\- Um...
Tôi đánh mạnh vào vai Lạc Thần, nhưng càng lúc nụ hôn càng mãnh liệt. Tôi dần kiệt sức, buông lỏng người. Anh ta thấy thế lấn tới, ghì chặt eo tôi. Tôi lấy lại bình tĩnh, cắn vào môi Lạc Thần một cái đau rát. Anh ta đẩy tôi ra, lấy tay lau vết máu trên miệng
\- Hừ, ai... Ai kêu làm người không thích mang thích làm xú lưu manh làm chi
\- Coi như cô giỏi!
\- Tiểu Lệ đâu? \- Tôi nhìn xung quanh mới không thấy cậu ấy đâu \- Tôi nhớ cậu ấy ngồi kế tôi cơ mà!
\- Cô đoán đi xem nào! \- Anh ta cười mỉm rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ \- Đoán đúng tôi thưởng cho nhé?
\- Hừ! Cút đi! \- Tôi đẩy Lạc Thần ra
\- Ha, không đùa với cô nữa. Tuyết Lệ ở đằng sau ghế cô đấy!
Tôi vôi vàng quỳ lên ghế đề nhìn đằng sau. Phù! Cậu ấy đây rồi, ngủ trông ngon ghê. Tôi liếc Lạc Thần một cái rồi lon ton xuống chiếc ghế trông kế bên Tiểu Lệ ngồi. Anh ta cười mỉm, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Anh rút chiếc USB từ điện thoại đó ra rồi cắm vào trong máy tính. Bắt đầu làm cái gì đó. Làm được cỡ 10 phút, Lạc Thần quay xuống, ném điện thoại vào người tôi. Tôi giật mình ngước lên
\- Làm gì đấy hả?
\- Cô để quên điện thoại, tôi trả giúp rồi còn thái độ đấy?
\- Hứ! \- Tôi không quan tâm cất điện thoại vài trong túi rồi dựa vào Tiểu Lệ mà ngủ tiếp. Lạc Thần chỉ biết thở dài nhìn cách tôi ngủ rồi quay lên làm việc tiếp.
\- Thần \~ \- Tịnh Nhã cười, vuốt nhẹ vai anh. Anh giật mình quay lại nhìn.
\- Cô tới đây làm gì? \- Lạc Thần lạnh lùng nói
\- Em là vợ anh mà cũng không được nói chuyện với anh sao? \- Cô ta làm ra vẻ đáng thương. Một bộ mặt "đáng thương" khiến người ta có thể mềm lòng
\- CÚT!!! \- Anh đẩy mạnh Tịnh Nhã khiến cô ngã xuống. Đúng lúc chiếc xe rẽ hướng làm cô đập đầu vào ghế
\- Á! \- Cô đứng lên, nước mắt rưng rưng khóe mi \- Em thì có gì không bằng con nhỏ rẻ rách đó cơ?
\- Cái gì cũng không bằng! \- Lạc Thần vẫn chăm chăm vào màn hình máy tính
\- Nếu anh không kết hôn với em, em sẽ đi nói hai bác cho anh xem!
\- Tôi không quản!
\- Anh.. \- Tịnh Nhã cứng họng. Cô không nói được gì liền trở mặt ngồi kế bên Lạc Thần \- Anh.. Em biết sai rồi\~! Anh tha lỗi cho em đi!
\- Cô là cái thá gì mà tôi phải bận tâm? \- Lạc Thần trừng mắt khiến cô ta sợ hãi. Cô ta nuốt nước miếng rồi nói tiếp
\- Dù gì em... Em cũng là người từng giúp anh mà! Anh đừng đối xử với em như thế...
\- !?!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
P/s: Nhiều bạn bảo dần dần không hiểu cốt truyện. Vào chap nào đó mình sẽ giải thích sau. Nếu bạn nào không thích truyện nữa thì mình cũng không ép... ?