Bởi vì tối hôm qua có một giấc ngủ vô cùng đặc biệt, thế nên sáng hôm sau cả Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân cùng nhau dậy muộn!
Cuối cùng vẫn là trợ lý đi cùng gọi đến mới đánh thức được hai người. May mà không trễ giờ lên máy bay...Nhưng mà lấy điều kiện của Đổng Thiếu Ân, cho dù trễ giờ chuyến bay thì cũng không có gì phải lo lắng.
Cũng bởi vì xuất phát muộn so với dự tính, nên giữa hai người không tránh khỏi có chút xấu hổ. Mấy năm ở chung kia chưa lần nào như đêm qua, Lạc Thừa Thu cũng không thể lý giải tại sao, vì vậy hắn tưởng sáng nay sẽ có chút ngại ngùng.
Nhưng bởi vì sáng nay xảy ra chuyện như vậy, cho nên cũng giảm bớt được phần nào, nhưng nhìn đến thần sắc có chú ảo não của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu cảm thấy có chú buồn cười.
Lên máy bay, hai người ngồi ở hạng thương gia, không những thế Đổng Thiếu Ân còn vung tay bao toàn bộ khoang thương gia. Cho nên chỗ này chỉ có vài người bọn họ thôi.
Mà nhóm trợ lý cũng ngồi cách bọn họ rất xa, thế nên chỉ có Lạc Thừa Thu cũng ngồi gần Đổng Thiếu Ân.
Vì thế nhìn thấy thần sắc ảo não của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu không nhịn được nói, "Mệt sao? Một tiếng nữa mới đến nơi, cậu nghỉ ngơi một chút đi."
Đổng Thiếu Ân nghe được Lạc Thừa Thu nói, quay đầu nhìn về phía Lạc Thừa Thu, sau đó mới cứng nhắc nói, "Tôi không mệt."
Ba chữ này, đúng là cứng nhắc, giống như có ai thiếu y 180 vạn vậy.
Nhưng Lạc Thừa Thu là ai chứ, từng là linh hồn đi theo bên người y, xem như cũng biết tính cách của người này, hơn nữa còn biết những biểu tình này không đại diện cho ý muốn của y, cho nên cũng không hiểu lầm biểu tình hiện tại của Đổng Thiếu Ân.
Người này không phải bất mãn với hắn, mà là..........bởi vì buổi sáng dậy muộn, dẫn tới sau đó....
"Thật sự không mệt?" Lạc Thừa Thu cong khóe miệng, hơn nữa còn nhướng một bên mày.
Đổng Thiếu Ân cứng đờ lắc đầu, "Không mệt."
"Vậy được." Lạc Thừa Thu mỉm cười nói, "Tôi thấy hơi mệt, tôi muốn ngủ một lúc."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu cho rằng mình sẽ không ngủ, không ngờ nói ngủ một lúc mà lại ngủ thật! Cái này đúng là làm cho Lạc Thừa Thu cảm thấy ngoài ý muốn. Cuối cùng vẫn là Đổng Thiếu Ân lay hắn tỉnh.
Nghe nói, máy bay đã hạ cánh được mười phút rồi. Lạc Thừa Thu ảo não nói, "Cậu sao không đánh thức tôi sớm hơn?"
Đổng Thiếu Ân không để bụng, "Muộn một chút cũng không sao."
Lạc Thừa Thu: "......"
Thôi được, hắn đã sớm biết, đối với người này thì sớm hay muộn vài phút cũng không có gì quan trọng.
".....Được rồi, tôi tinh sớm một chút cũng không sao, lần sau cậu vẫn nên gọi tôi sớm một chút."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy rốt cuộc gật gật đầu, "Ừm"
Xem bộ dáng này liền biết không nghe vào, Lạc Thừa Thu có điểm cạn lời. Nhưng cũng không nói gì nữa.
Ra đến sân bay, đã có xe chờ sẵn, Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu ngồi một chiếc, đằng sau còn hai chiếc. Lần này đi Đổng Thiếu Ân dẫn theo vệ sĩ và hai nhân viên.
Sau khi lên xe, Đổng Thiếu Ân bỗng nhiên nói, "Buổi chiều mới mở họp, bây giờ còn thời gian, anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút?"
"Hửm?" Lạc Thừa Thu ngạc nhiên, "Có chỗ nào để đi sao?"
Đổng Thiếu Ân nghe vậy bĩnh tĩnh gật đầu, "Có một nơi, muốn đưa anh đến đó."