Ông ta đã tính toán hết rồi, đợi sau khi Lý Phàm không có bất kỳ tác dụng gì thì ông ta lập tức đuổi Lý Phàm đi, sau khi nghĩ tới đây, ông ta vô thức bóp tay.
Advertisement
Lý Phàm tự nhiên cũng đoán ra được sư suy nghĩ trong lòng của giám đốc bảo tàng, anh không có để tâm lắm, chỉ cảm thấy đang trong lẽ phải.
Hà Băng trực tiếp kéo Lý Phàm tới hiện trường để điều tra, nói thật, Lý Phàm lần đầu tiên gặp phải vụ kiểu này, đối với chuyện này không phải quá giỏi.
Có điều anh ít nhiều cũng biết chút kẻ trộm sẽ chuẩn bị cái thứ trước, sau khi anh nhìn thấy thiết bị chuyên nghiệp như vậy, theo lẽ thường chắc là sẽ không bị trộm, trừ phi có thiết bị của bọn trộm tân tiến hơn cả của bảo tàng.
Nhưng Lý Phàm rất rõ, điều này căn bản không thể nào, dù sao đạo cao một thước ma cao một trượng, kẻ trộm muốn hơn thiết bị an ninh của bảo tàng gần như là không thể.
Hà Băng chú ý vụ này rất lâu, nhưng mãi cũng không có bất kỳ manh mối gì, cô ta vô thức nhìn sang Lý Phàm, hy vọng đối phương có thể mang tới bất ngờ cho mình.
“Như thế nào?” Cuối cùng Hà Băng mới ngẩng đầu lên hỏi.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Sự việc rất là phức tạp, vượt xa so với tưởng tượng của tôi và cô.”
Hà Băng sau khi nghe xong, không khỏi vực dậy tinh thần, ánh mắt của cô ta lập tức tràn ngập mong chờ, hy vọng Lý Phàm có thể cho cô ta một thông tin chuẩn xác.
Cuối cùng Lý Phàm mới từ từ nói: “Vụ này không phải do người ngoài làm.”
“Không phải do người ngoài làm, vậy sẽ là ai làm?” Lúc này Hà Băng có hơi mờ mịt, nhất thời không có phản ứng kịp với ý tứ của câu nói này của Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười: “Không phải do người ngoài làm, đương nhiên là do người mình làm.”
“Cậu nói linh tinh, sao có thể là người mình làm chứ.” Vào lúc này, giám đốc của bảo tàng lập tức mở miệng phản bác lời nói của Lý Phàm.
Lý Phàm nheo mắt nhìn giám đốc bảo tàng, hỏi ngược lại: “Tôi chẳng qua chỉ là đưa ra kiến nghị của mình, bây giờ còn chưa đưa ra kết luận, ông kích động như vậy làm cái gì?”
Vốn dĩ anh cho rằng đồ bị trộm đi do người trong bảo tàng làm không phải điều quá chắc chắn, nhưng sau khi anh nhìn sự kích động khác thường của giám đốc bảo tàng thì anh thấp thoảng cảm nhận được trong lòng giám đốc bảo tàng có quỷ.
Khi giám đốc bảo tàng bị Lý Phàm nhìn chằm chằm, ông ta hít sâu một hơi, có một loại dự cảm không tốt, ông ta có một loại dự cảm, Lý Phàm dường như không phải là người bình thường.
Ngay cả Hà Băng cũng băn khoăn, cô ta ít nhiều cũng không quá tin lời Lý Phàm nói, nếu như nói là do người trong bảo tàng làm, gần như có thể nói không có mấy ai sẽ tin.
Dù sao đây là bảo vật của bảo tàng, người đó tại sao muốn trộm bảo vật đó đi?
Lý Phàm nhìn ra sự nghi hoặc của Hà Băng, lúc này mới giải thích: “Cho tới thời điểm này, không có thiết bị quá tân tiến, cho dù là có thiết bị tân tiến, cũng không thể trộm bức danh họa trong tình huống không hề nhận ra được, ít nhiều cũng sẽ để lại chứng cứ, nhưng ở hiện trưởng không có một chút chứng cứ nào cả.”
Giám đốc bảo tàng lại cười lạnh: “Hừ, tôi còn tưởng cậu nói gì có lý chứ, thì ra cậu cũng chỉ ăn nói lung tung mà thôi, đồ bị trộm đi, vốn dĩ chính là chuyện rất bình thường, nói không chừng có thiết bị tân tiến hơn mà cậu không biết, tôi thấy cậu không phá được án, lúc này mới nói là do người của chúng tôi làm.”