Trong thư phòng sạch sẽ, sáng sủa, người đang băng bó cho chiếc đầu của Lâm Gia Bảo vẫn là nô tì của ngày hôm qua băng bó cái tay bị thương cho hắn. Kĩ thuật băng bó vẫn tốt như vậy, nhưng rõ ràng là lớp băng vải này đã do nàng rất miễn cưỡng mà băng bó lên một lớp vải dày, nhưng vẫn đang thấm ra chút máu đỏ. Cho nên, chẳng trách được Lâm Gia Bảo nhìn xuống Thuận Lâm đang bị trói gô lại, quỳ ở dưới đất kia, thì sắc mặt khó coi của hắn sẽ không thể nào khó coi hơn được nữa. Rõ ràng, đây là không gian của cả phòng sách, hương thơm dìu dịu. Nhưng bây giờ, chẳng khác nào là nơi diêm la điện đầy âm u.
Lão nam nhân khóc một trận đến nước mắt nước mũi nhem nhuốc, bẩn thỉu. Bộ dạng lôi thôi, lếch thếch này, thực sự là càng nhìn càng không có chỗ nào đẹp mắt cả. Lâm Gia Bảo lại càng không thể tự lí giải rõ ràng được nguyên nhân là, tại vì sao khi vừa nhìn thấy khuôn mặt uất ức, lem luốc nước mắt nước mũi, nấc nghẹn, đáng bẩn hề hề này của lão nam nhân. Bộ dạng thân thể của y bị dây thừng thô to trói chặt đến mọi cơ bắp đều bị ép đến gồng nổi lên, ở trên làn da màu nâu đồng liền lưu lại vết trói màu đỏ chói mắt, thì một nơi nào đó trên thân thể của hắn liền thức dậy, biến hóa rất rõ ràng.
– Thiếu gia, chính là do Thuận Lâm cấu kết với Tiểu Hồng Đào. Một đôi cẩu nam nữ này đã mưu hại gia a.
Lâm Gia Bảo không hề nghe thấy, mấy lời lẽ bẩm báo gì đó của gã Lâm Phúc đang đứng ở bên cạnh vừa bật thốt lên. Hắn chỉ nhìn Thuận Lâm vốn đã đủ mọi màu sắc hấp dẫn ánh mắt của hắn, lại vừa bị gã Lâm Phúc chăm sóc qua một buổi tối lại càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Tại sao một tên nam nhân lại có thể bị uất ức đến vậy đây?
– Cái miệng hôi hám chứa cái lưỡi không xương ăn nói bậy bạ của ngươi, mới là nên bị cắt đi đấy. Ta và Thuận Lâm ca vốn là trong sạch. Các ngươi mới phải là một đám đầy đầu đều luôn suy nghĩ đến mọi loai chuyện thấp hèn linh tinh đi.
Không cần đến Lâm Gia Bảo hay là quản gia ra bất cứ chỉ thị gì, tự nhiên liền có một gã nô bộc ở bên cạnh tiến lên, giáng xuống cho Tiểu Hồng Đào một cái tát. Tiểu Hồng Đào lập tức chảy máu miệng, nhìn chằm chằm về phía Lâm Gia Bảo liền chửi thề một tiếng.
Lâm Gia Bảo nghĩ. Xem đi! Đến cả một cô nương cũng đều có huyết tính hơn so với y nữa là. Vóc dáng trưởng thành của y có cao to, lực lưỡng đến vậy vóc thì cũng có tác dụng gì đâu?
Lâm Phúc nhìn vẻ mặt cao thâm khó dò của Lâm Gia Bảo, cực kì cẩn thận mà suy đoán tâm tư bây giờ của chủ nhân. Gã quản gia này liền vung tay lên, liếc mắt một cái ra hiệu cho nô bộc bên cạnh, tên này gật đầu. Tên nô bộc hiểu ý, mau lẹ đi tới trước mặt Tiểu Hồng Đào.
– Đừng đánh, đừng đánh!
