắt Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang vẫn là ngành công nghiệp càng làm cho người ta yên tâm hơn. Trì Quân nói với Chung Dịch trước đây có hiệu ứng son môi. Bây giừ kinh tế đi xuống, mọi người chắc chắn sẽ chi tiêu nhiều hơn cho những trò giải trí tương đối rẻ tiền. Một tấm vé xem phim 30 đồng, thanh niên trong thành phố ai mà không mua được chứ?

Vương miện một tỷ sẽ chỉ là bắt đầu. Đây là những gì hắn gặp phải một cây rụng tiền bị ba và cô xem thường.

Trong những năm tiếp theo, rạp chiếu phim Thịnh Nguyên mọc lên như nấm trong các thành phố nhỏ. Rất nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy Trì Quân đang làm ăn thua lỗ. Tuy nhiên, tổng doanh thu phòng bán vé trong nước đã tăng lên. Ngôi vương miện một năm đã là tổng doanh thu phòng bán vé cả một năm qua. Dưới tình huống có rạp chiếu phim, Thịnh Nguyên bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực văn hóa, kiếm được một số tiền từ IP. Sau đó bắt đầu đầu tư vào các chương trình tài năng và xây dựng một đế quốc giải trí.

Với một số chính sách mà nhà nước đưa xuống, ngành bất động sản ngày xưa được ví như lửa cháy đổ thêm dầu chậm rãi lùi lại đà phát triển. Trong tình huống như vậy, Trì Quân lại quyết định ra tay thật nhanh lấy được mấy miếng đất.

Sau đó, chính phủ truyền ra tin tức nói mấy nơi đó muốn xây lên công viên sáng tạo.

Hai người dùng danh nghĩa của Chung Dịch đăng ký công ty. Chung Dịch chính thức lắc mình biến hóa từ trợ lý của Trì tổng nhỏ biến thành đối tác của Trì tổng nhỏ. Công ty của cậu tuy quy mô nhỏ, nhưng đầy đủ nội tạng, trực tiếp đối chọi gay gắt với địa ốc Thịnh Nguyên do Trì Bắc Dương kiểm soát.

Sau đó nữa, Trì Bắc Dương từng bước rút lui. Khi phát hiện Trì Quân và Chung Dịch đã thu mua lại một số lượng lớn cổ phiếu rải rác đã không thể cứu vãn.

Ông không thể không hợp tác với em gái đã tranh đấu với mình nửa đời. Cùng lúc đó, Chung Dịch ngồi lên vị trí ban đầu của Trì Bắc Dương, quản lý hai công ty lĩnh vực bất động sản, sát cánh cùng Trì Quân.

Chung Dịch bỗng nhiên hoàn hồn. Cậu rút ra từ trong hồi ức, đi tới quầy lễ tân nói số điện thoại của Trì Quân đã đặt trước.

Nhân viên trực lễ tân mỉm cười nói: "Là phòng anh Trì đặt phải không? Đi bên này." Gọi người dẫn đường cho Chung Dịch.

Mục đích mời khách là 'chiêu đãi', nên Trì Quân tìm một hàng đặc sản. Chung Dịch không ngạc nhiên khi thấy món vịt quay trong thực đơn, một con vịt làm năm món. Ngoài ra còn có một số món ăn nhẹ của Bắc Kinh, nhìn chung là trang trọng. Nhưng không đến mức phiến diện và cứng ngắc giống như tiệc dành cho người lớn tuổi.

Nhân viên phục vụ hỏi ban đầu đặt món ăn mang lên trước 7 giờ 30. Bây giờ có phải mang lên trước mấy món nguội hay không?

7 giờ 30, vừa vặn 'sau một tiếng' Trì Quân nói lúc trước. Chung Dịch suy nghĩ một chút lúc nói: "Đợi thêm 10 phút nữa. Bắt đầu từ 7 giờ 20."

Nhân viên phục vụ đáp lại và rót trà cho Chung Dịch. Sau đó không tiếp tục ở lại mà nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Chung Dịch đơn giản gõ mấy câu bản nháp trên bản ghi nhớ điện thoại di động bị, viết ra những điều kiện mà cậu đã trao đổi với thầy Trương khi ăn cơm trưa. Lúc đó không có ký văn bản thỏa thuận, vì vậy kế tiếp không chừng còn phải bàn lại những điều khoản trong đó. Những điều này đều nằm trong dự kiến, nhìn thái độ của thầy Trương, đặc biệt giới thiệu con gái cho mình quen... Chuyện như vậy không thể nói thẳng. Nhưng Chung Dịch cảm thấy mình tốt nhất nên tỏ thái độ.

Cậu vội vàng liệt kê mấy bản nháp. Wechat đột nhiên xuất hiện, là tin nhắn của Trì Quân: [Tớ đến rồi, cậu đến chưa?]

Chung Dịch trả lời: [Tớ ở trong phòng riêng.]

Một lúc sau, cậu nghe thấy một loạt tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Chung Dịch đứng lên, nhân viên phục vụ vừa vặn đẩy cửa lộ ra bóng dáng Trì Quân.

Hắn đang nói chuyện với một cô gái đi bên cạnh. Mang theo nụ cười nhẹ, nhưng không thể nói là rất quen thuộc và thân thiết. Đi thêm nửa bước có một cô gái khác.

Khi hai bên gặp nhau, Trì Quân đóng vai trò là người giới thiệu. Đầu tiên hắn nói với hai cô gái: "Hoài Du, Mộ Vân, đây chính là người bạn tôi nói với hai người, Chung Dịch. Đúng rồi, Chung Dịch cũng là người Thượng Hải Thành, mọi người đều là đồng hương."

Sau đó hắn nhìn về phía Chung Dịch nói: "Chung Dịch, đây là..."

Mấy câu nói kế tiếp Chung Dịch đều không nghe lọt vào lỗ tai. Mí mắt của cậu co giật, dùng một loại trạng thái đứng xem kỳ dị nhìn về phía cô gái trẻ tuổi bên cạnh Trì Quân. Đó là cô gái 19 tuổi, bằng tuổi với Chung Dịch.

Đời trước, Chung Dịch đã gặp mặt cô một lần. Nhưng khi đó là tiệc rượu, trước mặt cậu đều ăn uống linh đình. Đường Hoài Cẩn đặc biệt đến tìm Chung Dịch, cũng không biết tự giới thiệu bản thân với cậu là có ý gì.

Còn cô thì không. Cô đứng trong đám đông, yên tĩnh nói chuyện riêng với một nhóm bạn gái, yên tĩnh uống một ly sâm panh màu hồng.

Dù vậy cũng có người nói: "Hoài Du, người đó trông hơi giống cậu."

Đường Hoài Du. Em gái sinh đôi của Đường Hoài Cẩn. Hoặc là nói, em gái sinh đôi của Chung Dịch.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv