Cậu Trần lập tức ra vẻ: “Dì ạ, cháu nghe nói hôm nay là sinh nhật của dì, cháu có chuẩn bị một chút quà cho dì. Hôm nay cháu đi hơi vội nên cũng chỉ mang được tới bây nhiêu.”
Advertisement
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp sau khi nghe thấy vậy xong, mặt mày lập tức hớn hở: “Ha ha, từng này còn ít gì nữa, chỗ đồ này không nhiều, không ít, rất được đấy chứ.”
Cậu Trần biết ngay là sẽ có kết quả như vậy. Hà Băng lại rất khó chịu với anh ta, rõ ràng anh ta chỉ đang giả vờ làm như vậy.
Nhiệm vụ của nam trợ lý kia đã hoàn thành, anh ta không tiếp tục ở lại nữa mà chào tạm biệt rồi ra về.
Thái độ của người phụ nữ trung niên xinh đẹp với cậu Trần còn nhiệt tình hơn so với Lý Phàm, bà ta lập tức kéo anh ta tới ghế sofa, tươi cười nói: “Cậu Trần, cậu đến là được rồi, cần gì phải mang quà, hơn nữa sao cậu lại biết được sinh nhật của tôi?”
Khuôn mặt anh ta bắt đầu lộ ra vẻ xấu hổ, chuyện này là anh ta điều tra nên mới biết được, đương nhiên anh ta không thể nói ra, nếu không nhất định sẽ bị hiểu lầm là kẻ chuyên theo dõi người khác.
“Chuyện này, là Hà Băng nói cho cháu biết ạ.” Cậu Trần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được một cách rất hay.
Anh ta nói vậy không những có thể khiến người phụ nữ trung niên xinh đẹp khẳng định mối quan hệ giữa anh ta và Hà Băng mà còn có thể đùa một chút với Hà Băng, vậy là vẹn cả đôi đường.
Nhưng Hà Băng không hề phối hợp với màn kịch này của anh ta, cô ta thấy nhất định não anh ta úng nước rồi nên mới có thể nói ra được những lời như vậy.
“Ít diễn kịch với tôi đi, anh là người thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ hay sao?” Sắc mặt cậu Trần vô cùng ngại ngùng, anh ta không ngờ Hà Băng lại không phối hợp với mình và còn vạch trần anh ta ngay trước mặt như vậy nữa.
Mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng, người phụ nữ trung niên xinh đẹp lại bảo vệ chút thể diện cho anh ta, giả vờ như mình không quan tâm: “Không sao, không sao, chỉ cần cậu có lòng là được rồi.”
Cậu Trần lau mồ hôi, cũng may người phụ nữ trung niên xinh đẹp này không tiếp tục nói nữa, nếu không nhất định anh ta phải tìm một cái lỗ để chui xuống, tự nhiên đúng vào lúc đó anh ta lại chú ý tới Lý Phàm.
Lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống, anh ta tưởng chỉ có một mình mình là khách, nhưng không ngờ lại còn một người khác nữa.
Anh ta lập tức nhìn Lý Phàm bằng thái độ thù địch, ngoài mặt anh ta vẫn vui vẻ nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem làm như thế nào để đuổi Lý Phàm đi: “Anh là?”
Chỉ cần quan sát kỹ một chút sẽ thấy nụ cười này của cậu Trần vô cùng giả dối, lúc này Hà Băng lại giành để trả lời hộ Lý Phàm: “Anh ấy là bạn của tôi.”
Thực ra ý mà Hà Băng muốn nói, đây là bạn của tôi, mong anh khách sáo một chút.
Nhưng cô ta không thể ngờ được, cậu Trần vốn dĩ đang tìm cách để đuổi Lý Phàm đi, bây giờ cô ta nói vậy càng làm anh ta hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, coi Lý Phàm như một tình địch.
“Bạn?” Ánh mắt cậu Trần lóe lên một tia nhìn lạnh lùng, nhưng Hà Băng ở bên cạnh nên anh ta không thể hiện quá rõ ràng, rồi bắt đầu miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, đưa tay về phía Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là bạn của Hà Băng, rất vui được làm quen với anh.”