Từ đầu đến cuối, Thuận Lâm đều cúi đầu giả chết, liền hoảng hốt lên, vọt tới trước mặt của tên nô bộc kia, ngăn cản không cho gã xuống tay đánh tiếp. Dù sao, y lớn lên cũng khôi ngô, ngày thường luôn thành thật, làm tròn bổn phận, đều luôn cắm cúi đầu cần cù mà làm việc, cũng coi như đã luyện ra một thân thể đầy lực lưỡng ở trong phủ đi. Gã kia còn bị y vừa đụng phải liền té ngã.
Nhưng, y đã bị trói gô lại, vừa không thể dùng tay nên hành động càng bất tiện. Gã nô bộc bò dậy, vẫn quay về phía Tiểu Hồng Đào càng xuống tay đánh nặng nề thêm. Không quá một hai cái táng, miệng của Tiểu Hồng Đào Hồng liền bật ra đầy bọng máu, từ trong kẽ răng đang rỉ máu ra, nhuộm đỏ cả hai hàm răng trắng, cả gương mặt sưng phù đến đôi mắt đều bị híp lại.
Thuận Lâm vừa ngăn cản mấy lần, nhưng đều vô dụng. Y rũ rượi, đau đớn, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Bảo. Y quỳ, bò đến trước mặt của Lâm Gia Bảo, nước mắt lấm lem rơi đầy mặt:
– Thiếu chủ tử, cầu ngươi đừng đánh Tiểu Hồng Đào nữa. Nàng vẫn còn con nít. Van cầu ngươi.
Lâm Gia Bảo nhìn Thuận Lâm, trong ánh mắt lóe lên một cái. Gã Lâm Phúc lập tức ra hiệu cho tên Đường Hạ đang đánh Tiểu Hồng Đào dừng tay lại. Lâm Gia Bảo nhìn Thuận Lâm nước mắt ướt sũng cả khuôn mặt, chậm rãi vươn bàn tay phải ra, phủ lên trên mái tóc mềm mượt của Thuận Lâm, vẻ mặt lại dâng lên một chút sủng nịch, ôn nhu vuốt một lần rồi lại thêm một lần nữa.
Gã Lâm Phúc hiểu ý khom người, phất tay một cái, ra hiệu cho tất cả mọi người cùng gã đồng thời lui ra ngoài. Toàn bộ không gian ở trong phòng đều im ắng, khủng hoảng, không có ai dám mở miệng nói chuyện. Tiểu Hồng Đào Hồng nhổ ra một ngụm nước bọt đầy máu, miệng lại đau đớn đến không thể nào nói được nữa.
Thuận Lâm lén nhìn nhìn mọi người đều đã lui ra. Nỗi sợ hãi liền dâng lên. Từng cái vuốt ve ở trên đầu lại khẽ khàng di chuyển như có như không, lại càng thêm khiến y đứng ngồi không yên, thân thể không tự chủ được mà run rẩy không ngừng. Rõ ràng, kẻ đang đối mặt với y chính là thiếu chủ tử, dù bất kể là tuổi tác hay là hình thể đều nhỏ hơn y rất nhiều, nhưng không hiểu sao, lại khiến y không chống cự được mà dâng lên kích động muốn có tông cửa xông ra ngoài bỏ trốn.
Lâm Gia Bảo vuốt ve đỉnh đầu của Thuận Lâm từng cái một, càng lúc càng nhẹ nhàng còn hơn là đang cưng nựng một con mèo nhà nuôi ở trong phủ. Tiếp theo, hắn dùng sức kéo đầu của Thuận Lâm vùi vào, dựa đến gần sát đến vị trí vừa nãy vẫn luôn không an phận. Nhiều lần vươn ra ngón tay xoa nắn đôi môi của Thuận Lâm khiến hai cánh môi thuận thế liền hơi hé ra. Đôi môi trắng bệch run rẩy giữa những động tác mò mẫn của ngón tay Lâm Gia Bảo. Lâm Gia Bảo từ tốn đưa ngón tay cẩn thận chen vào. Hắn có ý gì không cần nói cũng biết.
