Anh không có tâm tư dây dưa với cái bọn nhà giàu mới nổi này, đối phương không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh cũng không muốn đứng cùng một chỗ với bọn họ.
Advertisement
Tên nhà giàu mới nổi cười lạnh nói: "Không được bán quần áo cho anh ta, nếu không thì tôi sẽ không mua nữa, lúc đầu tôi muốn mua một trăm bộ."
“Một trăm bộ?” Nhân viên bán hàng nữ hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn thấy tiền, cô ta liền phấn khích, một trăm bộ quần áo, thế thì đơn đặt hàng này ít nhất cũng có giá mấy tỷ, chia hoa hồng thì cô ta cũng có thể cầm được một khoảng
Tên nhà giàu mới nổi đắc ý nhìn Lý Phàm, như là đang nói như thế nào, tôi có biện pháp để trị anh.
Lúc đầu Lý Phàm không muốn phải so đo với hai người này, nhưng mà hai người này vẫn luôn trì hoãn thời gian của anh, mà Sở Trung Thiên thì đang chờ anh.
Nếu như anh đến chậm một bước, vậy thì sẽ có lỗi với Sở Trung Thiên, mặc dù Sở Trung Thiên cũng xem như là một quân cờ của anh, nhưng mà cũng là bạn của anh.
Trong lòng anh, giá trị của Sở Trung Thiên lớn hơn quân cờ rất nhiều, với lại đối phương vì anh mà đã bị Long Hậu nhằm vào, dù sao thì Lý Phàm cũng phải nhanh chóng đến đó.
Bây giờ muốn đổi một cửa hàng quần áo khác thì cũng không kịp nữa rồi, anh lấy điện thoại di động ra, trùng hợp là lúc này Sở Trung Thiên lại gọi điện thoại tới.
“Tôi đang mua quần áo trong cửa hàng bán quần áo, lại có người đối nghịch với tôi còn không cho tôi mua” Lý Phàm nói một cách trực tiếp đơn giản.
Lúc đầu Sở Trung Thiên thấy xấu hổ vì phải mở miệng, dù sao thì cũng là thời khắc liên quan đến mạng sống, lúc ông ta nghe thấy câu trả lời của Lý Phàm, ông ta lập tức không có lo lắng.
Hóa ra là Lý Phàm chưa đến đây là bởi vì bị làm chậm trễ thời gian, ông ta còn tưởng là Lý Phàm phớt lờ ông ta, ông ta lập tức bắt đầu dàn xếp người đến đó xử lý.
Bưu dừng xe lại, anh ta vội vàng đi vào trong, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm thì lại khách khí cúi chào Lý Phàm rồi nói: “Anh Lý”
“Anh là bạn của anh ta đúng không, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, anh cút ngay cho tôi? Cái tên nhà giàu mới nổi đó không coi ai ra gì mà khoa tay múa chân với Bưu.
Nhưng mà Bưu là người có tính tình nóng nảy, lần này anh ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy đối phương lại khóa tay múa chân với anh ta, anh ta lập tức không thể bình tĩnh.
“Cút đi, đừng có vướng bận ở chỗ này” Bưu tức giận vung tay lên, đồng thời đánh một bàn tay lên trên mặt của tên nhà giàu mới nổi. Trên gương mặt của tên nhà giàu mới nổi có dấu bàn tay đỏ rực, mà tiếng bạt tai lại vang vọng ở trong đầu của mỗi người.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng của mình bị đánh, cô ta lập tức hóa thân thành một người đàn bà chanh chua, dùng túi xách đánh Bưu. Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua, chẳng những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có chút buồn cười.
Nếu như không phải anh ta không muốn ra tay với phụ nữ, không chừng là Bưu đã đánh người phụ nữ này mấy bàn tay rồi, anh ta cười lạnh: “Hai người đã làm chậm trễ chuyện của ngài Thiên, lại còn dám đứng đây ra tay với tôi, chán sống rồi à?”
Người phụ nữ trợn tròn mắt, cái tên của Sở Trung Thiên có thể nói là rất nổi tiếng ở Hán Thành, cho dù con nít năm tuổi cũng sẽ sợ Sở Trung Thiên chứ đừng nói chi là bọn họ.
Sau khi người phụ nữ nhìn thấy sau lưng của Bưu có nhiều người như thế, tình hình như vậy, cho dù không phải là đàn em của ngài Thiên thì cũng ít nhất là một tổ chức lớn.
Tên nhà giàu mới nổi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta vội vàng cầu xin Bưu tha thứ: "Tôi xin lỗi, chúng tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi xin hỏi tên của anh là gì?
“Anh Bưu, tin anh Bưu sẽ sống lâu”
Sau khi tên nhà giàu mới nổi nghe thấy khẩu hiệu mà Bưu thường dùng, anh ta trực tiếp bị dọa sợ, hai chân xụi lơ. Anh ta biết anh Bưu là ai, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên.