Tiêu Ngạn Thu không nghĩ tới Đường Vĩ Hoành sẽ tìm đến anh ta, còn nói muốn mua miếng đất ở vùng ngoại ô phía Tây kia nữa.
“Sí Hành không ở đây sao?” Đường Vĩ Hoành hỏi.
Đường Dục nói chuyện này nhất định phải làm trò nói trước mặt hai anh em bọn họ, còn nói bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý bán cho ông ta, thật ra là Đường Vĩ Hoành không tin, ông ta nghĩ bụng tên vô tích sự như mày đến thương trường là gì cũng không biết, còn ở đấy mà khoa tay múa chân.
Nhưng dù sao cũng là nó ra tiền, nên ông ta vẫn làm theo những gì nó nói.
Nghe nói Đường Dục lấy tiền từ chỗ Tần Thời Luật, Tiêu Sí Hành hỏi theo bản năng: “Tần Thời Luật muốn lấy lại miếng đất kia sao? Không bán!”
Đổi thành bất kỳ ai khác Tiêu Sí Hành đều bán, nhưng Tần Thời Luật thì không.
Tiêu Ngạn Thu ấn Tiêu Sí Hành táo bạo xuống hỏi: “Tiểu Dục còn nói gì nữa không?”
Nhìn Tiêu Sí Hành nổi nóng, Đường Vĩ Hoành có chút hiểu ra vì sao Đường Dục bảo ông ta tìm Tiêu Ngạn Thu trước, trong hai anh em bọn họ, vẫn là Tiêu Ngạn Thu ổn trọng hơn.
Đường Vĩ Hoành nói: “Không biết Tiểu Dục nghe được từ chỗ nào nữa, thằng bé bảo là nghe nói phía dưới miếng đất kia có một ngôi mộ gì đó, người ở Cục Văn Vật rất coi trọng miếng đất kia, nếu sau này phía bên đó muốn đào mộ thì phỏng chừng trong vòng hai năm chính phủ đều sẽ không cho phép động vào miếng đất kia.”
Tiêu Ngạn Thu nhíu mày, cho nên Cục Đất Đai chậm chạp không chịu phê duyệt quyền tài sản cho bọn họ là bởi vì chuyện này hả?
Nếu là lý do khác, có lẽ Tiêu Ngạn Thu sẽ không tin, nhưng chuyện này...... Đường Dục qua lại thân thiết với nhà họ Vương như vậy, nên chuyện cậu biết được chút tiếng gió, cũng không có gì kỳ quái cả.
Tiêu Sí Hành và Tiêu Ngạn Thu đều nghĩ giống nhau.
Cho nên ngày đó ở quán ăn, cũng không phải là Đường Dục không để ý tới anh ta, mà là trộm hỏi thăm tin tức, sau đó bảo bác cậu tới nói cho anh ta biết hả.
Cậu đang đề phòng Tần Thời Luật? Cậu biết Tần Thời Luật đang giám thị cậu hay sao?
Khó trách ngày đó Tần Thời Luật tới nhanh như vậy!
Tiêu Ngạn Thu cũng không có lập tức đáp ứng bán đất, Đường Vĩ Hoành nói ông ta sẽ cho bọn họ mấy ngày suy xét, nói xong ông ta rời đi.
Trở lại trong xe, Đường Vĩ Hoành gọi điện cho Đường Dục: “Bác đều nói theo những gì cháu nói rồi, nhưng bọn họ cũng không đồng ý.”
Lúc này Đường Dục đang chắn ở trước cửa nhà kính trồng hoa không cho công nhân mà Tần Thời Luật tìm tới đổi kính, cậu không có tâm tư quản những việc này: “Bác không cần phải xen vào, bọn họ sẽ chủ động tìm bác.”
Chỉ thấy trong vườn nhà Tần Thời Luật, nhà thầu gọi điện cho Lê Thành nói: “Ông chủ này, cậu nhóc nhà các anh không cho chúng tôi động vào, đều sắp liều mạng với chúng tôi luôn rồi, việc này chúng tôi không làm được rồi.”
Đường Dục giương tay trừng mắt nhìn mấy công nhân muốn tới đổi kính ở nhà ấm trồng hoa của cậu, thím Trương đứng ở bên cạnh gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, sợ cậu va phải đập phải gì đó, đến lúc đó cậu Tiểu Tần về bà không biết phải giải thích như nào với cậu ấy.
Không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy sau khi ngừng cuộc gọi, nhà thầu tự lẩm nhẩm vài câu, rồi gọi người ông ta dẫn đến rời đi.
Thím Trương vội vàng hỏi Đường Dục: “Cậu Tiểu Đường cậu không sao chứ?”
Cậu Tiểu Đường là cậu đây rất có việc gì đấy, cậu rất tức giận, suýt nữa là những người này đã hủy nhà kính trồng hoa của cậu rồi!
Tiểu Đường cậu cũng là người có tính tình đấy, chỉ thấy Đường Dục gửi cho Tần Thời Luật một tin nhắn dài đến hai mươi chữ để bày tỏ sự bất mãn của bản thân, cuối cùng cậu còn nói cậu muốn rời nhà trốn đi, đến nhà anh trai cậu ở ba ngày.
Nhìn ba chữ “anh trai tôi”, Tần Thời Luật tự hỏi thật lâu mới nhớ tới anh trai cậu là ai, mí mắt anh không khỏi run lên vài cái.
Cậu thật đúng là dám gọi mà!
Tối Tần Thời Luật về nhà, quả nhiên là Đường Dục không còn ở nhà nữa, anh gọi điện cho cậu cậu cũng không nghe, vẫn là Vương Hành gọi tới, hỏi anh sao Đường Dục ở nhà anh ta.
Không duyên không cớ tự dưng nhiều ra một “chú nhỏ” ít hơn mình nhiều tuổi như vậy, là ai cũng khó chịu, Vương Hành bảo anh chạy nhanh đến đón người về.
Tần Thời Luật gửi tin nhắn cho Đường Dục: [Ba ngày lâu lắm, một ngày thôi.]
Khó được khi Đường Dục rep tin nhắn nhanh như vậy: [Hai ngày! ]
Tần Thời Luật: [Một ngày rưỡi, tối ngày mai anh tới đón em.]
Biết Đường Dục muốn ở nhà bọn họ, Vương Hưng Hải cực kỳ vui, trực tiếp gọi người tới dọn dẹp một gian phòng, nói: “Em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, về sau phòng này chính là phòng của em.”
Nghe xong, Đường Dục đột nhiên có tự tin, về sau cậu sẽ không bao giờ sợ ly hôn với Tần Thời Luật xong không có chỗ ở nữa.
Buổi tối lúc ngủ, Đường Dục tìm nguồn nhiệt thói quen, nhưng dịch tới dịch lui cậu đều không tìm thấy cái ôm ấm áp quen thuộc kia đâu cả, chỉ thấy cậu mở đèn lên ngồi dậy, nhìn góc giường trống rỗng bên cạnh….
Để tạo thành thói quen thì chỉ cần 21 ngày, lời này quả nhiên không phải gạt người mà, hiện giờ cậu đều quen với việc được Tần Thời Luật ôm ngủ rồi.
Đường Dục nhìn nhìn giờ, đã hơn mười một giờ rồi...... Cậu có chút kinh ngạc, cậu vậy mà lại mất ngủ!
Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ cả!
Tắm rửa xong đi ra, Tần Thời Luật nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng, cầm lên thì thấy là Đường Dục gửi tin nhắn tới.
Đường Dục: [Anh ngủ chưa?]
Tần Thời Luật cười một cái, trực tiếp gọi video call với cậu, một lát sau, phía đối diện xuất hiện một đôi mắt tròn long lanh, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, cậu chớp chớp mắt, cực kỳ thu hút.
Đường Dục gọi anh: “Tần Thời Luật, tôi không ngủ được.”
Âm thanh mềm mại thông qua điện thoại phát ra một dòng điện, chọc thẳng đến trái tim anh chàng họ Tần kia, Tần Thời Luật hít vào một hơi, dỗ cậu nói: “Anh đi đón em, được không?”
Đường Dục rũ mắt xuống, khẩy khẩy bao gối: “Nhưng tôi còn đang rời nhà trốn đi.” Giờ trở về mất mặt lắm.
Tần Thời Luật ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể hôn cậu hai cái qua màn hình: “Lần sau lại rời nhà trốn đi được không?”
Đường Dục cũng muốn về, vì vậy cậu bắt đầu tìm cách “cứu chữa” cho lần đầu tiên rời nhà trốn đi “chết non” của cậu: “Vậy lần sau mà nói ba ngày thì sẽ là ba ngày thật đấy, anh không được cò kè mặc cả.”
Tần Thời Luật miệng nói “được”, nhưng trong lòng lại nghĩ, ba ngày? Lần sau nửa ngày đều đừng nghĩ!
Thay quần áo xong, Đường Dục khẽ rón ra rón rén đi từ trong phòng ra, ai ngờ lại đυ.ng tới Vương Hành chuẩn bị ra cửa, chỉ thấy hai người nhìn nhau ngẩn người.
Vương Hành hỏi: “Đêm hôm cậu định đi đâu?”
Đường Dục: “Anh thì sao?”
Vương Hành chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn nói: “Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, đương nhiên là đi ra ngoài chơi rồi.”
Đường Dục chưa bao giờ có cuộc sống về đêm có chút tò mò: “Tôi không ngủ được, anh đi đâu chơi vậy?”
Nhìn cách ăn mặc ngoan ngoãn của cậu, Vương Hành chậc một tiếng: “Chỗ tôi đi trẻ nhỏ không đi được.”
“Tôi không còn bé nữa, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa......” Đường Dục học bộ dáng của Vương Hành rũ mi hỏi: “Có phải là anh đã quên rằng tôi là trưởng bối của anh rồi hay không?”
Cháu trai lớn Vương Hành: “......”
Lúc tới, Tần Thời Luật thấy Vương Hành và Đường Dục mỗi người ngồi ở một đầu của sô pha, Vương Hành sống không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu dựa vào sô pha, thấy Tần Thời Luật tới, anh ta thở dài một tiếng: “Anh, tôi xin anh, anh có thể dẫn tiểu tổ tông nhà anh về đi được không?”
Tần Thời Luật đi đến bên người Đường Dục hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Dục chỉ vào Vương Hành nói: “Anh ta muốn đi tận hưởng cuộc sống về đêm, tôi cũng muốn đi.”
Vương Hành cạn lời: “Tôi đi theo đuổi con gái nhà người ta, cậu đi làm gì?”
Đường Dục nói: “Tôi đi học tập!”
Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên hỏi: “Em muốn học cái gì?”
Ba người họ nói đến ồn ào, đánh thức Vương Từ dậy. Vương Từ đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới. Thấy ba người bọn họ mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ như sắp ra ngoài, cậu ta hỏi: “Mọi người muốn đi đâu vậy?”
Đường Dục lập tức triệu hoán đồng đội: “Đi tận hưởng cuộc sống về đêm, cậu muốn đi cùng hay không?”
Chuyện náo nhiệt như thế sao có thể thiếu Vương Từ cậu được chứ?
Chỉ thấy Vương Từ nói một tiếng “Đi” rồi chạy về phòng thay quần áo.
Tần Thời Luật nhíu mày trừng Vương Hành.
Vương Hành cạn lời: “Cậu trừng tôi làm gì, tôi chưa nói dẫn cậu ấy đi.”
Nói hay chưa nói đều đã muộn rồi, cuối cùng Đường Dục vẫn đi theo, một chiếc xe năm người, Vương Từ còn gọi cả người có hội chứng sợ xã hội nhà bọn họ đi nữa.
Vương Hành cũng là bị bạn bè nhất thời gọi ra, trong vòng này của bọn họ, cứ hễ tụ tập gặp mặt là sẽ có người gọi bạn bè đến, nên những người đến đó, phần lớn đều là người bọn họ không quen biết.
