Trợ lý lần đầu tiên ra tay thất bại, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cảm giác rất mất mặt.
Lý Phàm tặc lưỡi nói: “Thế nào, tôi không cho, các người còn muốn cướp sao? Làm như vậy khác gì bọn lưu manh và cường đạo chứ?”
Advertisement
Dù âm thanh Lý Phàm không lớn lắm, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, sau khi nghe được, không ít người thầm chỉ trỏ người đàn ông trung niên âu phục.
“Cậu nói xem số chỗ ngồi này bao nhiêu tiền, tôi mua.” Ông ta mục đích chủ yếu vì lấy lòng Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, hiện tại ông ta cũng không lo được nhiều như vậy, đành phải bắt đầu dịu giọng.
Lý Phàm ngáp một cái, nói: “Tôi cũng không cần nhiều, ba trăm tỷ thôi.”
Anh không muốn nhường ra, nên mới cố ý nói như vậy, chính vì khiến đối phương biết khó mà lui.
Nghe vậy, sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Ba trăm tỷ? Cậu đang giở công phu sư tử ngoạm đấy à?”
“Nếu ông không bằng lòng bỏ ra thì tôi cũng hết cách.” Lý Phàm giang tay ra nói.
Ông ta nghiến răng, thầm có xúc động và ý nghĩ nhất định phải giết chết Lý Phàm, ông ta lại dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý, bất kể như thế nào, ông ta cũng phải giành được số chỗ ngồi đó.
Lúc này, ông ta lập tức hạ quyết tâm, tất nhiên trợ lý cũng hiểu được ám chỉ trong ánh mắt của ông ta, không nói gì nữa, bắt đầu quyết định ra tay với Lý Phàm.
Anh ta cũng đã từng luyện tán đả, võ công rất cao, mỗi lần anh ta ra tay gần như đều đánh vào điểm yếu, hơn nữa mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, gần như khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu anh ta đối phó những người khác thì được, nhưng gặp phải Lý Phàm, công phu của anh ta trở nên vô dụng.
Lý Phàm như đang chơi đùa cùng kẻ ngốc, trợ lý lập tức bị đùa cho xoay quanh, khiến vô số người cười vang.
Trợ lý lần nữa ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen, khi anh ta vừa nhìn rõ đó là nắm đấm của Lý Phàm thì cả người bay ngược ra ngoài, thuận tiện đè người đàn ông trung niên âu phục ngã nằm xuống.
Ông ta gần như không thở nổi, ông ta đẩy trợ lý của mình ra, sau khi nghe thấy xung quanh cười ầm về trò cười của mình thì sắc mặt u ám như sắp chảy ra nước.
Ông ta cũng là kẻ có máu mặt ở Hán Thành, vẫn luôn là ông ta ức hiếp người khác, giờ lại có có người dám giương oai ở trên đỉnh đầu ông ta, đây không phải rõ ràng muốn đối địch với mình sao?
Ông ta chợt nghĩ đến gì đó, sao ông ta lại quên mất Thiên gia nhỉ, lúc đó ông ta đưa ra chút lợi ích, không chừng Thiên gia nhất định sẽ giúp mình xử lý chuyện này.
Nghĩ vậy, ông ta bất giác chạy về phía Sở Trung Thiên, nhưng lại bị anh Bưu cản lại, ông ta khách khí nói với anh Bưu: “Anh Bưu, thằng nhóc kia đang ức hiếp tôi, không bằng cậu nể tình tôi, giúp tôi một tay trừng trị cậu ta, sau khi thành công, tôi sẽ cho cậu không ít tiền.”
Dù ông ta không thể xin Sở Trung Thiên giúp đỡ, nhưng ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Sở Trung Thiên, tại sao ông ta không để cho anh Bưu ra tay chứ?
Nghe vậy, anh Bưu cau mày, anh ta không muốn nhúng tay vào chuyện này nhất, dù có nhúng tay, ít nhất cũng phải đứng về phe cậu Lý chứ.
Nhưng rõ ràng ông ta đang nói như đang sai khiến anh ta, dù thế nào, anh ta cũng không thể đồng ý.
“Ông hãy tránh ra đi.” Anh Bưu tức giận nói.
Ông ta tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên nói: “Anh Bưu, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu Lý là bạn tôi, ông muốn ra tay với cậu ta, tôi là người đầu tiên không đồng ý.” anh Bưu lập tức tỏ thái độ rõ ràng với đối phương, nếu đối phương tiếp tục ầm ĩ, anh ta chắc chắn không ngồi yên không quan tâm.
Ông ta giật nảy mình, bị những lời này của anh Bưu dọa sợ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh Bưu lại đứng cùng phe người bình thường.
Sau khi biết Lý Phàm và anh Bưu quan hệ không tệ, ông ta lau mồ hôi lạnh, rồi mới cười gượng liếc nhìn Lý Phàm, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ủ rũ đi ra.
“Thiên gia, anh và người kia rất quen thuộc sao?” Mà lúc này, một tiếng nhạo báng vang lên, đồng thời người đàn ông đã có tuổi đi ra, cả người ông ta mặc hàng xa xỉ, phía sau cái mười mấy vệ sĩ người nước ngoài, nhìn rất có khí thế.