Sau khi nghĩ tới đây, trong lòng anh ta vô cùng không phục, khi anh ta nhìn Lý Phàm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm vậy.
Anh ta cũng là cao thủ chơi chim, không ngờ hôm nay lại bị chim mổ mắt.
Advertisement
“Lần này không tính.” Cậu chủ Long lại lên tiếng.
Ông chủ của buổi đấu giá đã không nhìn nổi nữa. Vừa rồi, kể ra thì Hàn linh chi đã là của Lý Phàm rồi, ông ta có thể mở lại buổi đấu giá cũng coi như nể mặt cậu chủ Long rồi.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, cậu chủ Long vẫn còn ở đây làm loạn. Đúng là quá coi thường quy định trong buổi đấu giá của ông ta.
Lại thêm ông ta còn rất nhiều vật quý còn chưa đưa ra đấu giá, nên không muốn kéo dài quá nhiều thời gian nữa.
“Cậu chủ Long, lời này của cậu hơi quá đáng rồi, lần này đã gõ búa quyết định, không thể đổi ý nữa.” Ông chủ buổi đấu giá điều chỉnh cảm xúc của mình, cười khan nói.
Thật ra ông ta vẫn rất e dè cậu chủ Long, nếu đổi thành người khác, ông ta đã sớm buông lời thô tục, cũng cho người đuổi ra ngoài rồi.
Cậu chủ Long hừ một tiếng, anh ta lấy ra một cây quạt, ngồi xuống ngay vị trí hàng đầu, sau đó không ít nhà quyền quý không nhịn được tiến lên nịnh nọt anh ta.
Hơn nữa cậu chủ Long khá đẹp trai, ngay sau đó không ít phụ nữ cũng không ngừng lao tới ôm ấp yêu thương.
Lý Phàm quan sát hết tất cả, trong lòng vô cùng coi thường, xem ra con trai của Thất Long Vương cũng chẳng ra sao.
Sau đó, những thứ được đưa ra đấu giá hầu như không có thứ gì vừa mắt Lý Phàm. Anh không nhịn được muốn rời đi trước.
Thấy anh muốn rời đi trước, cậu chủ Long lại ngồi không yên. Anh ta tới đây là vì cố ý gây phiền toái cho Lý Phàm, bây giờ Lý Phàm đi như vậy, anh ta vẫn còn ở đây xem cái gì nữa?
Sau đó anh ta cũng đứng dậy đi theo, nhưng anh ta không biết động tác nhỏ của mình đã sớm bị Lý Phàm phát giác.
Sở Trung Thiên hơi buồn ngủ, không có bất kỳ suy nghĩ sâu xa gì cũng đứng lên.
Khi ông ta đứng dậy, ông Võ bỗng nói một câu: “Ngài Thiên, lần này tôi tới đây chủ yếu là muốn bàn chuyện hợp tác với ông, bạn hợp tác lần này chính là cậu chủ Long.”
Sở Trung Thiên hơi sửng sốt, kết quả như vậy khiến ông ta hơi bất ngờ. Ông ta không ngờ bạn hợp tác lần này lại là cậu chủ Long.
Ông ta biết cậu chủ Long là ai, muốn ông ta hợp tác với anh ta, đây há chẳng phải là muốn làm khó người khác hay sao?
Hơn nữa cậu chủ Long có thù oán với cậu Lý, cũng chính là có thù với ông ta. Ông ta cũng biết, một khi đồng ý chuyện hợp tác này, nhất định sẽ đứng ở phía đối lập với cậu Lý.
“Thôi đi, tôi không có ý đó.” Sở Trung Thiên lắc đầu, không nói hai lời đã từ chối.
Thấy Sở Trung Thiên từ chối, Ông Võ bỗng bật cười: “Ngài Thiên, ông cũng không cần che giấu nữa, tôi biết trong lòng ông vẫn rất đồng ý, chỉ là ông không bước qua được rào cản đó mà thôi.”
Sở Trung Thiên cười không nói. Mặc dù đối phương là một kẻ khôn lỏi, nhưng trong mắt ông ta, kiểu thông minh này không khác nào thiểu năng.
Cậu chủ Long vốn cho là Sở Trung Thiên sẽ quả quyết đồng ý, ai ngờ ông ta lại từ chối.
Sở Trung Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ hợp tác với cậu Lý, sẽ không hợp tác với các người.”
Thật ra ông ta đã đưa ra một lời ám chỉ, thẳng thắn thể hiện mình đã đứng về phía Lý Phàm.
Cậu chủ Long rất nhạy cảm với chữ cậu Lý này, sắc mặt anh ta sầm xuống, anh ta không ngờ lại là Lý Phàm. Mới vừa rồi, anh ta đã bị Lý Phàm đùa bỡn, nên bây giờ anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Bây giờ ngay cả Sở Trung Thiên cũng như vậy, tình nguyện hợp tác cùng Lý Phàm cũng không muốn hợp tác với anh ta. Rốt cuộc là vì cái gì?