Vẻ mặt Long Hậu sa sầm, nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng ở đây đi, bây giờ anh ta đã thắng rồi, tôi thua rồi”
“Long Hậu, bà sẽ không thua, anh ta chỉ giành chiến thắng với cách biệt nhỏ thôi” Lúc này Trương Đức Võ vẫn không quên nịnh nọt Long Hậu, đổi lại là trước đây, lời nịnh nọt này chắc chắn có hiệu quả.
Advertisement
Nhưng bây giờ, Long Hậu không không hề dao động, ngược lại lạnh lùng nhìn Trương Đức Võ. Sau khi Trương Đức Võ cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Long Hậu, ông ta đột nhiên giật mình, theo bản năng chuồn đi.
Sau khi Sở Trung Thiên nhìn thấy nguy cơ của tập đoàn Họa Vân Y đã được giải quyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ trong lòng ông ta rất băn khoăn, không biết rốt cuộc mình có làm đúng không.
Ông ta lo lắng một chiêu này của mình rõ ràng không nắm chắc phần thắng.
Đột nhiên, lúc này, ông ta nhận được một bức thư đe dọa, lúc ông ta nhìn thấy bức thư đe dọa này, trên trán ông ta đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông ta ở Hán Thành có thể nói tay che nửa bầu trời, lại có người lặng lẽ gửi cho ông ta một bức thư đe dọa, đây là đang khiêu khích ông ta, cả Hán Thành này, người dám đối địch với ông ta, dường như có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Sở Trung Thiên không khỏi tức giận, đồng thời ông ta cũng bình tĩnh lại, đối phương đã viết thư đe dọa, có nghĩa là thân phận của đối phương không hề đơn giản.
Sau khi ông ta nhìn thấy phần ký tên là Long Hậu, Sở Trung Thiên mới biết Long Hậu đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt Sở Trung Thiên sa sầm, do dự không biết có cần phải nói chuyện này với anh Lý không.
Lý Phàm vừa đi ra khỏi phòng ngủ, anh nằm trên sofa lười biếng xem ti vi, đột nhiên Trúc Hoa Nguyệt gọi điện thoại cho anh, sau khi anh nhận điện thoại của Trúc Hoa Nguyệt. Lý Phàm không khỏi sững sờ, bởi vì Trúc Hoa Nguyệt ở bên trong dường như đang cầu cứu mình, Lý Phàm nhất thời không thể bình tĩnh, anh nhìn ra đối phương đang gặp nguy hiểm.
Anh day trán, anh biết đối phương chắc chắn đã trúng chiêu rồi, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh. “Trúng mê cốt của tôi, cả người cô có phải đã mềm nhũn, không thể cử động được?” Sau khi nghe thấy ngoài giọng nói của Trúc Hoa Nguyệt còn
.
có tiếng cười xấu xa của một người đàn ông, Lý Phàm đã biết được sự nghiêm trọng của sự việc.
Lý Phàm bảo Hà Băng bắt đầu định vị vị trí của Trúc Hoa Nguyệt, Lý Phàm nói trước với Cố Y một tiếng, lúc này mới lao ra ngoài, anh nhanh chóng ngồi lên xe, lập tức bắt đầu nổ máy, đạp ga, tiếng gầm rú vang lên, chiếc xe giống như tia chớp lao ra ngoài.
Anh cũng phần nào thông thuộc đường đi của Hán Thành, cũng biết có một con đường nhỏ, có thể lựa chọn đi đường tắt, anh cố gắng đi đường tắt, như này đối với anh mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhờ vào việc đi đường tắt mà Lý Phàm tiết kiệm được không ít thời gian, Lý Phàm bắt đầu điên cuồng tăng tốc, sau đó, cuối cùng anh cũng đến bơi mục đích.
Trúc Hoa Nguyệt cố gắng để cho bản thân duy trì sự thanh tỉnh, cố gắng duy trì đến khi Lý Phàm đến, chỉ cần Lý Phàm đến kịp, cô ta sẽ được cứu, cô ta lạnh lùng nhìn hình bóng mờ ảo trước mặt, giọng nói mang theo sự thù hận: “Đúng là đồ bỉ ổi”
“Haha, nếu như tôi không bỉ ổi, sao có thể thành công chứ, người đẹp, đã đến lúc này rồi, cô nên ngoan ngoan theo tôi đi”
Trong lòng Trúc Hoa Nguyệt vô cùng hối hận, cô ta hối hận không nghe theo lời nói của Lý Phàm, nếu như cô ta nghe lời của Lý Phàm, cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay.
Bởi vì cô ta quá liều lĩnh mới gặp phải tình huống này.
Xung quanh phát ra tiếng cười không đàng hoàng, sau khi bọn họ nhìn thấy dáng người lồi lõm của Trúc Hoa Nguyệt đều rung động, đây gần như là dáng người cấp độ mỹ nữ, đúng là cực phẩm, bọn họ bắt đầu chảy nước dãi, bọn họ không ngờ dáng người này lại hoàn mỹ như vậy.
“Quá hoàn mỹ rồi” Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, đều nóng lòng muốn bắt đầu động chân động tay.
Mà lúc này, Lý Phàm đã kịp thời đến, anh lập tức đạp cửa ra, khiến cho tất cả những người ở đó đều kinh hãi.