Nam cảnh sát cao lớn kia nói xong, khuôn mặt tỏ ra thái độ mình đã biết tỏng mọi chuyện từ lâu. Lý Phàm thấy vậy, lắc đầu không nói gì, anh không thể không bái phục não của đối phương đúng là to thật.
“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói” Lý Phàm nói rất thờ ơ.
Advertisement
Nam cảnh sát cao lớn kia hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sao thế, bây giờ cậu không nói được gì nữa rồi đúng không, tôi thấy nhất định là tôi đã nói trúng tim đen của cậu rồi” Nữ cảnh sát xinh đẹp kia có vẻ không chịu nổi nữa, không buồn tức giận nhìn về phía đối phương: “Tô Xướng, không có chứng cứ xác thực thì anh đừng tùy tiện vu oan cho người khác”
Mặc dù chuyện Lý Phàm có nói thật hay không vẫn còn nghi ngờ nhưng lúc này cô ta chưa có chứng cứ gì cả, nhỡ đâu Lý Phàm có lòng tốt thì sao. Nếu như cô ta cứ nghi ngờ Lý Phàm, không phải khiến đối phương cảm thấy đau lòng sao?
“Cô Hà Băng, cô nói đúng, là tôi đã quá vội vàng” Nam cảnh sát cao lớn tên Tô Xướng kia lập tức mỉm cười, xát qua xát lại hai tay với nhau. Hà Băng lại có vẻ khó chịu với thái độ nịnh nọt này, như thế này không những quả chiếu lệ mà còn phù phiếm.
“Báo cáo, chúng tôi phát hiện một cành cây dính máu bên trên có dấu vân tay có lẽ là một chứng cứ, hay là đem về kiểm tra thử?” Đột nhiên cấp dưới của Tô Xướng chạy tới báo cáo.
“Nói không chừng là vân tay của cái thằng nhóc này, cậu đi giám định một chút đi” Tô Xướng chỉ vào Lý Phàm, thuận miệng nói một câu. Lý Phàm sa sầm mặt lại, nếu như lần này ngiệm chứng có kết quả, đúng là dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội.
Ai ngờ là chàng trai mặc đồng phục của cục cảnh sát thật sự dùng dụng cụ chuyên nghiệp đến để kiểm tra Lý Phàm, lúc này thiết bị lại phát ra một tiếng định.
Lần này, Tô Xướng và Hà Băng lập tức đều trở nên cảnh giác, bọn họ đều đề phòng nhìn Lý Phàm, giống như là nhìn một tên tội phạm, đồng thời móc cây súng lục ra.
Nhất là Tô Xướng, anh ta nhịn không được mà giật hết cả mình, lúc nãy anh ta cũng chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ đến đúng là do anh ta đánh bậy đánh bạ mà lại đánh trúng.
Anh ta nhớ đến hồi lúc nãy mình nói chuyện phiếm với hung thủ, da đầu không khỏi trở nên tê dại, may mắn là mình vẫn còn sống.
Ban đầu Hà Băng cũng không tin tưởng vào suy nghĩ của Tô Xướng, nhưng mà sau khi trên nhánh cây có vân tay của Lý Phàm, thiếu chút nữa là cô ta đã tin Tô Xướng nói là thật.
Hà Băng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy giống như là mình bị đùa giỡn, uổng công cô ta còn tin tưởng đối phương là một người tốt, kết quả là cô ta lại bị một tên hung thủ gài bẫy.
“Không ngờ tới anh lại là người như vậy, vậy mà lại gài bẫy tôi”
“Tôi cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, nhưng mà cô nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không phải là loại người như vậy.”
Sau khi nhìn thấy thái độ của Hà Băng, trong lòng của Lý Phàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, cái này cũng thật sự quá xui xẻo rồi, nếu như sớm biết như vậy thì anh đã không làm người tốt. Mặc dù chuyện này xảy ra không phải là do anh, nhưng mà chuyện này quá mức phức tạp, không phải là chuyện có thể giải thích được hoàn toàn trong
một cái chớp mắt. Còn cái tên Tô Xướng tự cho là suy nghĩ của mình có hiệu quả, anh ta đắc ý nói: “Cô Hà Băng, tôi nói là cái tên này không có ý tốt gì rồi mà”
Hà Băng chán ghét nhìn thoáng qua Tô Xướng, giống như là đang nhìn một kẻ ngu, đối phương nói câu nói này bao nhiêu lần rồi, đối phương không thấy phiền, cô ta ngại phiền.
“Xin lỗi, tôi nghi ngờ anh có hiềm nghi rất lớn, mong anh trở về cùng với chúng tôi” Giọng điệu của Hà Băng trở nên lạnh lẽo như băng.
Dù sao thì trước tiên vẫn phải mang đối phương về thẩm vấn một phen mới là quan trọng nhất, về phần đối phương là hung thủ hay là bị hiểu lầm, chờ sau khi điều tra rồi thì sẽ có chân tướng rõ ràng.
“Được” Lý Phàm cười khổ một tiếng, anh biết là lúc này mình không thể trốn tránh được nữa rồi, nhưng mà cũng không hề lo lắng chút nào, anh nhẹ gật đầu.
Hà Băng thở phào một hơi, cô ta còn tưởng là Lý Phàm sẽ từ chối, kết quả lại không giống như trong tưởng tượng, mà Tô Xướng lại nở nụ cười gằn: “Cũng coi như anh thức thời, ngoan ngoãn trở về với tôi đi”