Tần Thời Luật rất ít tới những chỗ như vậy, nhưng người biết anh lại không ít, chỉ thấy anh ngồi xuống góc kia, một lát thì có người tới kính rượu, một lát thì có người tới lôi kéo làm quen, thậm chí còn có người nhét người mình mang đến vào trong ngực Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật cảm thấy phiền, vào lúc anh muốn tìm Đường Dục thì phát hiện Đường Dục đã sớm chạy đi rồi, giống cậu không thấy bóng dáng đâu còn có hai anh em Vương Từ và Vương Tô nữa.
Mắt thấy Tần Thời Luật sắp nổi bão, Vương Hành vội tiến lên đuổi một nam sinh thò qua chỗ Tần Thời Luật đi: “Có mắt nhìn không đấy, chúng tôi mang theo người tới, không nhìn thấy hả?”
Nam sinh này tên Phương Lộc Minh, là một ngôi sao nhỏ chuẩn bị xuất đạo, không biết hôm nay hắn tới cùng ai nữa, kể ra thì mắt nhìn của hắn cũng không tồi, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tần Thời Luật giàu có này, nhưng hắn cũng không nhìn xem mặt của anh chàng giàu có họ Tần này đã đen thành dạng gì rồi.
Nhóm sao nhỏ như bọn họ, nếu muốn xuất đạo, phương thức nhanh nhất chính là leo lên một ông chủ lớn nào đó, so sánh với những ông già bụng phệ kia, người trước mắt này có thể nói là cực phẩm.
Phương Lộc Minh không chịu đi: “Chủ tịch Tần, ngài thích thanh thuần một chút sao, gì tôi cũng làm được.”
Tần Thời Luật ngẩng đầu, ánh đèn tối tăm càng thêm làm nổi bật thêm đường nét trên khuôn mặt anh, chỉ thấy anh nhìn Phương Lộc Minh nói: “Gì cũng làm được?”
Phương Lộc Minh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tần Thời Luật: “Ừm, chỉ cần ngài nói.”
Vương Hành lắc lắc đầu, hỏi người bạn gọi anh ta tới: “Đây là ai mang đến?”
Bạn Vương Hành nhìn thoáng qua nói: “Quách thiếu đi, hắn dẫn tất cả những người ở trong công ty giải trí của hắn tới.”
Đều là tự nguyện lại đây làm trò tiêu khiển, Vương Hành anh cũng không quản được, chỉ tiếc hắn đâm phải họng súng Tần Thời Luật.
Vào lúc Vương Hành bưng ly rượu mà anh ta vừa mới uống một ngụm lên thì anh ta nghe thấy Tần Thời Luật nói: “Tôi thích kiểu phóng khoáng một chút, nếu kiểu gì cậu cũng làm được thì cậu cởi hết đồ ra đứng ở trên bàn nhảy cho mọi người xem đi.”
“Phốc —— khụ khụ ——” Một ngụm rượu của Vương Hành bị phun ra ngoài, anh ta không muốn xem chút nào đâu.
Vương Hành nhìn về phía Tần Thời Luật, nghĩ bụng lá gan của cậu lớn đấy, Đường Dục còn ở đây đó, vậy mà cậu còn dám xem nam sinh khác thoát y nhảy múa.
Phương Lộc Minh không thể tin được vào những gì hắn nghe thấy, ngơ ngẩn nhìn Tần Thời Luật: “Tần, Chủ tịch Tần, tôi......”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Thời Luật đảo qua: “Làm sao, còn muốn tôi tìm người cởi giúp cậu?”
Vương Hành không muốn thấy Tần Thời Luật nổi điên ở đây, anh ta đều đã ho sặc ho sụa từ nãy đến giờ rồi. Chỉ thấy anh ta vẫy vẫy tay với người bạn ngồi cạnh anh ta, bạn của anh ta lập tức hiểu ý, đi qua xách Phương Lộc Minh lên: “Lăn lăn lăn, cũng không nhìn xem là ai liền dám tới câu dẫn, ăn gan hùm mật gấu rồi hả?”