“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Người đàn ông che mặt thầm giật mình, giả vờ bình tĩnh nói, thật ra anh biết thân phận của Lý Phàm, nhưng anh không dám bại lộ, mà chỉ hy vọng anh ta đừng phát hiện ra thân phận của mình.
Advertisement
Lý Phàm đẩy anh ta ra ngay, lúc đẩy anh ta, anh thấy mọi thứ ở bên trong đều bình thường thì không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ đối phương chỉ đơn giản là muốn đi vệ sinh, chứ không có hành động gì?
Người đàn ông che mặt thầm cười trộm, ra ngoài như người vô sự, Lý Phàm tập trung lắng nghe, rồi chợt nghe thấy tiếng tí tách của máy móc.
Anh vô thức gỡ nắp bồn cầu lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một quả bom, hơn nữa còn là bom không đếm ngược.
Nói cách khác, chỉ cần ấn công tắc quả bom này, Lý Phàm nghĩ đến đây thì mặt mày ảm đạm, như vậy hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng được.
Lý Phàm bắt người đàn ông che mặt lại ngay, anh ta dứt khoát lấy bình xịt ra, lúc định nhắm vào Lý Phàm, thì anh trở tay chụp lấy cổ tay đối phương, để bình xịt quay về phía người đàn ông che mặt.
Lúc người đàn ông che mặt xịt thì bản thân lại bị xịt trúng.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của người đàn ông che mặt, Lý Phàm hơi sửng sốt, xem ra anh ta đã trúng chiêu rồi, việc đầu tiên mà anh muốn làm là hỏi người ấn công tắc bom đang ở đâu.
Còn hung thủ là ai thì không cần đoán cũng biết, xảy ra hai chuyện trong cùng một ngày, chắc chắn đây là ý đồ xấu xa của tên Bạch quân sư đó.
Không thể không nói, tên Bạch quân sư đó thật sự rất thông minh, liên tục đưa ra sáng kiến.
“Ai đang cầm công tắc quả bom, giờ người đó ở đâu?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông che mặt đáp: “Tôi không biết, tôi chỉ tới lắp thôi.”
“Công tắc quả bom có công dụng trong cự ly bao nhiêu?”
Lý Phàm trầm mặt, tin tức quan trọng nhất đã bị cắt đứt, nên anh đành phải thu hẹp phạm vi.
“Trong phạm vi 500 mét.” Người đàn ông che mặt nói.
Lý Phàm cười nói: “Người sai anh tới đây lắp có căn dặn gì không?”
“Có, người đó bảo chỉ cần tôi lắp xong thì bấm nút này, anh ta sẽ cho nổ trong vòng một phút, nếu quá 10 phút mà tôi chưa ra ngoài thì anh ta vẫn cho phát nổ.”
Lý Phàm biết thời gian cấp bách như vậy, muốn tháo gỡ bom gần như là chuyện không thể, trừ phi là chuyên gia tháo bom hàng đầu thì mặc may mới có cơ hội.
Lý Phàm khẽ cười, nếu không thể tháo gỡ bom, thì anh sẽ chuyển nó tới nơi khác.
Anh mỉm cười, hình như đã nghĩ ra chuyện gì đấy, anh buộc quả bom đó lên người anh ta, nếu đã như thế thì anh sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
“Đúng rồi, uy lực của nó thế nào?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
Lúc này người đàn ông che mặt mới nói: “Uy lực của nó có thể điều chỉnh, nhẹ nhất thì tương đương với một quả lựu đạn.”