Cô rất ngạc nhiên, vô thức che mặt lại, cô tưởng vóc dáng của Lý Phàm sẽ rất gầy, ai ngờ cơ bắp của anh lại rắn chắc như thế, coi như cô đã hiểu rõ thế nào là mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra lại có da thịt rồi.
Câu nói này áp dụng lên người Lý Phàm là thích hợp nhất, Hà Băng xấu hổ nói: “Anh mau chui vào chăn đi.”
Advertisement
Lý Phàm cười xấu hổ, cũng không trêu chọc đối phương, mà nhích người, chui vào trong chăn.
Hà Băng nhất thời do dự, giả vờ ngồi trên giường xem điện thoại, quả thật giờ trời rất nóng, nếu mặc đồ, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Nhưng trong lòng cô lại xoắn xuýt, dù gì Lý Phàm cũng đang nằm trên giường, lỡ anh nhìn thấy hết thì sao?
Lúc Hà Băng đang suy nghĩ hỗn loạn, thì Lý Phàm đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, giờ cô mới cảm thấy yên tâm, mặc dù đã tắt đèn, nhưng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, vóc dáng hoàn hảo của Hà Băng vẫn hiện lên rất rõ.
Lý Phàm mở mắt ra chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi trợn tròn mắt, sau khi nhìn khoảng mấy giây, anh mới vội vàng thu hồi tầm mắt, cũng may không bị phát hiện, bằng không mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.
Mặc dù bọn họ mỗi người một chăn, nhưng Lý Phàm vẫn ngửi thấy mùi thơm trên người Hà Băng, nó khiến anh gần như say mê đắm chìm vào đó.
Anh cực kỳ ngạc nhiên, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Đến nửa đêm, Lý Phàm cảm thấy cánh tay hơi tê rần, cuối cùng anh mới biết, hóa ra Hà Băng đang gối đầu lên tay mình, nên lườm cô ngay.
Là ai nói không được chạm vào người kia hả? Sao giờ cô lại làm trái giao ước trước?
Lý Phàm nghĩ chắc chắn sáng mai thức dậy Hà Băng sẽ hiểu lầm, cộng thêm cánh tay anh đã tê rần, nên thu tay về, ai ngờ anh vừa thu về, cô đã sáp tới.
Lý Phàm thầm gượng cười, hóa ra cô xem cánh tay anh là chiếc gối, anh cũng rất bất đắc dĩ về chuyện này, không biết nên nói thế nào mới phải.
Lý Phàm thở dài, cuối cùng anh đành phải cho cô gối lên cánh tay anh cả đêm, đồng thời cả người Hà Băng cũng sáp tới, đầu óc anh không khỏi nóng ran, chẳng hề bài xích.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, cô chủ động ôm ấp như vậy, nếu anh từ chối mới thật sự đáng tiếc, dù thế nào, anh cũng không thể bỏ lỡ chuyện tốt như vậy.
Tất nhiên hai người chỉ tiếp xúc cơ thể, chứ không có hành động gì khác, hôm sau khi thức dậy, Lý Phàm đã quen dậy sớm, nhưng anh vừa tỉnh giấc thì nhận ra Hà Băng đang nằm lên bụng anh, nếu dịch xuống chút nữa, là có chút kích thích rồi.
Lý Phàm dở khóc dở cười, đành phải đẩy Hà Băng ra.
Đúng lúc Hà Băng cũng tỉnh lại, cô chẳng hề hay biết những chuyện xảy ra tối qua, vì đó chỉ là sự vô thức, sau khi cô phát hiện ra chăn của mình và Lý Phàm đang chồng lên nhau, thì nhất thời lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Đồng thời cô cũng nhận ra Lý Phàm luôn nhìn chằm chằm mình, nên vô thức cúi đầu, lúc này cô mới biết rốt cuộc anh đang nhìn gì, mặt cô đỏ chót nói: “Đồ lưu manh, anh đang nhìn gì đấy?”
Lý Phàm cạn lời trợn mắt, rất thương xót nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Anh còn nhìn.” Hà Băng giật lấy chăn, lúc này mới che kín lại.
Lý Phàm cũng chẳng cảm thấy tiếc nuối, dù gì anh cũng nhìn thấy hết những gì nên thấy rồi.
“Cái đó, tôi đi trước đây.” Lý Phàm cười nói.