Dường như Thuận Lâm bị dọa đến kinh sợ, lui về phía sau, y bị trói lại bằng dây thừng, rất khó để khống chế sức lực, di chuyển khó khăn, liền lập tức bị ngã ngồi lên trên mặt đất.
Lâm Gia Bảo lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái mét của Thuận Lâm đang ngồi sụp xuống trên mặt đất mặt. Cặp con ngươi lưu ly lạnh bạc trong đôi mắt hẹp dài như lá liễu nhìn chằm chằm lão nam nhân này. Hắn không biết, tại sao bản thân lại dâng lên dục vọng hừng hực đối với cái lão nam nhân vô dụng này được tính là cái gì đây. Hắn cũng không muốn biết. Hoặc nên nói là hắn không cần biết. Hắn có thừa biện pháp để khiến cho cái lão nhân vô dụng này đi vào khuôn phép, tiếp theo, vẫn sẽ có rất nhiều thời gian để ngẫm về đáp án của vấn đề này đi.
– Ngươi không muốn cái nha đầu gọi là Tiểu Hồng Đào gì kia còn sống sao? Nô tì dám to gan phạm thượng. Một là cắt lưỡi, may miệng, sau đó, liền bị bán vào kỹ viện cố gắng mà phục vụ mọi loại nam nhân.
Khi vừa nghe xong lời lẽ này của Lâm Gia Bảo, thân thể của Thuận Lâm mạnh mẽ run rẩy lên một trận, tựa hồ như là đã hoảng sợ đến cực hạn.
Lâm Gia Bảo nhớ tới, đêm qua khi hắn nâng vòng eo của Thuận Lâm lên, thì thân thể của Thuận Lâm cũng không tự chủ được mà run rẩy lên. Cặp con ngươi ở trong mắt của hắn lại sâu đến không thấy đáy. Mà lúc này, khi hắn đang ngẫm xem, có nên đứng dậy đè lão nam nhân này xuống hay không. Bởi trong tình cảnh bây giờ, cái lão nam nhân nhu nhược này cũng không dám phản kháng hắn được nữa.
Nhưng, Thuận Lâm lại cố sức, gian nan bò lên, y quỳ gối ở trước mặt của Lâm Gia Bảo, chậm rãi há miệng ra.
Đầu lưỡi ngây ngô đầu lưỡi, gian nan ngậm lấy côn thịt ở trước mắt, chậm chạp nuốt vào, di chuyển vụng về. Hành vi này lại khiến cho dục hỏa ở trong người của Lâm Gia Bảo càng đốt cháy bừng bừng.
Khi hắn muốn cao trào, Thuận Lâm muốn lui người lại. Nhưng, Lâm Gia Bảo lập tức ôm lấy đầu của y, hắn càng đẩy côn thịt kia đi vào càng sâu, liền bắn ra. Sau đó, vươn tay nâng lên cằm của y lên, ép buộc y nuốt xuống tất cả.
Thuận Lâm bị sặc liền ho khan liên tục, cả khuôn mặt đều bị nghẹn đến đỏ chót. Y nôn khan vài tiếng, hiện lên vẻ mặt khóc tang. Ánh mắt nhìn Lâm Gia Bảo càng thêm sợ hãi, trốn tránh. Cuối cùng, cả thân thể hoàn toàn đều ngã xuống, rũ rượi ở trên mặt đất.
– Ha ha, luyện tập nhiều lần nữa thì ngươi liền quen thôi.
Vừa nói xong, tự đột ngột nhớ ra, ý tứ ở trong lời nói này của hắn, còn có thể, hắn sẽ lại tới ra lệnh cho lão nam nhân này lần nữa. Lâm Gia Bảo liền sửng sốt một chút. Nhưng, hắn vừa nhìn thấy Thuận Lâm đột ngột ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều hoàn toàn trắng bệch, hắn lại cảm thấy lời này của mình vừa lỡ miệng bật thốt ra, là một quyết định chính xác.