Cô giáo nhìn Lạc Thần, Lạc Thần liếc mắt lên nhìn. Anh ta dường như hiểu được liền lắc đầu. Cô cười gượng, nói vỏn vẹn hai chữ "Không được!" Tôi nhăn mặt ngồi xuống, liếc Lạc Thần một cái. Anh ta cười mỉa tôi, làm tôi tức sôi máu. Hừ! Lần này, coi như anh được!
# Ra về....
Tôi sang lớp Tiểu Lệ chờ cậu ấy cùng về chung. Thì thấy cậu ấy đang trực lớp một mình. Tôi thắc mắc: rõ trực là phải tầm ba\-bốn người cơ mà, sao có mình Tiểu Lệ? Tôi nhảy chân sáo tới chói cậu ấy, khoác vai cười:
\- Ay nhô\~\~ Đang làm gì dạ?
\- Tớ nhớ cậu đâu có mù đâu mà không nhìn được tớ đang làm gì?
\- Đưa đây! \- Tôi lấy cây chổi khỏi tay Tiểu Lệ \- Tớ giúp một tay. Làm nhanh rồi đi chơi
\- Xế chiều rồi chơi chiếc cái gì? Về đi một mình tớ làm được rồi!
\- Hơ? Lệ nhà cậu hay nhờ! Hồi cấp hai ngày nào tớ trực cũng là cậu giúp. Bây giờ tớ giúp thì lại từ chối.
\- Thôi được rồi! Nhưng nhiều quá thì đừng nói tớ không báo trước đấy
\- Rõ dồi!
Tôi cười khúc khích, Tiểu Lệ lắc đầu ngao ngán: "Mãi vẫn chưa trưởng thành được nữa!" Hai đứa vừa làm vừa nghịch rất vui. Bỗng Lạc Thần từ ngoài bước vào, hỏi:
\- Ngọc Hy? Cô chưa về à?
\- Tui về hay không liên quan tới anh chắc?
\- Thần? \- Tiểu Lệ nghiêng đầu thắc mắc
\- Cô là ai mà được quyền gọi tôi thân mật như thế? \- Lạc Thần Khoác tay dựa tường
\- Cô ấy là Tuyết Lệ, bạn tôi, liên quan tới anh?
\- Tôi không hỏi cô Ngọc Hy! Trên đời này chỉ có hai người mới được phép gọi tôi như thế
\- Ý anh là cô bé hồi xưa giúp anh khỏi bọn du côn? \- Tiểu Lệ dựa vào người tôi
\- Sao cô... \- Anh ta ngạc nhiên
Không khí trầm mặc lại. Không ai thèm lên tiếng sau câu nói của Lạc Thần. Bây giờ, Tiểu Lệ mới nói tiếp xóa bỏ sự ngột ngạt:
\- Và bạn của cô bé ấy đúng chứ? Tôi cứ tưởng anh sẽ giữ đúng lời hứa ấy cơ mà...
\- Tiểu Lệ à, cậu nói vậy là sao?
\- Cô điều tra tôi?
\- Ai thèm điều tra anh cơ? \- Tôi và cậu ấy phản bác
Không khí lại im lặng lần nữa. Không ai chịu lên tiếng. Tôi khó chịu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho hợp. Bỗng có tiếng gọi "Anh Thần ơi! ". Cả bọn ra xem thì thấy đó là Lạc Tịnh Nhã. Cô ta gọi Lạc Thần bằng cái giọng ngọt lịm. Cái cách xưng hô này... Quen thật! Tịnh Nhã ôm vai bá cổ Lạc Thần khiến anh ta có chút khó chịu. Anh gỡ tay cô ra bảo:
\- Tịnh Hy! Lần sau đừng gọi tôi như thế. Cũng đừng có làm hành động thân mật. Dù gì tôi vẫn chưa có ý tán thành việc hôn nhân này đâu.
\-Ơ...
Lạc Thần quay đi để lại Tịnh Nhã một mình. Tôi và Tiểu Lệ suýt cười rộ lên. Cô ta tức tối quát:
\- Mấy người nói xấu gì tôi với anh Thần đúng không?
\- Giả danh không nên lên tiếng \- Một giọng điềm tĩnh vang lên khiến ba người chúng tôi giật mình