Anh tưởng Lý Phàm nhìn bề ngoài có vẻ vô hại, ai ngờ lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Lý Phàm mất kiên nhẫn nói: “Tôi không muốn cho anh quá nhiều cơ hội, hy vọng anh có thể tự nói ra, bằng không cổ chân còn lại cũng sẽ tàn phế, đến lúc đó nửa đời còn lại của anh chỉ có thể ngồi xe lăn, vì chút tiền đó có đáng không?”
Advertisement
Sát thủ tức giận, định bật thốt rằng là 15 tỷ đấy, nhưng lại nhẫn nhịn, anh không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn 15 tỷ đó sẽ tan thành mây khói.
Chuyện đã đến nước này, không bằng giữ lại mạng sống.
Lúc Lý Phàm sắp xuống tay lần nữa, thì trong lòng sát thủ càng áp lực, suýt ngã quỵ, vội xua tay nói: “Anh, tôi sai rồi, giờ tôi sẽ nói ra hết.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Vậy mới ngoan chứ.”
Sát thủ nghe xong thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, sao anh nghe câu này cứ như đang mắng anh vậy?
“Là Bạch quân sư sai tôi làm.” Sát thủ vội nói, để giữ lại mạng, anh không quan tâm nhiều đến thế, đành phải bán đứng Bạch quân sư.
Lý Phàm nghe vậy thì cảm thấy rất xa lạ với cái tên Bạch quân sư này, rồi anh chợt nhớ ra trước khi Trương Đức Võ rời đi, đã nhắc đến người này với anh.
Trương Đức Võ nói Bạch quân sư nham hiểm tàn nhẫn, trình độ hiểm ác vượt xa ông ta, người có thể khiến ông ta đánh giá là nham hiểm xảo quyệt như vậy, thì có thể thấy tên Bạch quân sư này không đơn giản.
Lý Phàm nhíu mày, anh tưởng sau khi Trương Đức Võ bị Long Hậu đuổi đi, thì bên cạnh bà ta không còn tên nào có đầu óc nữa, ai ngờ lại xuất hiện một Bạch quân sư còn độc ác hơn Trương Đức Võ.
Cuối cùng sát thủ ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, rất hèn mọn cầu xin: “Vậy anh Lý, tôi có thể đi được chưa?”
“Ừm.” Lý Phàm gật đầu, đối phương chỉ là sát thủ nhận chút tiền thôi, dù anh trừ khử cũng chẳng có tác dụng gì.
Anh chợt mỉm cười, quên mất một chuyện, anh có thể tiến cử tên sát thủ này với đội trưởng Chương, thế là anh gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta mai phục dưới chân núi.
Sát thủ vẫn chưa biết mình đã bị Lý Phàm đùa bỡn trong tay.
Quả nhiên, sát thủ vừa xuống núi đã gặp đội trưởng Chương, lúc nhìn thấy đội trưởng Chương, anh ta sợ hết hồn ngay, cực kỳ bất ngờ với kết quả này.
Đội trưởng Chương thấy trên người sát thủ đeo ba lô đựng súng ống thì bắt lại ngay, tâm trạng sát thủ nhất thời suy sụp, hôm nay anh ra ngoài không xem lịch ư, sao chuyện xui xẻo nào cũng đổ lên đầu anh vậy?
Mặc dù nguy hiểm đã được giải quyết, nhưng Lý Phàm kết luận chuyện không đơn giản như anh nghĩ, anh luôn có dự cảm không lành, nhưng không đoán ra được chuyện gì.
Lúc Lý Phàm xuống núi, bỗng chú ý đến một người đàn ông che mặt đang đi vào tập đoàn Họa Vân Y, tất nhiên anh ta đã bị chặn lại.
Lý Phàm có thể nhìn thấy rất rõ, người đàn ông che mặt đó bỗng giơ bình xịt trong tay lên, xịt vào mặt hai bảo vệ trước cửa.
Hai bảo vệ đó bắt đầu lảo đảo, suýt đứng không vững, vẻ mặt hơi mơ màng, rồi người đàn ông che mặt cười nói: “Tôi vào trong làm chút chuyện, hai người đừng ngăn cản tôi.”
Không ngờ hai bảo vệ như thần sứ quỷ sai đó lại cho người đàn ông che mặt đi vào, Lý Phàm nhíu mày, nghe nói muốn vào tập đoàn Họa Vân Y phải kiểm tra giấy chứng nhận, nhưng anh nhìn thấy rất rõ người đó không hề lấy ra.
Anh nghĩ chắc chắn người đàn ông che mặt này có vấn đề, nên lặng lẽ bám theo.
“Đứng lại, anh không được đi vào.” Hai bảo vệ đó bỗng vươn tay ngăn cản.
Lý Phàm ngẩn người ngay, gượng cười hỏi: “Vương, Trịnh, hai cậu không quen tôi à?”