Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay đầu lại quát gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm: “Còn đứng ngơ ở đó làm gì, mau đến xin lỗi anh Lý đi.”
Advertisement
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới nhận ra anh Lý trong miệng anh trai chính là Lý Phàm, anh ta khó tin nhìn Lý Phàm, đứng sững sờ tại chỗ.
Mặc dù không biết tại sao anh trai lại gọi Lý Phàm là anh Lý, hơn nữa thái độ còn rất lễ phép, nhưng bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một ý niệm, đó là phải nghe lời anh trai.
“Anh Lý, tôi…” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm nhất thời không biết nói gì mới tốt, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Tôi biết sai rồi.”
Lý Phàm trợn tròn mắt, nhưng anh cũng biết đối phương vì căng thẳng nên không tìm được từ ngữ thích hợp. Gã đàn ông đầu trọc mặc vest kia đã cho anh mặt mũi rồi, nếu anh cứ tiếp tục truy cứu nữa thì cũng không hay lắm.
Lý Phàm cười nói: “Tôi không phải người nhỏ mọn, các người đứng lên đi.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc mặc vest và gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới đứng dậy, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Gã đàn ông chột mắt sững sờ không nói nên lời, trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nhìn Lý Phàm đầy hối lỗi, nói: “Rất xin lỗi anh Lý, đã gây rắc rối cho anh rồi.”
Lý Phàm xua tay nói: “Không sao đâu, bây giờ anh có thể đưa em trai mình đi được rồi.”
Sau khi gã đàn ông đầu trọc mặc vest biết Lý Phàm không tính toán nữa, anh ta nhìn gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm, lạnh lùng nói: “Nghe thấy anh Lý nói chưa, còn không mau đi thôi?”
Nghe xong, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sửng sốt một hồi, anh ta nhìn anh trai mình, anh ta vẫn còn ân oán chưa giải quyết xong với gã đàn ông chột mắt, hơn nữa hôm nay phải quyết đấu, nếu anh ta bỏ đi, há chẳng phải sẽ khiến người ta tưởng rằng anh ta bỏ chạy hay sao?
Nói cho cùng thì chuyện gì ra chuyện đó, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đành phải nói với anh trai mình chuyện này, gã đàn ông đầu trọc mặc vest giận dữ hét lên: “Đến lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến mấy thứ vặt vãnh này hả, sau này bớt gây chuyện đi, nếu không anh cũng không bảo vệ được em đâu.”
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm trở nên nản chí, anh ta biết anh trai mình không phải đang nói đùa, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ thôi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest cũng không quên nhắc nhở: “Sau này em vẫn nên rửa tay gác kiếm đi, chuyện nhỏ thì có thể nháo, nhưng lớn chuyện lên thì phải làm sao, em vẫn nên tỉnh lại đi.”
“Anh, em không hiểu.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm cảm thấy khó hiểu, anh ta cũng có chút tiếng tăm ở Hán Thành, anh ta không muốn rửa tay gác kiếm.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest hờ hững nói: “Cảnh sát Hà là bạn của anh Lý, anh nghĩ tám phần là do em náo loạn lớn quá cho nên anh Lý mới giúp Cảnh sát Hà.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới hiểu ra, chẳng trách Lý Phàm và Cảnh sát Hà có thể xuất hiện ở đây, nếu không phải gã đàn ông đầu trọc mặc vest nhắc nhở thì anh ta thực sự không biết.