Sau khi nhìn thấy sự lợi hai của Lý Phàm, em trai của Hà Băng quá sợ hãi, cậu ta lui về sau mấy bước, cậu ta cũng nhìn ra Lý Phàm là một nhân vật tàn nhẫn nên không dám chọc vào Lý Phàm nữa.
Advertisement
Lý Phàm nói với em trai của Hà Băng: “Nếu cậu muốn kiếm chuyện thì tôi có thể “hầu” cậu bất cứ lúc nào.”
Em trai của Hà Băng nuốt nước miếng, dù ngốc đến đâu cũng không đủ dũng khí để thách thức Lý Phàm, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh ta không dám tin mọi thứ trước mắt là thật.
Lần này em trai của Hà Băng cũng trở nên thành thật hơn, không dám động tay động chân gì nữa, anh ta vội vàng xua tay.
Đột nhiên một đám người ở bên ngoài bắt đầu đập cửa dữ dội, em trai của Hà Băng như chim sợ cành cong, hoảng sợ nói: “Xong đời rồi, bọn họ đã tìm tới cửa rồi!”
Anh ta biết những người đó là ai, không ngờ chúng sẽ đến tận cửa, nếu không được tận mắt chứng kiến thì anh ta không dám tin đó là sự thật.
Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng, trong lòng Hà Băng và ba mẹ rất là phức tạp, họ đã giúp đỡ đối phương rất nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác cho đối phương cơ hội mà đối phương vẫn không chịu sửa đổi.
Nếu bọn họ ngồi yên không thèm lo thì cũng không được, mà 30 tỷ kia cũng đâu phải nói có là có được ngay.
Không bao lâu, cánh cửa đã bị đá văng, sau khi những người đó đi vào, họ lạnh lùng nhìn em trai của Hà Băng, cười khinh bỉ nói:
“Tôi đã phái người đi tìm cậu cả buổi, quả nhiên là cậu ở nhà.”
Cậu em trai của Hà Băng sợ mất mật, nhìn đám người đó bằng ánh mắt kinh hãi, giật mình trong vô thức, nếu cậu ta không hoảng hốt mới là lạ.
Cậu ta biết đó là những kẻ tàn nhẫn, sẽ không hay ho gì khi đắc tội với họ.
“Sao các anh lại đến đây, tôi đang định cầm tiền đi đưa cho các anh đây.” Em trai Hà Băng xoa xoa tay, cười giả lả nói, suy cho cùng đứng dưới mái nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được.
Chọc những kẻ này tức lên thì sẽ rước họa vào thân, cậu ta thừa biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Những người đó cười khinh bỉ: “Bớt làm trò đi, tôi còn không biết cậu là cái loại gì sao, nếu cậu có tiền thì đã trả lâu rồi.”
Em trai Hà Băng lập tức xấu hổ, không ngờ đối phương lại đi guốc trong bụng mình như vậy.
Người đàn ông mặt thẹo cầm đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói lấy được tiền rồi, tiền đâu, trả luôn đi.”
Em trai Hà Băng run run khoé môi, bất giác nhìn về phía người đàn ông trung niên và mọi người, quỳ sụp xuống đất, nói: “Ba, ba cứu con đi, nếu không trả tiền cho họ, con sẽ chết chắc.”
“Hay anh cứu nó một lần đi.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng mềm lòng, nghĩ lại đối phương cũng là đứa con ruột thịt của mình nên liền thuyết phục theo.