Anh sao có thể không nhìn ra được ý định của cậu Trần, đối phương rõ ràng thua không ngóc đầu lên được nên mới kiếm cớ bỏ của chạy lấy người, anh cực kỳ hiểu rõ tâm lý của loại người như vậy.
Gia đình của Hà Băng đều tỏ ra khinh thường cậu Trần, hôm nay cậu Trần đã triệt để vạch trần mọi khuyết điểm của mình, vô trách nhiệm, ích kỷ và không đáng tin cậy.
Advertisement
Ngay cả người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp ham giàu cũng cảm thấy khinh thường cậu Trần, cậu Trần cảm nhận được ánh mắt của mọi người nên vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông mặt thẹo lạnh lùng nói: “Đã thua thì phải nhận, đừng có trốn.”
Cậu Trần vội vàng xua tay nói: “Sao tôi lại trốn chứ, đương nhiên là tôi phải nhận thua rồi, mọi người đừng gấp gáp, tôi sẽ nhận thua mà.”
Người đàn ông mặt thẹo cực kỳ khinh thường cậu Trần, anh ta biết thừa cậu Trần là dạng người gì, đối phó với một người như vậy, không thể mềm mà phải cứng.
Người đàn ông mặt thẹo theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, tựa hồ đang chờ đợi Lý Phàm gật đầu, Lý Phàm đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông mặt thẹo, anh ta liền biết đây là cơ hội để mình ra tay.
Anh ta không nói hai lời đã kéo cậu Trần ra và nói: “Cậu Trần, lúc này chuồn mất không hay đâu.”
“Anh Lý, anh cũng quá keo kiệt đi, vì một chuyện nhỏ liệu có đáng?” Cậu Trần xoa tay, muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không nên bắt đầu công kích cá nhân Lý Phàm.
“Nếu tôi thua thì đổi lại là anh, anh sẽ nói những lời khó nghe đến cỡ nào nữa, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?” Lý Phàm nghe xong liền cười.
Anh ta không biết cậu Trần kiếm đâu ra bộ mặt dày như vậy nữa, nói ra những lời đó mà không biết xấu hổ, về phần trí tuệ chậm phát triển của cậu Trần thì Lý Phàm cũng cạn lời.
Đối mặt với sự chất vấn của Lý Phàm, cậu Trần mất một lúc lâu mới phản ứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, quả nhiên nếu bên kia thua, không biết lời nói của mình sẽ tệ đến mức nào.
“Anh Lý, tôi sai rồi, tôi không nên cá cược với anh.” Cậu Trần vội vàng lo sợ nói.
Lý Phàm cực kỳ cạn lời với phản ứng của cậu Trần, anh tưởng bên kia dù sao cũng sẽ cứng rắn hơn một chút, nào ngờ lại cầu xin lòng thương xót quá nhanh.
Nhưng điều anh muốn không phải là thái độ của đối phương thay đổi khi biết lỗi của mình mà là đối phương thực hiện lời hứa.
Cuối cùng người đàn ông mặt thẹo cũng mất kiên nhẫn, tát một cái, tức giận nói: “Còn không nhanh gọi anh Lý là ông nội.”
Cậu Trần biết mình sẽ không vượt qua được ải này, nghĩ đến thực lực của Lý Phàm, anh ta lại vô thức giật mình, lỡ Lý Phàm muốn đánh anh ta thì không chết cũng lê lết.
Hơn nữa người đàn ông mặt thẹo cũng về phe Lý Phàm, muốn xin xỏ cũng khó.
Cuối cùng cậu Trần cũng bỏ tôn nghiêm xuống và gọi Lý Phàm là ông nội ba lần ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều khinh thường bộ dáng sợ chết đó của cậu Trần và phá lên cười.
Sắc mặt của cậu Trần vô cùng khó coi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hiện tại trong lòng hối hận biết bao nhiêu, sớm biết thì đã trốn luôn rồi, hà cớ gì cứ phải đánh cuộc với Lý Phàm chứ.
Anh ta cho rằng vì đánh cuợc với Lý Phàm mới dẫn tới chuyện này xảy ra, nếu không cá cược cùng Lý Phàm thì đã không xảy ra chuyện, tiếc là trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Cậu Trần đành phải nhận thua, dù gì trong chuyện này, anh thật sự không đấu lại Lý Phàm, nếu giờ không cầu xin, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội nào khác.
Cậu Trần hận không thể đập đầu vào gối, lần này thật sự quá mất mặt, anh không ngờ mọi chuyện lại trái ngược so với những gì anh nghĩ.