Bọn họ đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, bọn họ còn tưởng Lý Phàm là ai, khi bọn họ nhìn thấy Lý Phàm, lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
Advertisement
Lý Phàm liếc mắt thì nhìn ra sát ý trong ánh mắt của những người đó, anh rất bất ngờ với kết quả này, anh hơi nhướn mày, anh có thể nhìn ra những người này là nhắm vào anh mà tới.
“Cô lùi lại một chút.” Lý Phàm mỉm cười nói.
Hà Băng hơi sững người, không quá hiểu ý của Lý Phàm.
Vào lúc này, những tên côn đồ đó đột nhiên rút ra con dao, trực tiếp bắt đầu ra tay với Lý Phàm, đổi lại lúc bình thường, bọn họ không dám ra tay trên đường lớn.
Nhưng hết cách, tiền kim chủ cho bọn họ quá nhiều rồi.
Lý Phàm sớm đã có phòng bị, anh lập tức đưa tay đoạt lấy con dao, rõ ràng là cùng một con dao, nhưng con dao đó khi vào tay Lý Phàm, lại hoàn toàn khác.
Con dao đó ở trong tay Lý Phàm lập tức bắt đầu phát huy được hiệu quả, mỗi một khi va chạm, những con dao kia trực tiếp biến thành mảnh vụn rơi xuống, ngược lại con dao của Lý Phàm không có bị gì.
Lý Phàm không muốn làm người khác bị thương, mỗi lần ra tay đều dùng sống dao, tuy là sống dao, nhưng những người đó ít nhiều bị đánh đau rồi, bọn họ đau tới mức nhảy tâng tâng.
“Đại ca, xin tha mạng, còn đánh nữa chúng tôi sẽ vào viện đó.” Da thịt trên người của những người đó lập tức bị đánh cho trầy trụa, bọn họ lúc này mới chắp tay cầu xin Lý Phàm.
Lý Phàm lúc này mới dừng tay, nhàn nhạt nói: “Là ai kêu các người tới.”
Chuyện này vốn là bí mật, không thể nói ra, nhưng những người này đều sợ Lý Phàm sẽ tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới bán đứng người kia ra.
Sau khi Lý Phàm biết là cháu trai của giám đốc bảo tàng cử người tới, anh không có bao nhiêu kinh ngạc, đối phương trả thù anh cũng là điều rất bình thường, dù sao là sự giãy giụa cuối cùng.
Lý Phàm mỉm cười: “Xem ra các người là bị lừa rồi, cho dù các người giết chết tôi, anh ta cũng sẽ không cho các người tiền đâu.”
Những người đó sau khi nghe tới đây, đều không hiểu gì. Hoàn toàn không hiểu ý của Lý Phàm, Lý Phàm lúc này mới mở miệng nói: “Bởi vì anh ta sắp bị bắt rồi, hơn nữa tiền bị đóng băng, anh ta lấy đâu ra tiền trả cho các người?”
Những người đó kinh ngạc nói: “Anh ta bị bắt rồi, chuyện này chúng tôi sao lại không biết?”
Bọn họ sau khi kinh ngạc vài giây, lúc này mới hiểu ý của Lý Phàm, sắc mặt của mỗi người đều trở nên âm trầm, mới biết mình bị kim chủ chơi khăm.
“Tên đó vậy mà dám chơi khăm chúng ta, chúng ta bây giờ đi tìm anh ta!” Những người đó tưởng có một khoản tiền để kiếm, kết quả tiền chưa kiếm được, ngược lại còn bị người ta đánh bị thương nặng.
Lý Phàm cười rồi thúc giục: “Các người nếu bây giờ xuất phát, vẫn còn kịp, nhân lúc anh ta còn chưa bị bắt đi, ra tay hãy mạnh tay một chút.”
Hà Băng sau khi nghe tới đây, cô ta không nhịn được phì cười, cảm thấy Lý Phàm vẫn rất thú vị, vậy mà bắt đầu giở trò như vậy.
Lý Phàm nhìn thời gian, thời gian vẫn rất dư dả, Cố Họa Y bên kia anh không cần lo lắng rồi, có Trúc Hoa Nguyệt còn cả Trần Hiểu Đồng ở cùng, ít nhất sẽ không gặp phải nguy hiểm.
“Vụ lần này là vụ ẩu đả của bang phái, gần đây hai bang phái của Hán Thành cứ gây nhau, nếu như không ngăn cản, tôi sợ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới người dân của Hán Thành.” Hà Băng đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói.