Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 953: Anh vào phòng tôi ngủ đi



Hà Băng nghe xong thì vỗ trán, sao cô lại lãng quên chuyện này, cô nói là làm ngay, không nói hai lời bắt đầu hành động.

Em trai Hà Băng không ngừng vùng vẫy, nhưng chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn bị đồng nghiệp của Hà Băng dẫn đi.

Advertisement

Lúc này Hà Băng mới nhớ ân tình mà mình nợ Lý Phàm nhất thời không thể trả hết, cô hơi xấu hổ nói với anh: “Thật ngại quá, chuyện này không những kéo anh vào, mà còn để anh bồi thường một khoản tiền lớn.”

“Không sao, cứ xem như đây là quà sinh nhật tôi tặng cho dì đi.” Lý Phàm khẽ cười đáp.

Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì hơi xấu hổ đứng dậy, bà cũng không ngờ Lý Phàm sẽ nói câu đó, hơn nữa miệng lưỡi lại ngọt xớt như vậy.

Vì hôm nay người đàn ông trung niên vui vẻ, nên khui một chai rượu ngon bắt đầu uống với Lý Phàm, rất nhanh ông ta không thể uống tiếp được nữa, lúc uống, ông ta suýt gọi Lý Phàm là anh em.

Lý Phàm cười xấu hổ, cực kỳ bất đắc dĩ về chuyện này, anh có thể uống, nhưng nồng độ rượu này quá cao, cộng thêm anh uống cũng khá nhiều, nên mặt hơi đỏ ửng, ngoài ra thì chẳng có gì.

Người phụ nữ trung niên bỗng đứng dậy nó: “Hai đứa cứ ngồi đây ăn trước đi, để mẹ dìu ông ấy đi ngủ.”

Thật ra chủ yếu là bà muốn tạo cơ hội cho Lý Phàm và con gái mình, đồng thời bà cũng quay qua trêu ghẹo cô: “Đúng rồi, cậu Lý, trời đã tối như vậy, nên cậu đừng vội quay về, cứ ở lại đây một đêm trước đi.”

“Mẹ, nhưng nhà chúng ta đâu còn căn phòng nào khác.” Hà Băng không khỏi lẩm bẩm.

Người phụ nữ trung niên cười nói: “Để cậu ấy ở lại phòng con không được à, dù gì hai đứa cũng là bạn, ở chung một phòng có sao đâu.”

Hà Băng nghe vậy thì không khỏi trợn mắt, đây là lý lẽ gì thế, trước mắt cô và Lý Phàm chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai bạn gái, sao có thể ngủ cùng nhau?

Hà Băng vốn định nói gì nữa, nhưng lại bị ánh mắt của người phụ nữ trung niên ép trở lại, rồi bà nói: “Đã đến nước này rồi, con đừng do dự nhiều như vậy, khách sạn cách quá xa, con lại không biết lái xe, cũng không thể để khách ngủ trên sofa được đúng không?”

Hà Băng nghe vậy thì nhất thời không còn lời nào để phản bác, thật ra tình cảm mà cô dành cho Lý Phàm rất phức tạp, có thể nói là có cảm tình, nhưng lại không quá chắc chắn rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô đã tiến triển đến mức độ nào.

Lúc người phụ nữ và người đàn ông trung niên quay về phòng, cả phòng khách chỉ còn lại Lý Phàm và Hà Băng, sắc mặt hai người đều rất lúng túng, liếc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, dù gì mọi thứ trước mắt cũng vượt xa tưởng tượng của họ, nếu nói bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ.

Hà Băng lạnh nhạt nói: “Anh vào phòng tôi ngủ đi, nhưng không được động tay động chân với tôi.”

Lý Phàm cười đáp: “Được.”

Lúc này Hà Băng mới xoắn xuýt dẫn Lý Phàm về phòng mình, chưa có người đàn ông nào bước vào căn phòng này, ngoài ba cô ra, thì anh là người thứ hai.

Trong lòng Hà Băng rất căng thẳng, sợ Lý Phàm sẽ chỉ chỏ phòng cô, dù gì anh cũng uống nhiều như vậy, hơn nữa cô cũng đang sợ lỡ anh uống say, rồi mất kiểm soát động tay động chân với cô thì sao.

Cô càng nghĩ đầu óc càng hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.

Lý Phàm nhìn xung quanh một lát, không hề đưa ra nhận xét nào, còn cố ý thu hồi tầm mắt, không để Hà Băng biết anh đang nghĩ gì.

Sau khi quan sát căn phòng màu hồng nhạt này, anh cảm thấy nó rất có không khí nữ tính, Lý Phàm không ngờ người lạnh lùng kiêu ngạo như Hà Băng lại trang trí căn phòng thiếu nữ như vậy.

Lý Phàm dò hỏi: “Đúng rồi, cô có còn chiếc chăn nào khác không?”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv